Leng Keng Hồng Nhan Phong Thái Hành Thiên Hạ

Chương 85: Tương phùng






Edit: Cẩn

Beta: Lan Hương

Bốn người rất nhanh tìm được khách điếm trọ lại, Dung Ức Ảnh vẫn như cũ khăng khăng ở một phòng thường, còn bọn người Như Phong thì vẫn chọn phòng hảo hạng.

Sau khi Như Phong cất hành lý liền chạy sang phòng kế bên gõ cửa: “Túy Nguyệt, là ta.”

Nhận được tiếng đồng ý, Như Phong đẩy cửa bước vào, nhìn thấy Túy Nguyệt đang dọn dẹp đồ dùng, liền hỏi: “Túy Nguyệt, bắp đùi không sao chứ?”

Mặt Túy Nguyệt đỏ lên, mặc dù biết sư huynh là nữ nhưng dù sao cũng là người mình mất mười năm đã coi đó là nam nhân, bây giờ sư huynh lại hỏi cái…cái chuyện này…

“Sao lại ngây ngốc như vậy? Chuyện này rất khó trả lời sao?” Như Phong khó hiểu.

Túy Nguyệt vội nói: “À, không sao hết, trước đó ta đã băng bắp đùi lại rất kỹ, cho nên không có bị ma sát đến hư da.” Vừa nói vừa đưa cho Như Phong một chén trà mát.

Như Phong đưa hai tay tiếp nhận, uống một ngụm vào, sau đó đi tới cạnh cửa sổ, nhìn xuống đường phố phía dưới nói: “Nơi này cũng có thật nhiều thanh niên trai tráng a.”

Túy Nguyệt ôn nhu cười: “Sư huynh, tiểu nhị điếm này nói mấy ngày nay đều đông người như vậy, rất nhiều người trẻ tuổi từ khắp nơi lên đường nhập ngũ, nếu không phải chúng ta may mắn chắc sẽ không tìm được chỗ để trọ lại đâu.”

Như Phong gật đầu, đúng vậy, vận khí của nhóm bọn họ xem ra không quá xấu, vừa có người trả phòng thì bọn họ liền tới.

“Sư huynh, ngươi nói xem Nam Sơn và Túy Trúc lúc nào thì đến?” Túy Nguyệt thấy Như Phong lâm vào trầm tư, suy nghĩ một chút rồi vội hỏi.

Như Phong thu hồi tầm mắt, thở dài nói: “Yên tâm, rất nhanh sẽ đến. Ta trở về phòng nghỉ ngơi trước, sau đó tắm rửa rồi đi ăn cơm chiều.”

Túy Nguyệt gật đầu, tiễn Như Phong đến cửa phòng.

Sau khi gọi tiểu nhị đem nước nóng lên, Như Phong đi vài vòng quanh thùng nước, tên tiểu nhị dường như bị động tác của Như Phong hấp dẫn, cũng không có lập túc lui ra, trái lại hỏi: “Khách quan, ngài còn muốn phân phó thêm gì nữa không?”

Như Phong cẩn thận quan sát một hồi, thùng tắm được đóng từ những tấm ván gỗ, bên trong thùng tắm vô cùng nhẵn bóng. Như Phong lấy ra một chiếc khăn tay nhỏ sát sát thành thùng, tốt lắm, không có vết bẩn.

Tiểu nhị đứng một bên mở to mắt, tức giận trừng mắt nhìn Như Phong, hừ, lúc đầu cứ tưởng vị tiểu công tử này tựa như người trong tranh bước ra, nên mình mới có một chút thiện cảm đối với hắn, sau đó lại giành đến hầu hắn, ai ngờ, hắn bản tính so đo, nên biết rằng Đồng Phúc khách điếm của mình là khách điếm sạch sẽ nhất Hắc Châu thành, trước giờ chưa có vị khách nào tỏ ra không hài lòng khi ở đây.

Như Phong mỉm cười, nhìn tiểu nhị: “Tiểu nhị, ngươi nói xem cái thùng tắm này là do người nào cọ rửa a? Là nam nhân hay là nữ nhân? Là một người khoẻ mạnh hay là một kẻ bệnh hoạn? Tay chân hắn có mắc bệnh vảy nến gì gì đó… hay không hả? Ngươi nói xem, ta như vậy liều lĩnh bước vào, có thể sẽ nhiễm phải bệnh gì hay không chứ?

