Edit: Nhoktho + Cháy rang
Beta: Lan Hương
“Đúng là Như Phong!” Dục Tuyên lập tức trả lời chắc chắn, tấm lưng kia, mình không thể nhầm được.
Dục Tước hai tay chống lên bệ cửa sổ, cẩn thận nhìn một hồi mới nói: “Khuôn mặt không phải, chiều cao không đúng, nhưng quan trọng nhất đó là nữ nhi.” Nói là nói như vậy nhưng thật ra Dục Tước rất là kích động, nếu Như Phong là nữ đúng như câu nói vậy chẳng phải là mình có cơ hội sao?
Trong đầu Dục Tuyên cũng có cùng ý nghĩ này, hắn nhìn chằm chằm vào nam tử và nữ tử kia, phân tích: “Ca ca, huynh xem biểu tình của hoàng thúc, trừ Như Phong ra còn thấy thúc đối tốt với ai như vậy không? Nếu không phải Như Phong thì vì cái gì Như Phong lại nói mình chỉ yêu mỗi hoàng thúc? Rõ ràng bọn họ chính là lưỡng tình tương duyệt (hai bên vừa ý yêu nhau), huống chi hoàng thúc còn từng cảnh cáo đệ không được tiếp cận Như Phong. Đây chứng tỏ hoàng thúc đã sớm biết Như Phong là nữ.” Câu nói sau cùng chắc như đinh đóng cột, giọng điệu thì nén giận, tuy là rất kinh hỉ. (gớm, vui mà còn làm bộ)
“Vậy có thể là dịch dung?” Dục Tước sờ sờ cằm, chú ý vào hai người kia, nhìn hành động bọn họ vô cùng thân thiết, cảm thấy thật chua xót, tuy hoàng thúc là người mình tôn kính nhưng người ta thích cũng Như Phong mà, phải làm thế nào bây giờ?
“Nhất định là vậy, đừng quên mánh khóe của hoàng thúc cũng không ít.” Dục Tuyên ngoắc tay ra hiệu theo dõi.
“Cũng có thể Như Phong là nam đang giả nữ ? Ta nhớ rõ lần trước Vũ Yên thăm dò, nàng rõ ràng nói Như Phong là nam nhân.” Dục Tước lại hoài nghi nói. Như Phong diện mạo hùng thư (vừa mạnh mẽ vừa yếu đuối như thư sinh), giả thành nữ nhi cũng là xinh đẹp hơn người, lấy tính cách cổ quái của Như Phong điều này dễ xảy ra lắm. Hiện trong kinh thành, một vài quan to hoặc quý nhân cũng cho phép nam sủng giả nữ trang ra ngoài dạo chơi.
Dục Tuyên mặt cứng đờ, muốn làm rõ chuyện kia, Vũ Yên rõ ràng đã bắt được “cái kia” của Như Phong mới xác nhận thật sự là nam a.
Lúc này, vừa vặn có hắc y nhân lặng yên, không một tiếng động bước vào.
“Thế nào? Như Phong có còn trong phủ tướng quân hay không?” Dục Tuyên vội hỏi.
Hắc y nhân cung kính trả lời: “Bẩm chủ tử, Úy Trì công tử hiện trong thư phòng, hình như đang ngủ, còn có tùy tùng hầu hạ bên cạnh.”
Phất tay ra hiệu cho hắc y nhân rời đi, Dục Tước cùng Dục Tuyên liếc mắt nhìn nhau, ẩn chứa thất vọng.
Dục Tuyên cuối cùng vẫn nói: “Đệ không tin, đích thân đệ đi chứng thực.” Dục Tuyên nhớ tới buổi chiều đầu tiên ở học viện, hương thơm trên người Như Phong, da thịt và thân thể của hắn, tuy hắn cao hơn nữ tử một chút, nhưng thời điểm mình hôn môi hắn, cảm xúc thật kì quái, giờ nhớ lại, càng nghĩ càng hoài nghi.
Dục Tước cũng gật gật đầu, hai người cùng nhau mở cửa đi xuống lầu.
Ở ngay cầu thang ngạc nhiên khi gặp lại người quen cũ, Vân Thiên Trạch.
Vân Thiên Trạch một thân tử y đẹp đẽ hoa lệ, làm tôn thêm vẻ đẹp không ít, nhìn thấy Dục Tuyên cùng Dục Tước tựa hồ không kinh ngạc.
“Là do ngươi mời bọn ta đến.” Dục Tước khẳng định, thời điểm chạng vạng có người đưa đến một tờ giấy hẹn, mặt chữ khá quen thuộc cho nên mới đồng ý tới chỗ hẹn, nhưng chưa tới giờ hẹn lại không ngờ chạm mặt nhau vào lúc này. Dục Tước nhìn chỗ hắn ngồi, hình như không phải là chỗ trong thư hẹn.
