Edit: Nhoktho + Lan Hương
Dục Tuyên và Mộc Vấn Trần rời đi, đã làm cho Như Phong rầu rĩ không vui vài ngày, nhưng quân vụ bận rộn khiến cho Như Phong nhanh chóng chôn sâu tâm tình bất mãn này vào đáy lòng, không thời gian để ý đến.
Tân quan vừa nhậm chức nên khí thế hừng hực, sau khi Như Phong lên làm nguyên soái liền tiến hành chỉnh đốn quân sự hàng loạt, đầu tiên là huấn luyện năng lực phản ứng của các tướng sĩ, nâng cao hiệu suất.
Như Phong nhớ kỹ lúc gia gia bị đâm lần trước, ngoại trừ những tướng sĩ có liên quan, những người khác toàn là áo mũ không chỉnh tề, hốt hoảng bối rối chạy đến, như vậy lúc bình thường thì không sao, nhưng mà nếu như có người tập kích doanh trại thì phải làm sao? Chẳng lẽ cũng là áo mũ không chỉnh như thế này mà chạy đến sao? Khôi giáp chưa kịp mặc, dĩ nhiên là an nhàn lâu quá rồi.
Cho nên sau khi trải qua đặc huấn, tốc độ toàn quân mặc y phục trở nên nhanh hơn nhiều. Hơn nữa Như Phong lại có khi đột nhiên đánh trống vang dội giữa đêm khuya, dựa vào đó mà huấn luyện tốc độ tập hợp và tốc độ phản ứng của binh sĩ. Sau đó lại luyện tập cho quân sĩ dưới tình thế không có tướng quân chỉ đạo, làm sao trên chiến trường vẫn ổn định hành động. Ở trên chiến trường, đôi khi tướng lãnh sẽ vì vài nguyên nhân mà không thể chỉ huy quân đội, lúc này đội hình sẽ dễ dàng bị tán loạn, thiếu sự phối hợp ăn ý, như vậy sẽ từ từ bị quân địch chia ra vây quanh thôn tính tiêu diệt. So sánh thiệt hơn, nếu như huấn luyện đúng cách, dưới tình huống không có chủ tướng chỉ huy, quân đội cũng có thể vẫn là một đội lính kiên cường đang di chuyển, ổn định đội hình hoàn chỉnh.
Quá trình huấn luyện rất là rườm rà, có vài binh lính tuy miệng oán giận, nhưng dù sao cũng là binh lính đã lâu năm, cho nên vẫn phải thực hiện theo, huống chi các cấp tướng quân cũng phải phục tùng.
Cho dù quân vụ bận rộn, Như Phong cũng không than khổ, nhưng về phương diện khác, Như Phong lại thấy khổ vô cùng. Nguyên nhân gây ra chuyện là tên giám quân Vương Vi nhàn hạ không có việc gì làm.
Vương Vi, lúc Úy Trì Hòe Dương còn cầm quyền, hắn không dám có động thái gì, bình thường chỉ là đi dạo trong quân doanh, đôi khi cùng quân y, tướng quân uống trà, tâm sự cả ngày, trong quân doanh tuy không phải là người tốt lành gì nhưng cũng không đến nỗi làm cho người ta oán trời oán đất. Có thể nói, tất cả mọi người đều tận lực bỏ qua sự tồn tại của tên giám quân này.
Sau khi Như Phong lên làm nguyên soái, Dục Tuyên ở chỗ này vài ngày, cho nên hắn cũng không có hành động gì, nhưng chờ sau lúc Dục Tuyên đi, hành động của hắn ta bắt đầu quá đáng, khiến cho Như Phong muốn bỏ qua cũng khó.
“Tiểu nguyên soái, mấy ngày này ngài chỉnh mấy cái này có hữu dụng sao? Cho bọn lính đi luyện binh có khi còn tốt hơn ấy chứ.” Hai con mắt ti hí của Vương Vi liếc liếc nhìn Như Phong.
Như Phong mỉm cười, ngồi ở phía sau bàn nói: “Có hữu dụng hay không, không lâu sau sẽ biết.”
“Nhưng mà dù sao ngài còn trẻ, rất nhiều chuyện sẽ không hiểu được.” Lời nói hắn có tình ý sâu xa.