Ngữ khí của Như Phong vô cùng nghiêm túc, cái miệng của tiểu nhị đáng thương ngoác ra: “Khách…khách quan, thùng tắm ở chỗ của chúng ta mỗi lần cọ rửa đều làm rất sạch sẽ.”

“Nhưng lỡ như vạn nhất ta có cái gì vạn nhất thì làm sao bây giờ? Như Phong vô tội nháy nháy mắt.

Tiểu nhị lắp bắp trả lời: “Khách…khách quan, nếu không..ta…ta có thể giúp ngươi đổi lại một cái thùng tắm khác sạch hơn?” Cái đầu luôn luôn linh mẫn thế nhưng bây giờ cũng chẳng nghĩ ra được cái gì, trên khuôn mặt ấy đã đỏ lự cả lên rồi.

Như Phong cười cười: “Thôi, quên đi, ta cũng biết các ngươi khổ cực, lần sau chú ý một chút là được, được rồi, ngươi có thể lui ra đi, cảm ơn ngươi.” Vừa nói vừa móc ra một ít bạc vụn đưa cho tiểu nhị.

Tiểu nhị vội vàng khua tay: “Không cần đâu, không cần đâu.” Chưa nói hết câu đã nhanh chân chạy đi mất, giống như ở sau lưng có quái vật đang đuổi theo vậy.

Như Phong cười đến gập cả người, cảm giác buồn bực đã vơi đi phân nửa. Đang định đóng cửa lại rồi đi tắm thì nhìn thấy Dương Vĩ đi tới, kỳ quái hỏi: “Như Phong, tại sao hắn hoảng hốt chạy như bị ma rượt thế kia? Thiếu chút nữa là đụng vào ta rồi.”

Như Phong mỉm cười: “Không có gì, chỉ là nói giỡn vài câu với hắn thôi, được rồi, giờ ta muốn đi tắm, ngươi xuống dưới tìm tiểu Ảnh trước đi, ta và sư muội một chút nữa sẽ xuống đó.”

Dương Vĩ cười nói: “Các ngươi tay chân thật là chậm chạp, ta đã tắm xong từ đời nào rồi, trời ạ, chạy liên tục mấy ngày làm ta mệt muốn chết.”

Như Phong cười: “Sau này chúng ta nhập ngũ, những ngày mệt mỏi sẽ ngày càng dư dả hơn.”

Dương Vĩ gật đầu, hưng phấn nói: “Đúng là vậy, tuy nhiên ta chỉ nghĩ đến ta là một binh sĩ thì cả người lại hưng phấn, lần này ra trận đánh cho địch nhân đến hoa rơi nước chảy mới thôi.” [hoa rơi nước chảy: tơi bời tan tác]

Như Phong đẩy hắn một cái, nói: “Được rồi, được rồi, ngươi nhanh xuống dưới lầu đi, nước tắm của ta cũng đã sắp nguội luôn rồi.”

Đợi Dương Vĩ đi rồi Như Phong mới càu nhàu: “Tiểu tử này tại sao không phải là con cháu nhà Úy Trì ta? Bằng không ta cũng đâu cần ở chỗ này!”

Như Phong lắc đầu, cẩn thận khóa kỹ cửa chính cùng cửa sổ, thắp lên một ngọn đèn, tay lưu loát cởi xuống từng lớp y phục trong khi đầu còn đang tự hỏi tại sao Dương Vĩ lại thích chiến tranh đến vậy? Chẳng lẽ chiến tranh chơi vui đến thế? Làm hắn hưng phấn đến run người a.

Như Phong nhớ đến lịch sử mấy trăm năm của Tử La quốc, hình như là thời kỳ cuối nhà Tùy-Đường, thiên hạ đại loạn, khi đó đã chết rất nhiều người, sinh linh đồ thán, thời đại rối ren, bức tường lễ giáo sụp đổ, người ăn thịt người là chuyện hằng ngày, về sau xuất hiện bốn thế lực quân đội cường đại, trải qua nhiều năm chinh chiến sau đó mới thành lập bốn nước như hiện giờ.