“Vốn muốn tìm các ngươi ôn chuyện, nhưng hiện tại ta có việc phải làm.” Vân Thiên Trạch thản nhiên nói, lập tức bước xuống lầu. Bên cạnh hắn là một nam trung niên sắc mặt nghiêm trọng cùng một tiểu nam hài.
Dục Tuyên đi sau Dục Tước, nhìn Vân Thiên Trạch, trong lòng âm thầm kinh hãi: nếu hắn không chủ động liên hệ ca ca, mình còn không biết hắn sớm vào kinh thành, xem ra càng phải tăng cường mạng lưới tình báo mới được.
Dục Tước nói nhỏ: “Theo sau.”
Một đám người ra khỏi Hồng Tân lâu, trực tiếp hướng nơi Như Phong và Mộc Vấn Trần mà đi, tuy thu hút ánh mắt của mọi người, nhưng mấy người họ vẫn nhìn không chớp mắt, chằm chằm về phía trước.
Giờ phút này, Như Phong đứng trước một tiểu sạp, vươn hai tay, nhìn toàn bộ trứng tôm chín đỏ, dù đã no căng cả bụng, nhưng vẫn mang vẻ mặt thèm nhỏ dãi.
Mộc Vấn Trần cẩn thận đem hai tay dơ của Như Phong lau sạch, trông bộ dáng ai kia liền bật cười, nói: “Nàng đã ăn quá no rồi, không được ăn nữa, tối mai chúng ta lại đến, không bụng nàng tối nay phải chịu khổ sở đấy.” Nói hết câu, ánh mắt tựa hồ lơ đãng nhìn phía sau.
Như Phong vẫn còn ngây người nhìn món trứng tôm, nghe vậy liền quay đầu lại, không hờn giận nhìn Mộc Vấn Trần: “Nhưng mà ta còn muốn ăn nữa.” =3=
Mộc Vấn Trần cười cười, liếc mắt nhìn bụng nàng một cái, không nói gì.
Như Phong theo tầm mắt của hắn liền phát hiện y phục vốn may vừa với người, vừa rồi ăn uống thả cửa nên đã hơi hơi căng ra.
Nữ nhân coi trọng nhất chính là dáng người và dung mạo của mình, cho nên Như Phong lập tức thẹn thùng, tức giận nói:” Ai kêu chàng mua quần áo chật chội như vậy!” Nhưng mà mình cũng đáng trách, ăn kiểu gì khiến bụng căng phồng lên, còn làm Mộc Vấn Trần nhìn thấy, thật sự là mất mặt chết đi được!
Mộc Vấn Trần thật dịu dàng trấn an: “Lần sau ta làm lại vừa với nàng hơn, nghe lời đi Như Phong, chúng ta trở về được không, đã trễ lắm rồi, ngày mai ta lại dẫn ngươi đến, bây giờ không quay lại không khéo sẽ gặp người quen đó.”
Như Phong vừa nghe, lập tức quan sát xung quanh, quả nhiên thấy phía sau có một đám người. Như Phong còn chưa kịp hoảng sợ, đứng trong lòng Mộc Vấn Trần, hỏi: “Làm sao bây giờ? Ta cũng không muốn gặp bọn họ, họ nhất định sẽ nhận ra ta.”
Mộc Vấn Trần mỉm cười, ôm Như Phong đi về phía trước. Đêm đã khuya, người lại nhiều hơn, rất nhanh liền cản trở tầm mắt của nhiều người. Mộc Vấn Trần lộ vẻ tươi cười, cưng chiều nhìn Như Phong vừa đi vừa không quên nhìn mỹ thực bên đường mà chảy nước miếng.
Ven đường trở về phủ có đèn lồng chiếu, cho nên cũng không phải khó đi, Mộc Vấn Trần tính dùng khinh công đưa Như Phong trở về, nhưng nghĩ Như Phong muốn tản bộ tiêu thực nên cũng chỉ hảo đồng ý .(vui vẻ đồng ý )
Hai người vừa tới một nơi u tĩnh (âm u, vắng vẻ), Mộc Vấn Trần đột nhiên cau mày nói: “Như Phong, nàng ở chỗ này chờ ta đi xử lý một chút sự tình, rất mau sẽ quay lại.” Nói xong liền đưa xiên thịt dê còn lại cho Như Phong.
Như Phong thấy xiên thịt dê liền thỏa mãn, dù sao mình cũng có thể tự bảo vệ được, thật sự không được dùng vũ lực để giải quyết, cùng lắm làm iệng vết thương khép lại chậm một chút, may mà thường xuyên bôi thuốc mỗi ngày.