“Tạ ơn giám quân đại nhân nhắc nhở.” Như Phong trong miệng thì lễ phép trả lời, trong lòng lại không cho là đúng.
Lúc này trong lều lớn không có ai, trong mắt Vương Vi đột nhiên bùng lên một ngọn lửa nóng bỏng, tay nắm chặt bàn tay đang cầm bút của Như Phong, cười tủm tỉm nói: “Như Phong, ngươi có chuyện gì muốn ta hỗ trợ cứ việc mở miệng, ta quyết sẽ vì ngươi mà bất chấp gian nguy!”
Như Phong kìm chế cảm giác muốn hất tay hắn ra, chỉ dám dùng sức giãy khỏi cái nắm của hắn, ngất, tay hắn còn mềm hơn ta của mình nữa, xem ra bình thường rất chú ý chăm sóc.
“Tạ ơn giám quân đại nhân, Như Phong có khó khăn chắc chắn sẽ tìm ngài.” Như Phong vội vàng giải thích, một tay cầm lấy bút lông tiếp tục rồng bay phượng múa.
“Như Phong thật sự viết chữ rất đẹp nha, mười chữ như một, đều xuất sắc như nhau.” Vương Vi cũng không để ý, cười tủm tỉm như trước nói.
……
Vương Vi mới vừa đi, Nam Sơn liền đi vào nói: “Sư huynh, gần đây sao giám quân luôn tới tìm huynh vậy?”
Như Phong bĩu môi, lập tức tìm chậu nước để rửa tay, vẻ mặt đau khổ nói: “Sao ta biết? Hình như hắn có ác tâm, luôn mượn cớ đụng chạm ta, ánh mắt cũng không nghiêm chỉnh. Nhưng mà bỏ qua chuyện này đi, tên này vốn là người của thái tử, mấy lần khoe khoan với ta về công lao to lớn của thái tử, làm phiền nhiễu ta mà không để cự tuyệt thẳng thừng được.”
Nam Sơn hừ lạnh một tiếng: “Hừ, tâm tư của hắn người qua đường đều biết, mấy ngày nay hắn với mấy vị tướng quân thân thiết qua lại, nhưng xem ra không giống với huynh, lúc nào cũng cười tủm tỉm.”
“Nhưng ngươi không cảm thấy ánh mắt hắn nhìn ta rất ác tâm sao?” Như Phong trừng mắt nhìn hắn nói.
Nam Sơn cười he he, nói: “Ta biết sư huynh sẽ không làm chuyện hại mình. Được rồi, sư huynh, ngày mai là sinh nhật mười tám tuổi của huynh, huynh định cứ cho nó qua thế này sao?”
Như Phong sờ sờ cằm, nhẹ gõ mặt bàn, tức giận nói: “Không cần tuyên truyền ra ngoài, cứ như bình thường là được, bây giờ là thời khắc mấu chốt, bên Xuân Đằng quốc cứ không ngừng có những hành động nhỏ, không thể buông lỏng dù trong chốc lát, sinh nhật, sang năm sau cũng được.”
Nam Sơn cũng gật đầu, tỏ vẻ đồng ý: “Nói cũng đúng, nhưng mà ngày mai ta vẫn giúp huynh nấu mười quả trứng gà, chứng tỏ thập toàn thập mỹ, dù không thể chúc mừng, nhưng cũng phải có gì ăn chứ.”
Như Phong cười cười: “Tùy ý ngươi đi.” Mười quả trứng gà? May mắn không phải ăn mỗi ngày, bằng không chắc bị cholesterol rồi.
Nói chung là cũng đắc đạo thành tiên, bây giờ cuộc sống của Như Phong rất thoải mái, một người một gian phòng, mỗi ngày có nước nóng tắm rửa, thức ăn cũng khá ngon, chắc là liên quan đến bọn Nam Sơn và Túy Nguyệt đã nâng khẩu phần của mình không ít, có điều bây giờ Như Phong có một chuyện phiền não, bởi vì Túy Trúc luôn quấn quít lấy Như Phong, nói là ở chỗ Túy Nguyệt không có gì vui, luôn muốn đến làm thiếp thân thị vệ bên cạnh Như Phong, chuyện này đương nhiên bị Như Phong và Nam Sơn phản đối kịch liệt, bây giờ vẫn đang giằng co.
