Edit + Beta : Nhoktho
——————
Trong lòng Như Phong rất giận, không nghĩ tới Mộc Vấn Trần cũng sẽ đối với nữ nhân khác lộ ra biểu tình có thể gọi là “dịu dàng” này.
Dục Tuyên ở một bên nhẹ giọng hỏi: “Nữ nhân đó là ai? Bề ngoài cũng không tệ a.”
Như Phong trừng mắt, hận không thể đem miệng Dục Tuyên dán lại, nhỏ giọng nói: “Kém xa tỷ tỷ của ta, hừ, nàng là cháu gái của Dịch lão, tên Dịch Hàm, nếu ngươi đã cảm thấy nàng không tệ thì tại sao không lấy nàng về nhà đi?”
Đôi mắt Dục Tuyên tối sầm lại, vì trong giọng Như Phong đầy mùi chua.
Như Phong đột nhiên cao giọng gọi lớn: “Sơn trưởng, ta và Dục Tuyên tới!” Thế là hiên ngang vào sân, đôi mắt nhìn thẳng vào Mộc Vấn Trần.
Ánh mắt Mộc Vấn Trần sáng lên, nhìn Như Phong rồi nhẹ nhàng liếc mắt sang Dục Tuyên, nói: “Tới?”
Dục Tuyên hình như có chút không được tự nhiên, chỉ nhếch miệng cười cười.
Như Phong sãi bước đi tới, ôm tay Mộc Vấn Trần, nhìn Dịch Hàm đối diện đang kinh ngạc muốn chết nhưng vẫn cố bảo trì mỉm cười: “Dịch Hàm tỷ tỷ, tỷ cùng Sơn trưởng quen nhau sao?” Bình thường thì Như Phong cũng không gọi Dịch Hàm là tỷ tỷ, cho dù Dịch Hàm lớn hơn nàng hai tuổi đi nữa, nhưng bây giờ Như Phong gọi ra miệng rồi.
Sắc mặt Dịch Hàm có chút cứng đờ, nhưng vẫn là ôn nhu nói: “Như Phong, ngươi và Mộc ca ca đã sớm biết nhau sao?”
Mộc ca ca? Như Phong âm thầm khinh bỉ, gọi thân mật vậy làm gì? Bất quá nói đi nói lại, bọn họ quen nhau từ lúc nào?
“Đúng vậy, quen biết nhau ở học viện ạ.” Như Phong không chút do dự đáp.
Dịch Hàm mỉm cười, nói: “Thì ra là thế, lúc đầu ta còn cảm thấy Như Phong rất tuấn tú, dáng vẻ thật đẹp giống Mộc ca ca, khi đó Như Phong lại lấy họ Mộc làm ta hiếu kỳ quan hệ giữa hai người, còn tưởng rằng các ngươi là huynh đệ nữa đó, thì ra là quan hệ thầy trò a?” Vừa nói vừa dùng đôi mắt đẹp liếc nhìn Mộc Vấn Trần, khuôn mặt ửng đỏ.
Như Phong không dấu vết trừng Mộc Vấn Trần, Mộc Vấn Trần vội nói: “Như Phong, ta quen Dịch cô nương từ mười năm trước, lần gặp mặt gần nhất cũng đã là chuyện của năm năm trước, nàng là nữ nhi của cố nhân, lần này không ngờ rằng lại vô tình gặp gỡ.”
Như Phong lập tức cảm thấy thoải mái, bởi vì nàng thấy được vẻ mặt trắng bệch của Dịch Hàm.
Dục Tuyên vẫn một mực đứng bên cạnh, ánh mắt biến ảo không ngừng.
Mộc Vấn Trần thấy Như Phong tới thì tâm tư cũng chẳng màng đến chuyện gì khác nữa, đổi giọng hỏi: “Võ công ta dạy, nàng đã luyện xong chưa?” Vừa nói vừa niết mũi Như Phong, nói: “Mấy ngày nay ta không thấy nàng đến, không phải là luyện không tốt cho nên không dám gặp ta chứ?”
Như Phong trợn mắt, kêu lên: “Đương nhiên không phải vậy đâu, ta vừa lên làm nguyên soái nên bận tối mặt tối mày, vừa rãnh một chút thì đã chạy đến đây rồi này.”
Mộc Vấn Trần không nói gì nữa, lập tức kéo tay Như Phong chuẩn bị đi vào phòng.
Như Phong quay đầu lại nhìn Dục Tuyên đang ngẩn ngơ cùng Dịch Hàm đang lảo đảo muốn ngã, lắc lắc cánh tay Mộc Vấn Trần, nói: “Sơn trưởng, ta còn định giới thiệu Dục Tuyên với chàng mà?”