Mộc Vấn Trần dặn dò một phen, nghĩ có người nhiều bảo hộ như vậy hẳn cũng đủ rồi, vì thế lập tức phi thân rời đi.
Như Phong ngoan ngoãn đứng tại chỗ ăn xiên thịt dê, so với xiên thịt dê ở hiện đại, vị quá mặn, gia vị nêm càng đậm, nhưng lại nướng vừa lửa, thịt chín tươi ngon, hợp khẩu vị, hương thịt nướng vẫn còn lưu lại, thật sự là rất ngon a!
Như Phong một bên cảm thán, một bên nhìn nơi Mộc Vấn Trần vừa rời đi, hiện người trên đường cũng có, chỉ ít hơn thôi, toàn là xe ngựa chạy gấp gáp, rất ít người đi bộ giống mình.
“Cô nương, xin hỏi một chút phố ăn vặt ở kinh thành là đi hướng nào vậy? Tại hạ lần đầu đến kinh thành, là ngưỡng mộ tiếng tăm mà tìm đến.” Vừa lúc Như Phong ăn xong xiên thịt dê, cầm lấy khăn tay của Mộc Vấn Trần mà lau lau thì có tiếng nói của một nam nhân truyền đến.
Như Phong giương mắt vừa nhìn là một nam tử tuần tú trẻ tuổi, mặc bạch y bình thường, trên đầu vấn khăn tiêu dao, trang phục tiêu chuẩn của người đọc sách, phía sau hắn có một thư đồng có vẻ thô lỗ đi theo.
Như Phong cẩn thận đánh giá hắn một chút, thấp giọng nói: “Ngươi cứ đi thẳng là tới.” Ngón tay chỉ chỉ một hướng.
Nam tử trẻ tuổi chắp tay nho nhã lễ độ nói tạ ơn, nhìn thoáng qua Như Phong, đột nhiên nói: “Cô nương, cô rất giống một người mà ta biết.”
Như Phong không nói gì, hình dáng hiện giờ của mình rất là bình thường mà, bởi vậy lúc cùng Mộc Vấn Trần đi dạo phố, cũng không có nam nhân nào nhìn mình, ngược lại, có rất nhiều nữ nhân nhìn Vấn Trần, thậm chí còn có người công kích mình nữa chứ. Bây giờ nam nhân này nói vậy, rốt cuộc là có ý gì? Muốn bắt chuyện?
Cho nên Như Phong chỉ cười cười, không nói.
Lúc này, Như Phong nghe được tiếng vó ngựa ở xa xa, giương mắt nhìn lên, dưới ánh nến có mấy nữ tử trang phục hoa lệ cưỡi ngựa về phía này. Chỉ thấy nữ tử dẫn đầu mặc một bộ trang phục ôm sát người áo choàng ngoài cổ bẻ, phía dưới phối với quần dài ống rộng màu xanh sẫm, trên đầu đội nón vải che mặt, dưới chân thì mang một đôi giày ủng bằng vải mềm mại. Mấy người đi theo phía sau nàng cũng mặc trang phục giống vậy. Lúc các nàng lướt qua Như Phong và nam tử trẻ tuồi, Như Phong chỉ cảm thấy một mùi hương thơm mát xông vào mũi, mặc dù thấy không rõ hình dáng của các nàng, nhưng vẻ xinh đẹp phong tình bên dưới khăn che mặt lại hiện lên thật rõ ràng.
“Họ là ai nhỉ?” Như Phong vô thức mà hỏi thăm, nữ tử thật dũng mạnh a, ban đêm cưỡi ngựa chạy ra ngoài, lại là một đám người! Đang nghĩ tới đây, đầu lại đột nhiên mê man, Như Phong thầm kêu một tiếng không tốt, mùi hương nồng trên người của đám nữ tử kia có vấn đề, hèn gì thấy lạ lạ.
Như Phong cố gắng tự chủ, lấy thuốc mà mình vẫn luôn đem bên người ra bỏ vào trong miệng, động tác rất đơn giản, mà cũng rất khó khăn, không đợi Như Phong ăn viên thuốc, nàng liền ngã xuống.
Chờ lúc Như Phong tỉnh lại, nàng vẫn ở chỗ cũ, chỉ là nằm trên một bộ quần áo. Người trẻ tuổi và thư đồng đã không còn thấy mà đứng cạnh nàng là một hắc y nhân, mặt người nọ đã bị ẩn vào góc khuất gần đó, Như Phong không nhìn rõ được khuôn mặt hắn.
Thấy Như Phong đã tỉnh, hắc y nhân hình như thở dài một hơi: “Như Phong công tử tỉnh rồi? Vừa rồi là thuộc hạ thất trách, thuộc hạ cam nguyện chịu phạt!” Vừa nói vừa quỳ một gối xuống.
