Leng Keng Hồng Nhan Phong Thái Hành Thiên Hạ

Chương 39: Quay về trường




Edit: Nhoktho

Beta: Banghuyet + Lan Hương

“A…” Như Phong sợ hãi kêu lên một tiếng, vội vàng đẩy Vũ Yên ra.

Vũ Yên bị ngã nhẹ trên mặt đất, quần áo sốc sổ, mặt của nàng đỏ bừng, nhìn tay của mình.

Như Phong cũng đỏ mặt: “Ngươi như thế nào có thể làm vậy hả?”

Vũ Yên tự mình đứng lên, ngượng ngùng nhìn Như Phong: “Xin lỗi, ta…ta không cố ý.”

“Thôi bỏ đi, bỏ đi, ta sẽ coi như không phát sinh chuyện gì.” Như Phong khoát tay, trên mặt vẫn còn chút ửng đỏ, nhìn dưới ánh nến lại càng mị hoặc người khác, làm cho nhịp đập của người ta càng nhanh.

Bàn tay của Vũ Yên càng toát mồ hôi, cảm thấy toàn thân mình tựa hồ đang bốc cháy. Như Phong nhìn thấy tình huống như vậy, vội vàng bỏ lại một câu: “Ta đi trước đây, lần sau sẽ quay lại gặp ngươi.”

Dứt lời liền mở cửa sổ nhảy ra ngoài, mũi chân điểm nhẹ trên nhánh cây, chỉ chốc lát đã rời Phàm Tiên Các.

Từ từ Như Phong ra đường lớn, nàng không đi tìm những người khác mà hướng thẳng đường trở về biệt viện của Vân Thiên Trạch.

Trên đường rất ít người, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy một hai người cầm đèn đứng trước gia môn, hoặc là người đi đường mang theo đèn lồng. Như Phong một mình đi trong bóng đêm, gió mát thoang thoảng, Như Phong nhớ tới tình hình vừa rồi liền đổ mồ hôi lạnh.

Thì ra mấy tên đó nghĩ đến cách này! Đúng là tài giỏi thật! Chỉ có đều Như Phong không hiểu vì sao Vũ Yên lại hồ đồ mà nghe theo.

“Cảm ơn sư mẫu đã tương trợ.” Như Phong nghĩ thầm, nếu không thì mình đã bị lộ. Do biết bọn họ đang muốn kiểm tra mình nên buổi sáng đã chuẩn bị kĩ càng, nếu không đêm nay căn bản không thể qua mặt được Vũ Yên.

Nhưng nghĩ mãi vẫn không ra, tại sao Vũ Yên lại làm cái chuyện như vậy? Như Phong trở lại biệt viện, bảo hạ nhân chuẩn bị nước nóng, cởi quần áo của mình, rồi chỉ mặc khố và nội y bước vào trong thùng tắm.

Trong thùng tắm, Như Phong ngắm nghía cái dương vật giả, nếu đính nó vào trong khố thì so với hạ thể của nam nhân không khác biệt mấy [éc, cái này các nàng tự hiểu ha], chính là thứ sư phụ đưa ình. Nó cùng với yết hầu giả và tiểu y vốn là một bộ. Dùng thứ này, gần như có thể thành công trong việc giả trang thành nam nhân. Nghe nói, trước kia sư mẫu cũng làm như thế này, sau này lại bị sư phụ phát hiện.

May mắn là hôm nay mình có chuẩn bị, bằng không thật sự bị vạch trần rồi. Hơn nữa, Vũ Yên chưa có kinh nghiệm với nam nhân, khẳng định không biết cái này là vật giả, nên bây giờ chắc bọn họ đều nghĩ rằng mình là nam nhân.

Như Phong vục mặt vào nước hồi lâu mới ngẩng lên, lộ ra vẻ tươi cười đắc ý.

Nét mặt tươi như hoa, quả nhiên là: “Thủ như nhu đề, Phu như ngưng chi, Lãnh như tù tề, Xỉ như hồ tê, Tần thủ nga my. Xảo tiếu thiến hề! Mỹ mục phiến hề!”



[Đó là bài thơ Thạc nhân 2, Người đẹp 2 (Người dịch: Tạ Quang Phát)

Tay mềm như tranh non lên tươi

Tựa mỡ đọng trắng mướt làn da

Cổ cao lại trắng nõn nà

Hột bầu tề chỉnh răng ngà ngà trong

Trán vuông cao, ngài cong nhỏ rức

Miệng có duyên những lúc mĩm cười

Mắt xinh đen trắng sáng ngời. ]

Một đại mỹ nhân sống sờ sờ mà chả ai biết.

Sáng sớm ngày hôm sau, mọi người thức dậy sớm để trở về học viện. Như Phong vừa nhìn thấy, quả nhiên sắc mặt bốn người bọn họ ai cũng uể oải. Như Phong làm bộ không biết, hỏi: “Các ngươi làm sao vậy? Không ngủ được sao?”

Vân Thiên Trạch chỉnh lại vẻ mặt mình làm như không có chuyện gì mà cười nói: “Tối hôm qua ngươi có vui không ?”

