Edit: Nhoktho
Beta: Lan Hương
Như Phong vốn đã nhiều việc, nhưng Mộc Vấn Trần hình như bận rộn hơn, cả ngày không thấy được cái bóng, Như Phong rất bực bội, rốt cục ngay lúc đang ăn cơm chiều liền túm Mộc Vấn Trần hỏi.
“Vấn Trần, gần đây sao ngươi bận rộn như vậy hả? Luôn đi ra ngoài.” Như Phong vội vàng hỏi, vì Mộc Vấn Trần rất ít khi ra khỏi cửa, có đi cũng mang theo Mộc Đồng, nhưng mà hai ngày nay đều đi một mình, nên làm Như Phong rất là lo lắng.
Lời này vừa nói ra, ngay cả Mộc Đồng cũng vãnh tai để nghe.
Mộc Vấn Trần vốn muốn giữ thói quen khi ăn không nói, nhưng thấy ánh mắt tò mò của Như Phong, biết không thể dễ dàng cho qua. Nên không thể làm gì khác hơn là buông chiếc đũa trả lời: “Gần đây đúng thật là xảy ra một việc, lúc ngươi đi nhập ngũ nên cẩn thận một chút.” [Anh thật là dai, dặn đi dặn lại hơn 5 lần rồi đó ]
Như Phong nháy mắt mấy cái rồi gật đầu, biết Mộc Vấn Trần có lẽ không sẽ không nói nhiều hơn nữa nên cũng không hỏi nhiều, chỉ nói: “Vấn Trần, ngày mai ta phải đi rồi.”
“Ừm, trên đường cẩn thận một chút, lúc đến doanh trại thì nhớ kỹ không nên quá tranh cường háo thắng, còn phải đặc biệt chú ý an toàn, nhưng có gia gia ngươi ở đó, hẳn là không vấn đề gì.” Mộc Vấn Trần nhớ ra chuyện đó nên cùng có chút yên tâm.
Như Phong bĩu môi không nói chuyện, gia gia ở đó mới là điều phải lo lắng nhất đó, gia gia nhất định sẽ ình làm quân tiên phong ấy. Ôi, có một gia gia làm tướng quân, thì có nghĩa là cháu mình phải nhiệt tình mạo hiểm dũng cảm hơn cả so với người khác đó.
Mộc Vấn Trần đương nhiên không biết được ý nghĩ của Như Phong, lúc này thấy vẻ mặt bất đắc dĩ của Như Phong, liền cau mày nói: “Như Phong, ngươi làm sao vậy, lời vừa rồi của ta ngươi phải nhớ kỹ.”
Như Phong ỉu xìu gật đầu.
Mộc Vấn Trần suy nghĩ một chút, lấy ra một cái bình màu lam thật đẹp, sau đó đưa cho Như Phong rồi nói: “Trong đây có hai viên dược hoàn, khi ngươi trúng độc hoặc là bị thương nặng thì ăn một viên, như vậy mới có thể có cơ hội sống sót.”
Như Phong đưa hai tay nhận lấy, tò mò mà nhìn hình ảnh phía trên chiếc bình, chỉ là một thân cây mà thôi, nhưng có vẻ rất có sức sống.
Mộc Đồng ở bên cạnh bổ sung nói: “Thuốc này rất là quý giá đấy, cho nên Như Phong nhà ngươi nhất định phải cực kì quý trọng nha.”
Như Phong gật đầu, nở nụ cười: “Cám ơn Vấn Trần.”
Mộc Vấn Trần mỉm cười, thở dài nói: “Chỉ cần ngươi bình an trở về là được.”
Ban đêm, Mộc Vấn Trần đột nhiên đi vào phòng Như Phong.( Á á á á á á có gian tình)
Như Phong cả kinh, đến khi ngửi thấy được mùi hương quen thuộc mới yên lòng. Sau đó bèn ngồi dậy, vò chăn mền, nhỏ giọng hỏi: “Vấn Trần, ngươi có việc sao?” Đêm cũng đã khuya, hắn lại còn vào phòng… Đầu Như Phong lập tức suy nghĩ tưởng tượng không tốt, hơn nữa tất cả đều là cảnh nhi đồng không nên xem, cuối cùng còn bị những tưởng tượng của mình dọa đến nổi mặt đỏ như cà chua.