Ngày hôm sau, dưới những ánh mắt nhìn kỹ lưỡng của các sư đệ sư muội Như Phong, thoáng cái đã lột toàn bộ mười trứng gà ăn hết, thấy bọn họ nở nụ cười, Như Phong cũng chỉ khúc khích cười theo, nửa ngày sau mới nhớ phải uống một ngụm lớn trà xanh, Như Phong cười nói: “Một ngày tốt nhất không nên ăn vượt qua hai quả trứng gà, nếu không sẽ không tốt cho thân thể.”
“Sao lại vậy? Trứng gà là món ngon đấy, cho dù huynh không muốn ăn cũng không nên lấy cớ này trốn tránh chứ.” Túy Trúc lập tức kêu lên.
Như Phong lắc đầu cười khổ, không nói cái gì nữa. Đây là sự khác nhau mà!
Mới vừa ăn uống xong liền nghe thấy binh lính báo tin, có người tặng lễ vật ình.
Như Phong tò mò cùng bọn Nam Sơn ra ngoài, chỉ thấy bên ngoài doanh trướng, một gã binh lính đang đứng ở cửa, bên người hắn có một con ngựa, nhìn thấy Như Phong đi ra liền hành lễ, binh lính nói: “Báo cáo nguyên soái, mới vừa rồi quản gia của phủ Úy Trì tại thành Lạc Nhạn cho người ta đưa tới con ngựa này, nói là do người khác tặng cho ngài.”
Như Phong còn không có nghe binh lính nói xong, hai mắt đã bị thu hút bởi con ngựa này.
Con ngựa trước mắt có bộ lông màu đỏ thẫm, tứ chi thon dài khỏe mạnh, thân hình rắn chắc, hai mắt lấp lánh hữu thần, làm người khác không thể nhận thấy vẻ đầy ngạo khí của nó. Giờ phút này, nó đang nhìn Như Phong vui vẻ hí vang một tiếng.
Quả là ngựa tốt! Thật sự là con ngựa đẹp mã! Cho dù hiểu biết của Như Phong về ngựa không nhiều lắm nhưng cũng biết con ngựa trước mắt đây vốn là con ngựa tốt, Như Phong tiếp nhận thư từ tên lính, xem xong trên mặt không khỏi nở nụ cười thật tươi.
Như Phong bước đến nhanh, vuốt ve con ngựa trước mặt với niềm vui rạo rực, con ngựa này cũng để cho Như Phong sờ nó.
Nam Sơn và Túy Trúc không nhịn được sự hấp dẫn của nó cũng tiến tới chuẩn bị chạm vào nó thì con ngựa ấy liền hí kêu lên một tiếng, thân hình nó run lên rồi vung hai chân trước lên.
Mọi người ngẩn người ra, tên lính đó lại nói: “Nghe nói con ngựa này khi đã nhận chủ rồi, chắc là nhận nguyên soái làm chủ nhân rồi thì tốt nhất những người khác đừng chạm vào nó.”
Như Phong cẩn thận nhìn tên lính đó, vẻ ngoài rất là bình thường, không có gì để người ta ấn tượng nhưng Như Phong thấy thần sắc của hắn bình tĩnh, không kiêu ngạo không siểm nịnh, vận y phục của binh lính bình thường nhưng vẫn có một khí chất nào đó.
Vì vậy liền hỏi: “Ngươi tên là gì?”
“Tiểu nhân tên là Chu Tiền.” Tên lính đó liền đáp lễ.
Như Phong gật đầu, nói: “Vậy ngươi hãy ở lại bên cạnh ta.”
Chu Tiền vừa nghe, lập tức quỳ xuống, cất cao giọng nói: “Tạ ơn nguyên soái, tiểu nhân nguyện vì nguyên soái vượt lửa qua sông, vạn lần chết cũng không thoái thác.”
Như Phong mỉm cười, nói: “Đứng lên, không cần câu lễ.”
Từ đó, bên người Như Phong có thêm một thân binh tên Chu Tiền, đối với Như Phong rất trung thành và tận tâm.
Đám người Nam Sơn cảm thấy rất khó hiểu.