Âm thanh Mộc Vấn Trần chậm rãi truyền đến: “Không cần, ta quen hắn mà.”
Dục Tuyên và Dịch Hàm vẫn đứng chỗ đó, tính mở miệng nói thêm gì đó thì bỗng nhiên Mộc Đồng xuất hiện, quy củ thi lễ, nói: “Công tử, Dịch cô nương, bây giờ là thời gian luyện công của chủ tử và Như Phong thiếu gia, mời hai vị đến đại sảnh.” Ngữ khí không kiêu ngạo không siểm nịnh, ánh mắt cũng rất kiên định. Ôi, chủ tử cùng Như Phong đi chàng chàng thiếp thiếp, những người không có nhiệm vụ tất nhiên phải biến đi chỗ khác, bọn họ đã mấy ngày không gặp khẳng định sẽ có rất nhiều lời muốn nói, nói không chừng còn có thể có cái gì “ngôn ngữ tay chân” muốn biểu đạt nữa ấy chứ.
Ôi chao, trên thế giới còn có người hầu tốt như vậy sao? =))
Hai người liếc mắt nhìn nhau rồi bước tới đại sảnh. Sau khi ngồi xuống liền có hạ nhân bưng trà lên.
Dịch Hàm và Dục Tuyên không ai động đậy, Dịch Hàm nhìn thoáng qua Dục Tuyên, nói: “Có phải ta nên gọi ngài là Tam hoàng tử điện hạ không?” Mấy ngày nay dù ít bước chân ra ngoài nhưng không có nghĩa là mình không biết có Tam hoàng tử điện hạ đến, nhưng lại cùng tân nhậm Nguyên soái như bóng như hình.
Dục Tuyên khoát tay, nói: “Quên đi quên đi, xuất môn ra ngoài, không cần giữ lễ.”
Dịch Hàm vì vậy mỉm cười, hồi lâu sau hai người đều im lặng không nói, chỉ có mùi thơm thoang thoảng bay ra từ chén trà.
Lại qua thêm một hồi, Dịch Hàm đột nhiên hỏi: “Ta biết ta nói như vậy ngươi nhất định cảm thấy rất nhàm chán, thế nhưng ta vẩn muốn hỏi.” Dịch Hàm tựa hồ đang cân nhắc điều gì đó, sau mới chậm rãi mở miệng: “Như Phong có phải là nữ hay không?”
Tay cầm chén trà của Dục Tuyên run lên, một giọt cũng không đổ, Dục Tuyên thở dài một hơi, cười nói: “Dịch cô nương, ngươi nói đùa à? Như Phong sao có thể là nữ được?”
“Không phải sao? Ánh mắt vừa rồi hắn nhìn ta, đầu tiên là phẫn nộ, tiếp theo là thư thái, hơn nữa bộ dáng gắt gao ôm Mộc đại ca rất giống như một tiểu thú bảo vệ địa bàn của mình. Hơn nữa, ta thấy dáng vẻ nàng nhìn Mộc ca ca cũng không thích hợp lắm, vẻ ngoài cũng quá mức tuấn mỹ, nói là thân nữ nhi cũng không quá đáng.”
Mấy câu này Dịch Hàm nói nhỏ mà nhanh, dù sao việc Nguyên soái là một nữ nhân truyền ra ngoài thế nào cũng không tốt.
Dục Tuyên cười lớn, không để ý đến Dịch Hàm đang kinh ngạc, sau khi cười đủ, không biết từ nơi nào lấy ra một cây quạt phẩy phẩy, khóe miệng câu lên một nụ cười, nói: “Thì ra không chỉ có một mình ta có loại ý nghĩ này, ngươi biết Dung Ức Ảnh không?”
Thấy Dịch Hàm khó hiểu gật đầu, Dục Tuyên liền nói tiếp: “Lúc chúng ta cùng học ở Phong Hiền thư viện, Như Phong nhỏ tuổi nhất, người cũng đẹp đến mức không thể dùng từ ngữ nào để hình dung, lúc ấy chúng ta cảm thấy rất kỳ lạ, Dung Ức Ảnh cũng kiên trì nghĩ Như Phong phải là một nữ oa, vì vậy liền sắp đặt ra vài trò.”
Nói đến chỗ này, Dục Tuyên cúi đầu uống một ngụm trà, khuôn mặt bởi vì hồi tưởng lại mà dần buông lỏng, nụ cười càng thêm ôn nhu, tiếp tục nói: “Trận đầu, chúng ta an bài hai tỷ muội song sinh xinh đẹp đến hầu hạ hắn, sáng sớm ấy, là thời điểm người ta mơ mơ hồ hồ a, không nghĩ tới Như Phong lại bị sắc đẹp của hai tỷ muội mê hoặc, nhưng mà cử chỉ của hắn vẫn ôn nhu, mặc dù dáng vẻ có chút háo sắc, nhưng là xuất hiện ở trên người hắn lại làm cho người ta không thấy hèn mọn, chán ghét chút nào, cuối cùng đôi tỷ muội ngược lại bị hắn mê hoặc. Lúc này, mấy người chúng ta cũng cảm thấy Như Phong nên là một nam nhân mới đúng.”