Mộc Vấn Trần một đường đi tới trước giường của Như Phong, sau khi ngồi xuống, mới ôm lấy Như Phong, để cằm của mình trên cổ Như Phong, ôn nhu nói: “Như Phong, đêm nay ta tới là muốn cùng ngươi nói một chuyện.”
Nhìn thấy hắn nghiêm túc, Như Phong cảm thấy mình bình tâm nhưng lại có một chút chút mất mát, ôi, còn tưởng rằng Vấn Trần tìm mình để nói chuyện tình cảm chứ? Dù sao ngày mai nàng phải đi rồi. Không ngờ lại nói chuyện khác, chắc chắn không phải là chuyện tình cảm rồi, suy cho cùng có ai dùng giọng điệu nghiêm túc như vậy để nói chuyện yêu đương không?
“Như Phong, đêm nay ta sẽ lên đường rời đi nơi khác, có việc gấp cần ta làm, vốn muốn ở lại để tiễn ngươi, không ngờ lại kéo dài thêm hai ngày, lần này không thể chờ được nữa, mới vừa rồi lại có người đến thúc dục, vì vậy ta chỉ có thể nói lời từ biệt với ngươi. Được rồi, nếu không ta để Mộc Đồng ở lại với ngươi, cho hắn đi theo ngươi đến quân doanh nhé?” Mộc Vấn Trần đột nhiên đề nghị nói.
Như Phong còn đang trong tình trạng suy nghĩ về việc Mộc Vấn Trần phải đi, sau khi nghe lời đề nghị này thì nhảy dựng lên, vội vàng nói: “Không muốn không muốn, ta không cần Mộc Đồng đi theo, để hắn đi theo ngươi có vẻ tốt hơn, có thể chăm sóc ngươi.” Mộc Vấn Trần sẽ không tự mình nấu cơm, cho nên nhất định là Mộc Đồng chiếu cố hắn rồi.
“Nhưng mà không phải ngươi thích ăn thứ hắn nấu sao? Hơn nữa hắn cũng có võ công có thể che chở ngươi.”
Như Phong vẫn phản đối, chưa nói đến chuyện Mộc Đồng có nguyện ý hay không, chủ yếu chính nàng cũng không muốn, bởi vì dù sao cũng là chiến trường, vạn nhất Mộc Đồng có bị chuyện gì ngoài ý muốn, tương lai mình sao có thể đối mặt với Mộc Vấn Trần đây, cho nên nàng không muốn mang hắn theo.
“Lần này ta đi cùng với Dung Ức Ảnh, còn có các sư đệ sư muội của ta, cho nên không cần Mộc Đồng theo đâu, để hắn ở bên cạnh ngươi đi, dù sao hắn hầu hạ ngươi đã lâu như vậy.” Như Phong vẫn kiên trì.
Vì vậy Mộc Vấn Trần không nhắc đến nữa, lúc này bên ngoài lại truyền đến một tiếng chim kêu, hắn nhíu nhíu mày nói: “Ta phải đi, ngươi nhất định phải thật bảo trọng, tốt nhất là chiến tranh mau xảy ra hoặc không đánh nhau nữa, như vậy thì ngươi có thể trở về nhanh hơn.”
Như Phong cười ha ha nói: “Hắc hắc, ta cũng muốn vậy mà.”
Mộc Vấn Trần sờ sờ đầu Như Phong, đang muốn tiếp tục dặn dò, nhưng tiếng chim ở ngoài ngày càng dồn dập, vì vậy không thể làm gì khác hơn đành thở dài một hơi, nói: “Chờ ngươi đánh giặc xong trở về, chúng ta có chuyện gì thì cùng nhau nói nhé.”