Như Phong cười tủm tỉm mà nói: “Đây là quà sinh nhật mười tám tuổi của Mộc Vấn Trần tặng cho ta, hắn nói ta phải nhận cả người lẫn ngựa.”
Ba người liền tỉnh ngộ ra, trừ Túy Nguyệt tỏ vẻ rõ ràng ra mặt thì Túy Trúc và Nam Sơn đều lại mang vẻ mặt phức tạp, nhưng nhìn Như Phong vui vẻ ra mặt nên cũng không nói gì nữa, còn Túy Nguyệt cũng chỉ âm thầm cười trộm một bên, một lần nữa cảm thấy may mắn là mình học y thuật.
Sau khi Như Phong có được con ngựa thì nỗi bực bội do Vương Vi gây ra mấy ngày nay cũng tan thành mây khói, cỡi con bảo mã yêu mến ra thao trường tập luyện, thuận tiện cùng bảo mã trao dồi cảm tình, mà bảo mã không hổ là bảo mã, sau khi trải qua một buổi luyện tập với nhau, một người một ngựa từ từ trở nên thân thiết hơn.
Đừng hoài nghi, con ngựa này có tên đích thật là “Bảo mã “, con ngựa kinh phong giờ đang được nuôi dưỡng tại phủ Úy Trì, tuổi của nó cũng lớn vì vậy Mộc Vấn Trần mới nghĩ đến tặng cho Như Phong một con ngựa.
Mấy ngày sau đó, tên Vương Vi vẫn như trước đến quấy rầy, vẻ mặt nồng nàn, trong một lần Như Phong không thể kiềm chế được nữa, trong lúc rút tay ra khi hắn mượn cơ hội nắm tay nàng, cứng rắn nói: “Xin mời giám quân đại nhân tự trọng, Như Phong không thích cùng người khác tiếp xúc, thứ lỗi!” Thanh âm lãnh đạm, ánh mắt mặc dù không lạnh như băng nhưng vẻ mặt không chút biểu tình gì.
Chỉ thấy khuôn mặt được chăm sóc kỹ lưỡng của Vương Vi đỏ bừng lên, hắn run rẩy mà lan hoa chỉ *vào Như Phong, giọng the thé nói: “Úy Trì Như Phong, ngươi không nên rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt, thái tử của ta ở địa vị cao vẫn nhân nhượng trước người địa vị thấp như ngươi, cũng là để mắt tới ngươi, bây giờ người tưởng còn là tiểu thiếu gia ở phủ Úy Trì hay sao? Úy Trì Hòe Dương có thể tỉnh lại hay không thật là khó nói, ngươi cho rằng ngươi có thể ngồi yên vị được cái chức nguyên soái này sao?”
*lan hoa chỉ: ai coi phim thì biết, là chỉ người bằng ngón trở nhưng ngón út cong lên điệu đà. mmm giống đông phương bất bại í
Hai người đều cùng lộ mặt, Như Phong cũng không dối trá nữa, nói thẳng: “Chuyện này thì sau này chúng ta mới biết được.” Tâm trạng thở phào nhẹ nhõm, may mắn là tin tức gia gia có thể tỉnh lại được dấu giếm, bằng không thì hắn sẽ không nói những lời như vậy rồi.
Vì vậy hai người đều kết thúc cuộc nói chuyện ở đây.
Sau khi mọi người biết chuyện thì vẻ mặt không đồng nhất.
Cao Uy thở dài nói: “Có lẽ hành động của chúng ta sau này sẽ không được thuận lợi, hắn sẽ tìm cách phá rối chúng ta.”
“Nhưng với tình hình quân sự, chắc hắn ta không dám động tay động chân gì đâu.” Thanh âm Như Phong lạnh lùng, nàng đã sớm không thể nhịn được nữa rồi, tên thái giám chết bầm đó luôn tìm cách ăn đậu hủ của nàng, rõ ràng nàng vốn là nam nhân mà hắn ta lại luôn dùng cặp mắt ti hí như chuột nhìn nàng mê đắm.
“Chỉ hy vọng là như thế.” Nam Sơn ở bên cạnh thở dài nói, đắc tội với tiểu nhân thì rất là phiền toái đó.