Nhưng Như Phong phát hiện, rất nhiều tư liệu lịch sử trước khi dựng nước đều không có, dù có cũng là rất ít kể ra, chỉ có thể cẩn thận dò xét qua từng vết tích lịch sử. Đó là lý do tại sao những người truy cầu học vấn khi nghiên cứu lịch sử đều bắt đầu từ sáu trăm năm trước.

Hơn nữa, từ sau khi lập quốc, tình trạng bốn bên cùng tham chiến là rất ít xảy ra, thường chỉ là hai nước đánh nhau, nhiều nhất có chăng là không ngừng xung đột biên cảnh, trong một năm đánh vài trận nhỏ.

Thế nhưng thực lực tứ quốc tương đương nhau, cho nên cũng chưa ai chiếm được tiện nghi của ai.

Bởi vậy Như Phong mới không hiểu được suy nghĩ của Dương Vĩ, chiến tranh xảy ra có cái gì để nhiệt huyết sôi trào đâu? Nhưng Như Phong mơ hồ cảm giác được nếu như lần này thực sự xảy ra chiến loạn, phỏng chừng sẽ không đơn giản thế đâu.

Lần này triều đình trưng binh khắp nơi, chỉ cần không phải là nam đinh duy nhất trong nhà, tuổi vừa mười lăm đều phải ra sa trường, trừ phi nhà ngươi có quyền thế, hoặc là có thật nhiều tiền, vậy ngươi mới có thể may mắn thoát khỏi số phận chiến tử.

Như Phong ai oán cong khóe miệng lên, nhà mình vừa có tiền vừa có quyền, thế nhưng lại cố tình là quân nhân thế gia, ô, nghĩ tới nghĩ lui cũng không hiểu được Dương Vĩ.

Xem ra, kết luận cuối cùng chắc là do lòng yêu nước của hắn quá mãnh liệt rồi. Như Phong cảm thán.

Một hồi nghĩ loạn, Như Phong mới phát hiện bản thân vẫn ngồi trong thùng tắm cả nửa ngày mà vẫn chưa động, vì vậy vội vàng khoát nước lên.

Nhìn thân thể xích lõa của bản thân, Như Phong sờ sờ trước ngực rồi tiếp tục sờ đến những chỗ khác, cảm giác lưu lại trên da tay vô cùng tốt, trong lòng lại thầm than: nếu còn tiếp tục như vậy, mình có muốn làm nữ nhi nữa hay không a?

Không biết vì sao, Như Phong trước kia căn bản không rảnh mà lo mấy thứ này, đôi khi nàng xem mình là một tên con trai chân chính, thế nhưng bây giờ lại thỉnh thoảng nhớ tới bản thân vốn là một nữ nhân, đó cũng là lúc nhớ đến Mộc Vấn Trần.

Mộc Vấn Trần, Như Phong thầm niệm, trước lúc đi cũng không gặp mặt. Hiểu biết của mình về hắn là quá ít ỏi rồi, không biết tuổi, không biết gia thế, sau đó dây dưa với nhau, chỉ biết hắn thích mình, mà mình cũng thích hắn.

Như Phong nhớ tới đôi mắt của Mộc Vấn Trần, lại nhớ nụ hôn ngây ngô ngày đó, không khỏi mỉm cười.

Đúng lúc này, Túy Nguyệt ở ngoài cửa kêu lên: “Sư huynh, ngươi đã xong chưa?”

Như Phong vội phục hồi tinh thần, lên tiếng: “Sắp rồi, ngươi chờ một chút.”

Lời vừa dứt liền vội vàng bước ra khỏi thùng tắm, lau khô thân thể, khoác lên từng kiện y phục, cẩn thận dán trái cổ giả, xoay người nhìn vào chiếc gương đồng chải tóc, cuối cùng nhìn lại từ trên xuống dưới xác định là hoàn hảo rồi mới đẩy cửa bước ra.

Tất cả những động tác này Như Phong làm đến vô cùng lưu loát, tốc độ phi thường nhanh.

Túy Nguyệt nhìn Như Phong, lặng đi một chút, nói: “Sư huynh, ngươi thật đẹp.”

Như Phong hì hì cười, xoa xoa gương mặt trắng hồng của Túy Nguyệt, nói: “Tiểu thư bây giờ mới biết sao? Thế nào? Có muốn theo ta hay không? Đại gia cam đoan sẽ sủng ngươi nhất nga~.”