Như Phong lên tiếng, nói: “Tốt, nam nhi chí tại tứ phương, ta hiểu được sự nghiệp của ngươi, ngươi cũng hiểu nghiệp lớn của ta, đúng không? Cho nên có vấn đề gì thì lần gặp mặt sau chung ta sẽ cùng nhau bàn!” Đến lúc đó, nhất định phải đem thân phận thật sự của mình nói cho hắn, nếu như Mộc Vấn Trần thích chính nàng, như vậy nàng sẽ vui mừng, nếu như hắn thích thân phận nam nhân của Như Phong, như vậy mình nhất định phải đảo ngược quan niệm của hắn, để cho hắn không yêu mình thì không được!
Mộc Vấn Trần lúc này đang muốn thoát ra rời đi, Như Phong lại ôm không thả, hung hăng cắn một cái vào môi của Mộc Vấn Trần rồi mới buông ra.
Mộc Vấn Trần nhìn ánh mắt lấp lánh của Như Phong trong đêm tối, cười khổ một chút nói: “Tiểu tử kia, lần sau ta nhất định sẽ đòi lại đó.”
Như Phong hắc hắc cười không ngừng, không nói chuyện lại đi tới gặm một chút nữa.
Đêm đó, Mộc Vấn Trần cùng Mộc Đồng rời đi, khuôn viên to như vậy mà giờ chỉ còn lại một mình Như Phong, nghe âm thanh côn trùng kêu ngoài cửa sổ, Như Phong lật qua lật lại vì ngủ không được.
Nàng suy nghĩ rất nhiều, về chuyện quá khứ, về chuyện tương lai, về chuyện liên quan với nam nhân và chuyện về nữ nhân.
Ôi, rốt cuộc là mình đến Tử La quốc này vì cái gì đây? Nguyên do như thế nào mà ông trời lại để ình đến nơi này chứ? Về chuyện này, Như Phong suy nghĩ không dưới trăm lần.
Kỳ thật, Như Phong cũng từng nghĩ sẽ nói rõ thân phận của mình cho Mộc Vấn Trần, nhưng đồng nghĩa với việc mình có thể sẽ không nhập ngũ được, bởi vì Như Phong cảm giác được không có một người nam nhân nào đồng ý làm để cho nữ nhân của mình đi tham gia cái chuyện nguy hiểm này, đến lúc đó hai người nhất định sẽ cãi nhau, như vậy sẽ không tốt, vậy nên chờ tình cảm thắm thiết hơn một chút nữa đi, vì bây giờ mới chỉ vừa bắt đầu thôi.
Bỏ đi bỏ đi, nghĩ chi chuyện đó, tương lai thế nào thì phải dựa vào bản thân mà thôi, làm một tướng quân cũng rất tốt như vậy mới có cảm giác có thành quả, cũng không uổng phí mình đã tới nơi này rồi.
Như Phong nâng cằm tự hỏi việc này cũng có thể, một lát sau, nàng đột nhiên nhảy dựng lên, chết mất thôi, ở tại nơi này rốt cuộc không biết có nói nữ tử không thể ra chiến trường không đây. Vạn nhất sau này thân phận của mình bị vạch trần thì có thể bị chém đầu hay không? Người nhà của mình có thể bị liên quan đến không?
Nghĩ vậy, Như Phong một chút buồn ngủ cũng không có nữa.
Một hồi lâu, Như Phong vỗ vỗ bắp đùi, xem ra bản thân mình có mối quan hệ tốt đẹp với Dục Tước và Dục Tuyên như vậy, tốt nhất trong hai người bọn họ có một lên làm hoàng đế, như vậy thì mình an toàn hơn nhiều. Như Phong suy nghĩ lợi thế mà mình muốn có liền cười hắc hắc, quyết định đi ngủ thôi, với tài trí thông minh như mình thì sau này có chuyện gì cũng sẽ giải quyết được. [bó tay]
Vì vậy mà ngủ phì phò luôn.
Ngày hôm sau, trên lưng Như Phong vác một bao, đây là cái bao nàng dựa theo túi du lịch hiện đại tạo ra, sử dụng rất tiện lợi, quen thuộc.
Trong Phong Hiền viện, phu tử cùng các học sinh cũng ra đưa tiễn.