“Vui chứ, ôi tiếc là không hưởng thụ được mỹ nhân, vì ta chưa đến hai mươi tuổi mà?” Như Phong tiếc hận lắc đầu, bộ dạng vô cùng tiếc nuối.

Dục Tuyên nghiến răng nghiến lợi, nhìn chằm chằm vào Như Phong, phẫn uất nghĩ: “Tối hôm qua mọi thứ an bài đều uổng phí, tự dưng lại cho Như Phong nhiều tiện nghi như vậy.”

Ánh mắt của Dục Tước cũng có chút uể oải đi ở phía trước, trên đường cũng không mở miệng nói.

Sau khi tới cổng trường rồi, Dung Ức Ảnh lạnh lùng nói một câu: “Ta đi trước đây.” [há há há đẹp mặt chưa]



Như Phong phía sau hắn nói vọng tới: “Tiểu Ảnh à, hẹn kì nghỉ sau lại gặp nhau nha. ”

Sau lại thấy chân của Dung Ức Ảnh bước càng nhanh hơn, Như Phong cười thầm, rồi quay lại liếc nhìn ba người kia.

“Lại đây Thiên Trạch, ta giúp ngươi mang hành lý cho.” Như Phong tiếp nhận tay nãi của Vân Thiên Trạch dẫn đầu đi vào cổng trường.

Dọc theo đường đi, Vân Thiên Trạch thường hay dừng lại nghỉ ngơi một chút, mọi người cũng không cấp bách, từ từ đi, trên đường còn chào hỏi các bạn đồng môn.

Nghỉ được hai ngày nên có rất nhiều người sáng nay mới quay về trường. Buổi tối hôm qua, cũng có không ít người đi Phàm Tiên Các biết chuyện của Như Phong. Có người ngưỡng mộ vỗ vào vai Như Phong, lắc đầu cười, sau đó rời đi. Có người lại đố kị, nhìn chằm chằm vào Như Phong rồi cũng nuốt hận rời đi.

Như Phong sờ sờ đầu, nhìn bọn Dục Tuyên. Đáng tiếc bây giờ họ không biết tâm trạng của nàng.

Vào buổi học sáng, lúc tuyên bố thành tích, Như Phong điều chỉnh cái bộ dạng ngủ gà ngủ gật trước đó, lấy lại tinh thần phấn chấn chăm chú nhìn Mạ Côn, cẩn thận nghe hắn nói.

“Cuộc thi lần này, các ngươi đều lần đầu tiên tham gia, năng lực của các ngươi cơ bản ta cũng đã nắm được rồi, bây giờ ta tuyên bố thành tích.” Nói đến đây, Mạ Côn nhìn Như Phong, trong mắt có ý tán thưởng.

Tim Như Phong đập như sấm, sau khi nhìn thấy cái nhìn đó mới trở lại bình thường.

Quả nhiên, thành tích của Như Phong xếp hạng nhất, trừ mỗi âm khảo hơi thiếu một chút, những cái khác đều tốt. Hơn nữa, sự tán thưởng của các phu tử đối với Như Phong đều gia tăng.

Đứng thứ hai là Dục Tước, đứng thứ ba là Dục Tuyên, đứng thứ tư là Vân Thiên Trạch.

Như Phong chớp chớp mắt, nhìn thấy vẻ mặt của ba người bọn họ ai cũng bình tĩnh, Như Phong cũng đành phải đè nén sự phấn khởi vui mừng của mình, tỏ vẻ bình tĩnh. [chậc, giả dối]



Mạ Côn phía trên âm thầm gật đầu: Tốt lắm, thắng không kiêu, bại không nản. [óe hắn giả bộ đó thầy ơii]



Tiếp đến là cuộc cạnh tranh chức vị Học Trưởng. Đầu tiên là tự mình đề cử, sau đó Mạ Côn cùng các vị phu tử quyết định. Sơn Trưởng cũng có mặt trong hoạt động này.

Như Phong vừa lên sàn liền thu hút mọi ánh mắt của người khác. Ở thời hiện đại, vốn là có rất nhiều cuộc tranh luận nên tài ăn nói của Như Phong là rất tốt [không tốt sao vuốt mông ngựa, hừ], hơn nữa bản lãnh lừa người cũng rất mạnh [thế mà cũng khoe, đúng là mặt dày 3 tấc]. Vả lại bản thân nàng cũng rất tuấn tú, cử chỉ ưu nhã, thành tích học tập lại cao. Đám người Dục Tước cũng bị nàng uy hiếp không được lên đài. Vì vậy, Như Phong thắng tuyệt đối và đoạt được chức vị học trưởng. [ta hết nói với nàng này rồi, ba tấc hình như là quá mỏng với nàng ấy]



Nhìn sơn trưởng trước khi đi, khuôn mặt Như Phong tươi cười rạng rỡ.

“Ngươi nhìn cái gì vậy? Đi thôi, sau này còn nhiều cơ hội gặp mặt mà.” Dục Tuyên nhéo Như Phong một cái, tức giận mà nói.

Hết chương 39