Như Phong ngồi xuống xoa mi tâm, đau đầu mà nói: “Ngươi là thuộc hạ của ai?” Mình đâu có mang một đám thuộc hạ đông đảo bên người đâu, xem bộ dáng của hắn, hắc bào dưới cái mông mình chắc là của hắn.
Hắc y nhân cung kính mà đáp: “Là thuộc hạ của vương gia.”
“Vậy ngươi không cần quỳ với ta, đứng lên đi, tự mình đi nói với hắn là được.” Như Phong nói xong liền khoát khoát tay, thể diện bị tổn thương thật nghiêm trọng, chỉ vì một làn hương như vậy? Mình bị lừa?
Hắc y nhân tựa như nhìn ra nghi hoặc của Như Phong, liền vội vàng nói rõ tình huống. Thì ra, đám kia nữ tử cưỡi ngựa từ xa xa mà đến, không có chỗ nào khả nghi, cho nên lúc đầu các đầu ám vệ cũng chỉ là cảnh giác, mà không ngăn cản, không ngờ rằng lúc các nàng đi lướt qua, có người đã ngửi thấy được mùi hương bất thường, lúc vừa định hành động, phát hiện Như Phong đã ngã xuống trong lòng nam tử trẻ tuổi, nam tử trẻ tuổi kia không đợi hắc y nhân đi đến đã vội phi thân rời đi, tốc độ nhanh đến khó tin.
Cho nên thực ra Như Phong chỉ hôn mê một lúc, nhưng dù gì cũng là đã trúng chiêu.
Lúc Như Phong đang thẫn thờ, Mộc Vấn Trần đã quay lại, trên mặt hắn vốn mang theo ý cười, nhưng lúc nhìn Như Phong đang ngồi dưới đất thì chuyển thành kinh hãi, vội hỏi: “Như Phong, nàng làm sao vậy?”
Như Phong tùy ý để hắn ôm, ôm đầu nói: “Mới nãy bị trúng chiêu rồi, cho nên bây giờ đầu rất đau.” Hắc y nhân trong góc khuất vội vàng kể hết chuyện.
Mộc Vấn Trần nghe xong, chân mày cau lại, hắn nhìn Như Phong một chút, rồi lắc đầu với hắc y nhân, sau đó thì nhanh chóng ôm Như Phong bay về.
Xem ra, vẫn còn có người theo dõi Như Phong trong bóng tối, như vậy bây giờ sự tình lại phức tạp hơn rồi, mà chuyện mình vốn lo lắng cũng đã xảy ra. Người không coi năng lực ám vệ của mình ra gì thì không nhiều lắm, trên thực tế là cực kỳ ít.
Mộc Vấn Trần thầm than một tiếng, nhìn Như Phong đang nhắm mắt, trong lòng thương tiếc một hồi, là do mình quá mức khinh thường, hôm nay là do mình không đúng.
Lúc này Như Phong lại đột nhiên mở miệng nói: “Mùi thơm nồng đó không đơn giản, mê dược bình thường vốn không thể gây hại đến ta, nhưng hương thơm vừa nãy rất bất bình thường, bên trong không có độc, nhưng lại khiến ta choáng váng. Xem ra, cái này phải hỏi Túy Nguyệt mới được.” Vẫn là nên xin cố vấn người chuyên nghiệp là hơn.
Mộc Vấn Trần ừ một tiếng, lúc thi triển khinh công, gió có hơi lớn, nhưng vẫn có thể nghe được tiếng Như Phong nói.
Không lâu sau đã về tới tướng quân phủ, Mộc Vấn Trần lén lút đưa Như Phong về phòng của nàng, Mộc Đồng cùng Chu Tiền Chu Hậu cũng vào phòng Như Phong, phân phó một hồi. Chu Tiền cùng Chu Hậu phải đi khiêng nước nóng tới.
Mộc Vấn Trần nhìn Như Phong đang ngủ mê mệt trên giường, bắt mạch cho nàng một hồi, lúc này mới thở dài một hơi, tiếp đó thì chuẩn bị tắm rửa cho Như Phong.
Ngày mai cũng phải bảo người xem lại Như Phong mới được, hắn suy nghĩ một chút, thử nước nóng, sau đó đem rèm và này nọ che lại.
Cùng lúc đó, Úy Trì Hòe Dương lại đang rất tức giận: thằng Như Phong này buổi tối hai ngày nay hình như luôn cùng một nam tử cùng đi cùng về! Rốt cục là chuyện gì đang xảy ra? Không lẽ Như Phong thật sự đoạn tụ?
******