Leng Keng Hồng Nhan Phong Thái Hành Thiên Hạ

Chương 40: Đến nơi






Edit: Nhoktho

Beta: Băng Huyết + Lan Hương

Đáng tiếc là Như Phong chưa kịp tiếp xúc mỹ nam sơn trưởng, thì sơn trưởng đã phải lên kinh thành nửa tháng sau mới trở về. Điều này là cho Như Phong thất vọng rất nhiều.



Dục Tuyên bên cạnh vô tình thấy bộ dạng của nàng như vậy thì cười nói: “Như Phong, cho dù sơn trưởng của ngươi còn ở nơi này thì người cũng không được gặp hắn nhiều đâu. Dù sao, những chuyện của học viện đa số là do Mạ Côn và phó sơn trưởng quản lý.”



“Vậy bình thường hắn làm cái gì?” Như Phong vội vàng hỏi.



“Ngươi năn nỉ ta đi, ta sẽ nói cho ngươi.” Dục Tuyên mỉm mỉm cười, thân thể tráng kiện, cả người giãn ra nằm trên giường cười quỷ quái nhìn Như Phong.



Như Phong hét lên một tiếng, tức giận nói: “Ta đi tìm Tước ca ca, hắn chắc cũng biết.”



“Hừ, đi tìm đi, ta chờ ngươi.” Dục Tuyên đã tính trước.



Như Phong đích thật là không muốn đi tìm. Mấy ngày nay Dục Tước hình như xa lánh mình rất nhiều, luôn lạnh lùng, thản nhiên, dùng ánh mắt phức tạp nhìn mình. Sự thân thiết trước kia đã biến mất không còn chút tăm hơi rồi. Như Phong đã mấy lần dò xét nhưng Dục Tước cũng không nói ra nguyên nhân, Dục Tuyên ở một bên nhìn trò vui, còn Vân Thiên Trạch cùng phòng với Dục Tước nhưng hắn cũng không hé răng nói một lời.



Bởi vậy bây giờ Như Phong không muốn đi hỏi mà biết sẵn là không có câu trả lời, chỉ mong Dục Tước mau khôi phục lại như bình thường là tốt rồi.



“Ôi, ngươi nói đi, tại sao ngươi biết nhiều chuyện vậy? Còn ta dò hỏi thế nào cũng không ra.” Như Phong liếc mắt nghi hoặc nhìn Dục Tuyên.



Còn Dục Tuyên vẫn thản nhiên cười cợt: “Đó là do ngươi không có đầu óc, ta và ngươi không phải cùng một cấp bậc.”



“ Hừ” Như Phong hai tay ôm ngực cười lạnh: “Ta tuy không có đầu óc nhưng ít nhất trước kia đã đánh bại đầu óc của nhà ngươi, hơn nữa ngươi nói ngươi lợi hại, tại sao lúc thi ngươi không đứng nhất bảng như ta?”



Mặt Dục Tuyên xanh mét một hồi mới hầm hừ mà nói: “Đó là do ta nhường ngươi nếu không người đứng nhất vốn dĩ là ta.” Nói xong liền ném cái gối qua.



Như Phong nghiêng người tránh, tiện tay cầm ống đựng bút ném tới.



Chỉ chốc lát gian phòng liền loạn cả lên. Như Phong chạy lại gường leo lên ngồi trên người Dục Tuyên, làm cho hắn không thể nhúc nhích [ á á phi lễ kìa] “Nói, ở đây ai phải dọn dẹp?”



“Đương nhiên là ngươi rồi, bổn thiếu gia chưa bao giờ dọn dẹp mấy cái chuyện tầm thường này!” Dục Tuyên thở hồng hộc mà nói, cả người hắn nằm bẹp trên giường, khí thế vừa rồi bay mất tiêu. Bình thường, đúng là do Như Phong dọn dẹp, tôn chỉ của học viện vốn là “Việc nhỏ không lo được thì sao quản được thiên hạ”, vì thế trong học viện rất ít người làm công việc quét dọn.



“Ư –” Như Phong kéo dài giọng điệu, trong tay dùng sức, Dục Tuyên kêu rên một tiếng đau đớn.



“Ta không dọn!” Đại trượng phu uy vũ không khuất phục, tuyệt đối không thể cúi đầu.