“Như Phong, đi đường cẩn thận nha.”
“Học trưởng, đi đường cẩn thận nha.”
…
Như Phong giơi tay vẫy, ôi, không biết có còn gặp nhau không.
Dương Vĩ cùng Như Phong đứng chung một chỗ, cũng vẫy tay nói lời từ biệt.
Lúc xuống núi, Như Phong tò mò mà hỏi thăm: “Những người khác không phải đã sớm lên đường rồi sao? Ngươi như thế nào mà đến lúc này mới đi chứ?” Kỳ thật, Phong Hiền viện có rất ít đệ tử nhập ngũ, ở Lạc Lâm viện thì mới nhiều.
Dương Vĩ cười hì hì nói: “Là ta muốn đi cùng ngươi.”
Như Phong lắc đầu, không nói cái gì nữa.
Sau khi xuống núi liền gặp được Dung Ức Ảnh cùng Hàn Sơn, Túy Nguyệt.
Sau khi ngạc nhiên thì Như Phong giới thiệu bọn họ với nhau, Dương Vĩ người này sáng sủa hoạt bát, tính cách có chút giống với Như Phong, vì vậy Như Phong cũng thấy thích hắn, thấy hắn ở bên cạnh những người khác cũng tốt.
Lên đường lần này, Hàn Sơn vốn không đi được, vì gần đây hắn mở rất nhiều tiệm, buôn bán ngày càng phát đạt, cho nên Như Phong không cho hắn đi.
Túy Nguyệt muốn đi theo với thân phận là quân y, việc này đã được phủ quan ngự sử chứng nhận, vốn là do Mộc Vấn Trần lo liệu. Sở dĩ có thể cho nữ đại phu đi là bởi vì nghe nói trong quân y của Úy Trì tướng quân, có một nữ đại phu đi theo phụ thân của nàng, còn giúp được rất nhiều việc, cho nên người ta hiện tại cũng chưa nói không được có nữ đại phu.
Như Phong bóp cổ tay, rõ ràng là có ai nói không có nữ binh sĩ như thế nào đâu? Khiến ình tối hôm qua lại nghĩ loạn cả lên.
Vì vậy, khởi hành đi cũng chỉ có Như Phong, Dung Ức Ảnh, Túy Nguyệt cùng Dương Vĩ bên nhau thôi.
Cáo biệt rồi lưu luyến không rời với Hàn Sơn, cuối cùng Như Phong liếc mắt một cái nhìn Phong Hiền viện, cuối cùng giơ roi giục ngựa đi.
Dọc theo đường đi, mọi người im lặng gấp rút đi, thỉnh thoảng Như Phong trò chuyện cùng Túy Nguyệt, chuyện nhiều nhất là:
“Túy Nguyệt, ngươi còn có thể đi được không?” Bởi vì Túy Nguyệt không có luyện võ, cho nên Như Phong luôn quan tâm nàng sẽ không chịu nổi.
Túy Nguyệt gật đầu: “Yên tâm đi, sư huynh, ta không có việc gì đâu, chỉ không có võ công thôi nhưng thật ra cơ thể của ta rất là khỏe.”
Vì vậy, tốc độ càng nhanh hơn.
Từ thành Tương Châu đến biên cương, thúc ngựa chạy nhanh khoảng năm ngày, nhưng bọn họ còn dừng lại nghỉ ngơi nên có thể sáu ngày hoặc là nhiều hơn.
Đoạn đường cơm bụi ngủ ngoài trời, thúc ngựa chạy nhanh, rốt cục sau năm ngày bọn họ cũng tới thành gần biên cương —— thành Hắc Châu, từ nơi này đến doanh trại thì chỉ cần thời gian nửa ngày.
Như Phong và Túy Nguyệt cũng rất vui mừng, vì ở nơi này có thể hội ngộ cùng Nam Sơn và Túy Trúc đã lâu không gặp.
Đáng lẽ mọi người hẹn gặp nhau tại thành Tương Châu, đáng tiếc hai người bọn họ nửa đường không biết xảy ra chuyện gì nên đành phải hẹn gặp tại thành Hắc Châu.