Lệnh Truy Nã Vong Hồn

Chương 16




Cuộc sống thật đúng là thích trêu ngươi con người. Khi Lão Thiệu còn ở đó,tôi chưa bao giờ để mắt đến ông ta. Bây giờ ông ấy đã sang thế giới bên kia và tôi đã trở thành "người thừa kế" duy nhất của những tạp chí mà ông ấy thích.

Nhưng mà đọc sách quá buồn chán. Đối với một người thích sưu tập tem thì những thứ viết về tem trong cuốn sách này có thể làm người ta mê mẫn, nhưng đối với một người ghét đọc sách như tôi thì ngồi đọc mấy thứ đó có khi trầm cảm thật luôn. Mỗi khi tôi cầm chúng lên lại có cảm giác hết sức khó chịu. Tiếp tục lật xem vài trang,đọc được hai trang thì mí mắt tôi đã bắt đầu cụp xuống,. Tôi cố gắn kiên trì đọc tiếp nhưng người cứ gật gù và chưa đầy mười phút sau tôi đã ưỡn bụng ra mà ngủ rồi.

Ôn Thư thì hoàn toàn khác, cô ấy có thể ngồi im lặng đọc những cuốn tạp chí đó rất hăng say. Sau khi đọc xong,cô ấy còn kể cho tôi nghe câu chuyện bên trong một cách sống động:

Con tem đầu tiên ở Trung Quốc là "Hải Long" do chính phủ nhà Thanh phát hành vào năm 1878. Bộ tem này có 3 mẫu, hình vẽ chính giữa là hình rồng vàng năm móng đang bay lượn trên mây cùng với sóng nước, được thiết kế với 3 màu khác nhau theo mệnh giá tem, màu xanh lục là 1 xu bạc. , ba xu bạc có màu đỏ và năm xu bạc có màu cam. Theo truyền thuyết, con tem “Hải Long” này không chỉ để đưa thư mà nó còn có thể kết nối hai thế giới.

Có một gia đình của hai vợ chồng đã ngoài năm mươi mà vẫn chưa có một đứa con. Một hôm, người vợ đi chùa thờ Quan Âm Bồ Tát, nhà sư đứng trước tượng phật đưa cho cô ấy một gói tro hương, nói rằng đêm qua Bồ Tát đã báo mộng cho ông ta sáng nay lấy tro hương đưa cho người phụ nữ đầu tiên đến đến đây đem về mài nước uống. Người vợ mừng như điên,đem tro hương về nhà uống hết sạch. Không lâu sau cô ấy mang thai,vài tháng sau cô ấy sinh được một đứa con trai mũm mĩm,dễ thương. Những năm cuối đời hai vợ chồng vui mừng khôn xiết khi có với nhau một cậu con trai , họ coi con trai như báu vật, suốt ngày ôm nhau chơi đùa, không bao giờ để con trai phải tự đi làm gì hay tự đi lại. Đến tận 3 tuổi mà đứa con vẫn chưa biết đi.

Một hôm người con trai bị cảm nặng, hai vợ chồng già bế con đi chữa bệnh,dùng hết số tiền dành dụm vào việc chạy chữa cho con, cuối cùng người con trai cũng không qua khỏi. Hai vợ chồng già đau lòng, vừa khóc vừa chôn con trai vào mộ tổ tiên. Trong thời gian chôn cất, người phụ nữ chôn tất cả những thứ con trai mình yêu thích trong ngôi mộ của con trai mình, chỉ để lại chiếc lục lạc của con trai bà bên cạnh làm kỷ niệm. Sau đó, cả ngày lẫn đêm người vợ ngồi thẫn thờ bên mép cửa sổ, không ăn uống gì, khóc lóc nhìn chiếc lục lạc,cơ thể ngày càng gầy yếu.

Thấy vợ suốt ngày u sầu,ông chồng sợ vợ quá thương tâm ảnh hưởng đến sức khỏe nên đã đến miếu Bồ Tát mà người vợ đã đến xin tro lư hương. Nhà sư vẫn ngồi trước tượng Phật gõ mõ. Thấy ông lão đến liền lấy một gói tro hương đưa cho ông lão rồi nói với ông rằng: “Đêm qua Bồ Tát báo mộng cho ta, nói rằng sáng nay thí chủ sẽ đến dâng hương. Ngài bảo ta sáng nay chuẩn bị cho thí chủ một lọ tro hương mang về nhà đưa cho vợ sắc nước uống. ”Nói xong, nhà sư quay lại tấm nệm Bồ Đoàn, tiếp tục gõ mõ. Thấy Bồ Tát hiển linh lần nữa, ông lão bái lạy hòa thượng và xin ông chỉ cách chữa bệnh cho vợ. Tuy nhiên, dù ông lão van xin thế nào thì nhà sư cũng im lặng không nói thêm một lời.

Ông lão trở về nhà lấy tro từ lư hương ngâm vào nước củ mài cho vợ uống. Sau khi người vợ uống nó, đêm hôm đó bà ấy có một giấc mơ. Bà ấy nằm mơ thấy con mình đang ngồi chơi rất vui vẻ trên con ngựa gỗ, khi con trai nhìn thấy mẹ đi qua,nó chợt sa sầm nét mặt và nói: “Mẹ ơi, mẹ đã gây cho con bao nhiêu khổ sở rồi”.