Như Phong tức giận, vì mỗi lần tên tiểu tử này đánh thua thì sau đó sẽ không chịu quét dọn chiến trường. Dựa vào bản tính quật cường này, hắn sẽ chịu được đau đớn. Xem ra, sau này nếu muốn khắc chế hắn phải tìm ra một phương pháp khác mới được.



“Các ngươi đang làm cái gì vậy?” Thanh âm quen thuộc của người nào đó vang lên.



Như Phong và Dục Tuyên quay đầu lại thì nhìn thấy Dục Tước.



Có điều sắc mặt của hắn có vẻ không tốt lắm.



Còn đang suy đoán, thì Dục Tước với sắc mặt không tốt lại rời đi ngay, giống như lúc đột nhiên xuất hiện.



Dục Tuyên và Như Phong cả hai cùng nhìn nhau.



“Ca ca ngươi làm sao vậy?”



“Không biết.” Dục Tuyên trên mặt có vẻ trầm tư.



“Chẳng lẽ sắp tới thời kỳ mãn kinh rồi? Nhưng sao mà sớm dữ vậy?” Như Phong lầm bầm lầu bầu, thả Dục Tuyên ra, đứng lên tự mình dọn dẹp.



Lúc Như Phong đang phiền não về Dục Tước thì Mạ Côn lại tìm nàng.

“Tổ chức thi đấu?” Như Phong tròn xoe mắt, giọng điệu đầy hưng phấn. Cuộc sống trong học viện thật sự là rất nhàm chán, không ngờ bây giờ còn có thi đấu. Ha ha, như vậy ngày tháng vui vẻ của mình đã tới rồi sao?



“Ừa.” Mạ Côn chững chạc giải thích, “Hàng năm, chúng ta đều đã cùng với Lạc Lâm viện tổ chức một trận thi đấu hữu nghị, hai bên đều có thắng có thua, nói là trận đấu hữu nghị như kỳ thật cả hai đều rất coi trọng chuyện này, vì vậy ngươi nhất định phải làm cho tốt.”



Như Phong nghe giải thích xong rồi gật đầu, nàng đã nghe qua. Hai viện này vốn là đối thủ của nhau, đều không có người nào phục người nào, đều muốn giỏi nhất thiên hạ, tựa như quan văn cùng võ quan trong triều, người nào cũng muốn mình có năng lực nhất, là trụ cột của quốc gia này.



Quan văn xem thường quan võ lỗ mãng và thô thiển, nghĩ rằng bọn họ chỉ là đầu óc ngu si, tứ chi phát triển.



Quan võ thì xem thường quan văn lòng dạ yếu đuối, nghĩ rằng bọn họ chỉ biết khoa tay múa chân.



So ra cũng giống khoa học xã hội và khoa học tự nhiên ở hiện đại mà thôi.



“Chúng ta thi đấu cái gì với cái gì?” Như Phong vội vàng hỏi.



“Dựa theo tục lệ năm cũ, đó là cầm kỳ thi họa, đá cầu, bắn tên, đua ngựa, võ thuật, đều là sở trường của hai bên. Mặc dù chính yếu của chúng ta vốn là văn, chính yếu của bọn họ vốn là võ, nhưng trong mọi người có rất nhiều người văn võ song toàn, vì thế trận đấu sẽ rất kịch liệt, đôi khi chúng ta cũng thất bại trong cầm kỳ thi họa, bọn họ cũng có thể như vậy.” Mạ Côn nói tiếp: “Một tháng sau là lúc bắt đầu trận đấu, ngươi cùng với học trưởng của bên đó thương lượng mọi chuyện cụ thể rồi chuẩn bị cho tốt xong thông báo cho chúng ta biết là được.”



Như Phong gật đầu đồng ý, xem ra tất cả mọi người vốn có thực lực rất mạnh hả, văn võ kỳ thật cũng tất nhiên không thể phân khu rõ ràng rồi.

Đêm đó, Như Phong nhận được tin của bồ câu đưa. Sau khi xem xong lại vui vẻ mà cười.



Dục Tuyên tò mò: “Ngươi cười cái gì?”



“Nhiều chuyện, các sư đệ sư muội của ta chuẩn bị tới đây rồi, ngươi nói ta có thể không cười vui vẻ sao?” Như Phong đắc ý nói, lâu rồi không gặp bọn họ, nhưng tín thư cũng không nói gì cả, chỉ nói có vài người đến, lại không nói là người nào đến, Như Phong coi nửa ngày, phỏng chừng là bọn họ muốn làm mình kinh hỉ đây mà.