Edit: Kohi aka cháy rang aka cháy khét =) + nhoktho
Beta: Lan Hương
Như Phong lén nhìn Mộc Đồng đang nằm trên mặt đất, hỏi nhỏ:” Mộc Đồng làm sao vậy?”. Thật đáng thương cho Mộc Đồng, lại phải nằm trên tấm gỗ đó, mong rằng hắn sẽ không bị Chu Tiền Chu hậu giẫm lên.
Mộc Vấn Trần đóng cửa xong liền ôm chặt lấy Như Phong, trả lời: “Ta không thích nàng bị hắn nhìn thấy, Như Phong, nàng mặc nữ trang rất đẹp.” Nói xong miệng đã hôn ai kia kịch liệt.
Như Phong lộ ý cười, tùy ý để Mộc Vấn Trần hôn môi mình, nhưng bắt lấy tay của hắn đang ở thắt lưng: “Chàng có chắc là chúng ta đi ra ngoài dạo chơi không?”
Mộc Vấn Trần rên một tiếng, thất vọng ôm lấy Như Phong, vùi đầu của mình vào cổ nàng, thở dài: “Đi, chúng ta ra ngoài.”
Như Phong cười hắc hắc, hôn mặt hắn một cái.
“Xinh đẹp không?” Rời khỏi ngực hắn, Như Phong xoay vài vòng, váy màu xanh ngọc trăm bươm bướm cùng hoa phiêu động, phấp phới tung bay giống như một đóa hoa rực rỡ đang nở rộ.
Mộc Vấn Trần gật đầu, nói: “Từ trước đến nay ta chưa thấy ai xinh đẹp như nàng.” Bộ dạng ngây ngốc cười.
Như Phong sà vào ngực hắn, sau khi nghe được rất vui vẻ. Được người trong lòng ca ngợi có khác, dù chỉ đơn giản “Xinh đẹp”, không từ ngữ trau truốt, không hoa lệ nhưng làm người ta thật sự rất là sung suớng a.
“Ha ha, chúng ta ra ngoài thôi.” Như Phong chỉ vào cánh cửa.
Mộc Vấn Trần liền buông nàng ra, cẩn thẩn đánh giá một hồi, nói:” Không được, nàng không thể như vậy mà ra ngoài, một là quá đẹp, ta không thích nam nhân khác trông thấy, kể cả nữ nhân! Mà nàng không sợ chạm mặt người quen sao?”
Như Phong vừa nghe, mím môi lại, ủy khuất nói:” Vậy được, ta đổi thành nam trang.”
Mộc Vấn Trần bóp nhẹ mũi nàng :” Không cần đổi, chỉ cần sửa lại vài chỗ là được.” Hiếm khi bắt gặp Như Phong vui vẻ trong bộ dạng này, Mộc Vấn Trần không nỡ tâm phá hoại.
“Ai, tốt quá, ta cũng muốn quang minh chính đại khôi phục phận nữ, như vậy chúng ta sẽ không phải lén lút.” Như Phong phấn khích nói, mặc cho ai kia tô tô vẽ vẽ lên mặt mình.
“Như Phong, nếu nàng thực sự muốn khôi phục nữ nhi, nếu vậy nàng sẽ không được làm tướng quân. Còn nữa, gia gia nàng sẽ không phản ứng gì sao?” Mộc Vấn Trần bỗng ngừng tay, hỏi tiếp, nếu không cân nhắc, phỏng chừng Như Phong đã sớm từ quan, hiện tại cũng không cần phiền não thế này.
Nghe vậy, tâm tình Như Phong trầm xuống :” Đúng a, gia gia ta nhất quyết ngăn cản ta từ quan. Nhiều lần ta muốn nói cho người biết sự thật nhưng lại sợ ngưởi chịu không nỗi kích động. Nghe nói, từ hôm gia gia tỉnh lại, thể trạng còn rất yếu, nếu bị kích động, không chừng lại bất tỉnh, thậm chí không dậy được nữa. Cho nên, hiện tại ta không thể nói với người được. Aiz, trong nhà người nào mà không biết gia gia đặt toàn bộ hy vọng lên người ta, chuyện này thì ta chưa có biện pháp giải quyết.
Đột nhiên đôi mắt của Như Phong sáng ngời, vội vàng hỏi: “Vấn Trần, ta có thể sinh một đưa con, sau này cho nó theo họ ‘Úy Trì’, như vậy Úy Trì gia có người nối dõi rồi, gia gia cũng sẽ bỏ qua cho ta thôi.”
Mộc Vấn Trần lập tức sa sầm mặt, nâng mặt Như Phong lên, âm trầm hỏi: “Nàng muốn sinh con với kẻ nào?”
Như Phong đương nhiên nói: “Đương nhiên là với chàng rồi.”
Mộc Vấn Trần nghe vậy, sắc mặt mới hoà hoãn lại, thậm chí còn có một chút ngượng ngùng, nhưng vẫn nói: “Ta họ Đàm Đài, cho nên chắc nguyện vọng của nàng không thể đâu.” Họ Mộc chỉ là họ của mẫu thân, bên ngoài có thể dùng, nhưng trong trường hợp chính thức, mình được gọi là “Đàm Đài Vấn Trần”.
Như Phong cũng gật đầu: “Đúng vậy, aiz, phiền quá.” Người hoàng tộc làm sao có thể để con cháu mình theo họ mẹ? Cho dù Mộc Vấn Trần đồng ý, những người khác cũng không chịu đâu.
Trong khoảng thời gian ngắn hai người lại trầm mặc, chỉ còn Mộc Vấn Trần dán dán thứ gì trên mặt nàng, có lẽ là mặt nạ …, Như Phong cũng không để ý, chỉ cần có thể cùng Vấn Trần quang minh chính đại mà đi dạo phố, xấu thì cứ việc xấu đi.
“Được rồi, đây là thời điểm mấu chốt, Như Phong nàng đừng di chuyển, cũng đừng nói chuyện.” Mộc Vấn Trần vừa nói vừa lấy ra một tấm màn nhỏ như cánh ve dán lên mặt Như Phong.
Lát sau, khi Mộc Vấn Trần ra hiệu Như Phong có thể mở miệng nói chuyện, liền vội vã hỏi :” Đây chính là thuật dịch dung trong truyền thuyết ?”
Mộc Vấn Trần gật đầu, Như Phong ngưỡng mộ nói: “Vấn Trần thật lợi hại, lĩnh hội rất nhiều thứ nha!” Đây là lời nói thật, Mộc Vấn Trần vừa tinh thông nghệ thuật, vừa bổi dưỡng học vấn, bằng không tại sao hắn được làm sơn trưởng Phong Hiền viện? Hơn nữa hắn còn giỏi võ công, lại biết chút y thuật,…càng kể ra, Như Phong càng bội phục hắn.
Mộc Vấn Trần chỉ cười cười, nhưng nhìn ra được hắn thực rất vui. ^_^
Như Phong dạo một vòng bên Mộc Vấn Trần, hỏi :” Được không?” Nàng biết mình hiện tại thay đổi không ít, nhưng vẫn không soi gương. Nghĩ đến khuôn mặt xinh đẹp kia biến thành người khác, Như Phong thật không muốn thấy.
Mộc Vấn Trần chợt nói :” Như Phong, sao hình như nàng lại thấp hơn trước nhỉ?”
Nảng liền cười hắc hắc: “Khi ta mặc nam trang đều mang giày, thoạt nhìn sẽ cao hơn chút, hiện tại thì không cần phải mang nữa, ta chỉ muốn làm chim nhỏ bên người chàng thôi.” (>v