“Sư huynh, ngươi lại không đứng đắn rồi.” Một giọng nam truyền đến, hàm chứa ý cười.

“Đúng thế, hơn nữa chúng ta cũng đứng ở chỗ này lâu như vậy, hắn ngay cả liếc cũng không liếc chúng ta một cái.” Một giọng nữ truyền tới, tràn đầy bất mãn.

Như Phong theo hướng tiếng nhìn lại, ở hành lang cách đó không xa, một nam một nữ đứng đấy. Nam tử trẻ tuổi một thân bạch y mộc mạc, vóc người hơi gầy, tướng mạo bình thường, thế nhưng đôi mắt tinh anh sáng ngời, rất có thần, lúc hắn nhìn ngươi, ngươi sẽ phát hiện ngươi nhìn không ra tâm tình của hắn, nhìn không ra suy nghĩ của hắn. Hắn là loại người khi đứng trong đám đông sẽ không quá nổi bật, nhưng ngươi cũng không thể bỏ qua sự tồn tại của hắn đâu.

Khí chất của người này có điểm giống Mộc Vấn Trần, Như Phong thầm nghĩ, đều là làm cho người ta đoán không ra tuổi thật của hắn, nhưng trong ánh mắt của Mộc Vấn Trần thì lại nhiều hơn một phần lạnh lùng và cơ trí.

Đứng cạnh hắn là một vị nữ tử mặc quần lụa hồng, nhìn người ước chừng mười sáu, mười bảy tuổi, dáng người kiêu kỳ, chỗ cần đầy đặn thì đầy đặn, chỗ cần nhỏ thì nhỏ, gương mặt diễm lệ, thoạt nhìn giống nữ tử phong trần, nhưng phần anh khí trong mắt cùng thần khí toát ra lúc nàng đưa mắt nhìn chung quanh khiến cho người ta cảm giác nàng vốn là một nữ hiệp không câu nệ tiểu tiết.

Như Phong nở một nụ cười thật to, dang ra hai tay, nói: “Trúc nhi lại đây, cho sư huynh ôm một cái nào.”

Túy Trúc cũng nở một nụ cười động lòng người, có vài phần ngượng ngùng của nữ hài tử, nhưng cũng thoải mái nhún người nhảy sang, tuy nói cách xa đến mấy trượng nhưng trong nháy mắt đã ở ngay trước mặt rồi.

Như Phong thân thủ nhẹ nhàng hướng tới, sau khi tiếp được Túy Trúc lại nhẹ nhàng xoay tròn để giảm bớt áp lực.

Hồng y thanh sam, nữ hài hạnh phúc tươi cười cùng nam tử tuấn mỹ ôn nhu như ngọc, vẽ lên một bức tranh tươi đẹp đến chói mắt, nhận được ánh mắt hâm mộ của những người xung quanh.

Túy Trúc khanh khách cười, ôm cổ Như Phong: “Ha ha, sư huynh, võ công của ngươi vẫn tốt như vậy.”

Như Phong thả nàng xuống, nói: “Được rồi, chúng ta xuống lầu dùng cơm thôi, sư huynh đã muốn chết vì đói. Các ngươi đến là tốt rồi, đã lâu không gặp nhau, các ngươi đều cao hơn, anh tuấn hơn, xinh đẹp như vậy.”

Nam Sơn có điểm không vui: “Sư huynh, ta vậy cũng gọi là anh tuấn sao?”

Như Phong bước qua ôm Nam Sơn một cái, nói: “Cao hơn nhiều, thân thể cũng rắn chắc hơn nhiều, ngươi chưa nghe sao? Thanh xuân là tài sản lớn nhất của chúng ta, ngươi bây giờ không anh tuấn, chẳng lẽ ngươi nghĩ muốn chờ đến lúc già rồi mới cảm thấy mình anh tuấn sao?”

Làn da màu lúa mạch của Nam Sơn cũng hơi ửng đỏ, hắn ho khan vài tiếng, nhìn người của mấy phòng khác nhô đầu ra nhìn, ngại ngùng nói: “Sư huynh, chỗ này là ở ngoài.”

Như Phong vỗ vỗ vai hắn, nói: “Biết da mặt ngươi mỏng rồi, hay là chúng ta đi xuống dùng cơm trước đi, chờ ăn xong rồi lại từ từ nói tiếp.”

Ba người còn lại cũng gật đầu, cùng nhau nói nói cười cười bước xuống lầu.

Đến đại sảnh, không khí ồn ào bỗng chốc biến mất, ánh mắt mọi người hình như đều đặt ở bốn người bọn họ.

Như Phong tuấn mỹ thế gian hiếm gặp, trên mặt tươi cười càng làm cho nàng giống như tán tài đồng tử, lúc này nàng lại vừa tắm rửa xong, trên gương mặt bạch ngọc còn phơn phớt đỏ, ánh mắt xinh đẹp hưng phấn nhìn xung quanh, không biết đã cướp hồn bao nhiêu nữ tử rồi.

Còn Túy Nguyệt, Túy Trúc cùng Nam Sơn cũng là người xuất sắc, hiển nhiên cũng làm hấp dẫn ánh mắt của mọi người.

Như Phong sớm đã quen được mọi người chú ý, Túy Nguyệt do thường xuyên theo Như Phong cũng không cảm thấy gì lạ, chỉ có Túy Trúc cùng Nam Sơn, hai người bình thường ít khi xuống núi, lần này đến thành Hắc Châu đều đi vội vàng, lúc nghỉ chân cũng chỉ dừng tại nơi thôn quê, giờ là lần đầu tiên bị người ta soi soi ngắm ngắm, nên có điểm lúng túng không biết phải làm sao.

Vì vậy, ánh mắt hai người bất giác chuyển sang Như Phong, thấy Như Phong chỉ cong cong khóe miệng, bộ dạng không thèm để ý, trong lòng cũng an tĩnh lại, cước bộ theo sát Như Phong.

Liếc mắt một cái thì thấy Dung Ức Ảnh cùng Dương Vĩ đang ngồi ở một góc, hai người đang chậm rãi bàn luận gì đó, khi Như Phong nhìn tới thì thấy hầu như chỉ có mình Dương Vĩ nói nói, Dung Ức Ảnh khuôn mặt không biểu tình gì ngồi nghe, lâu lâu gật đầu.

Thấy bọn Như Phong đến, đôi mắt Dương Vĩ sáng lên, vội giơ tay vẫy vẫy gọi: “Bên này, bên này.”

Dung Ức Ảnh khóe miệng co giật, tên này còn sợ quá ít người chú ý sao?

Như Phong nhanh chóng dẫn theo bọn Túy Nguyệt đi tới, nhìn thoáng qua đại sảnh đã khôi phục lại không khí ồn ào náo nhiệt, còn có cả đám người khe khẽ rủ rỉ rù rì, không nhịn được hỏi: “Có muốn đổi chỗ khác hay không?” Nhớ lại thường ngày Như Phong đều cùng với Dục Tước, Dục Tuyên hoặc Vân Thiên Trạch ra ngoài, ba người bọn họ mỗi lần đều muốn ở riêng một nhã gian, cho nên bây giờ cùng mọi người ở tại đại sảnh đường ăn uống, nhất là xung quanh mọi người đều nhìn mình như động vật quý hiếm, Như Phong thật sự có điểm không quen.

Dương Vĩ nhìn Như Phong một chút, gương mặt thanh tú cười hì hì, nói: “Được rồi, chúng ta đến chỗ khác ăn đi, ta sớm đã muốn đi dạo một vòng.”

Trừ Dung Ức Ảnh không phản đối cũng không tỏ vẻ đồng ý ra thì những người còn lại đều liên tục gật đầu.

Thế là một đám người chìm trong ánh nhìn chăm chăm của mọi người mà rời khỏi đại sảnh đường. Như Phong đi trước, trong lúc vô tình nhìn thấy Cao Càng Tề, học trưởng Lạc Lâm viện, lúc này hắn đang cùng ăn cơm với người quen, phỏng chừng những người đó cũng là bạn học của hắn. Như Phong nhìn qua Dung Ức Ảnh, hình như hắn không chú ý tới.

Sau đó, Như Phong lại bắt gặp một đôi mắt đầy phẫn hận, mà chủ nhân của đôi mắt đó chính là: Bạch Nhất Quân.

Vì vậy, mỉm cười, nghĩ nghĩ, lần này nhập ngũ hẳn sẽ rất náo nhiệt a.

——hết chương 86——