“Ô, sau đó thì sao? Ta vẫn cảm thấy hắn hẳn là một nữ oa mới đúng.” Dịch Hàm vội hỏi.
Dục Tuyên lắc đầu, tiếp tục nói: “Dung Ức Ảnh cũng giống như ngươi vậy, kiên trì tin tưởng vào trực giác của mình, cho nên chúng ta tiếp tục thiết kế trò thứ hai, tìm một cô gái khiêu vũ đến dò xét, nàng ấy cũng có chút hảo cảm với Như Phong, biết chúng ta muốn thăm dò Như Phong cũng sảng khoái đáp ứng. Ngày hôm đó hoạt sắc sinh hương, Như Phong vẫn là trốn thoát, bất quá vẻ mặt của nàng kia đỏ bừng, nàng nói, Như Phong quả thật là nam.” Câu nói kế tiếp Dục Tuyên cũng không nói ra khỏi miệng, nhưng Dịch Hàm đã rất rõ ràng.
Nàng vẫn chưa từ bỏ ý định: “ Vậy tại sao Như Phong lại phải chạy trối chết? Không phải nam nhân đều không phải thật vui vẻ hưởng thụ diễm phúc đưa đến tận cửa sao?”
Dục Tuyên thở dài, nói: “Ngươi không biết hắn rồi, Như Phong có thể thi văn có thể đấu võ, vẻ ngoài tuấn mỹ, cử chỉ tiêu sái, không nói Tương Châu Thành, ngay cả ở Càng Châu thành quê hắn cũng không biết có biết bao nhiêu cô nương vì hắn mà thân hồn điên đảo, lúc ấy Như Phong vừa mới xuống núi trở về nhà lập tức có sáu hộ gia đình muốn cùng Úy Trì phủ kết thân, chỉ cần hắn muốn thì cần chi sầu không có diễm phúc đưa đến tận cửa sao? Đấy là chưa kể đến cô gái khiêu vũ kia nữa đấy, Như Phong luôn muốn chuộc nàng ra rồi nhận làm muội muội, hơn nữa sư phụ hắn không cho phép hắn trước hai mươi tuổi phá thân đồng tử, cho nên Như Phong vẫn cự tuyệt ý tốt của bất kỳ nữ tử nào.”
Dịch Hàm không nói thêm gì về việc đó nữa, nhưng vẫn nói: “Ta cảm thấy hắn và Mộc ca ca rất thân mật.”
Dục Tuyên nghe xong, một tia ảm đạm thoáng qua trong mắt, nói: “Quan hệ giữa bọn họ từ lâu đã tốt thế rồi, Sơn trưởng đối với rất nhiều học tử đều tỏ ra xa cách, nhưng Như Phong lúc ấy là học trưởng, sau vài lần tiếp xúc, Như Phong và Sơn trưởng đến gần với nhau hơn, Như Phong rất là mê luyến dung mạo của Sơn trưởng, nói răng khó được chứng kiến một nam tử cực phẩm như vậy, cho nên nhất định phải nghĩ được biện pháp kết giao. Mà Sơn trưởng đối với Như Phong cũng tốt đến chưa từng thấy, rãnh rỗi thì truyền võ cho Như Phong. Giao tình giữa bọn họ, ngay cả một người từ nhỏ đã quen biết Như Phong như ta so ra còn không bằng được.” Sau khi nói xong cũng nhịn không được mà cười khổ.
Dịch Hàm nghe vậy, chỉ có thể khẽ cắn răng.
Dục Tuyên thở dài, nói: “Như Phong quả thật là nam tử, ngươi không nên nói những lời như vậy nữa, mặc dù Như Phong không ngại, nhưng dù sao hắn hiện giờ cũng là nguyên soái của nước Tử La ta, là tam phẩm tướng quân nước ta. Những lời này nếu bị người khác nghe thấy thì sẽ không tốt lành gì đâu.”
Dịch Hàm chỉ là gật đầu, vẻ mặt có chút ủ rũ.
Dục Tuyên thở dài, hắn đương nhiên biết tâm tư của Dịch Hàm, nhưng lạc hoa hữu ý, lưu thủy vô tình. Đã nhiều năm như vậy, hầu như không thấy người nọ có ý với bất kỳ cô gái nào, hắn đối với ai cũng lãnh đạm, đừng nói đến cưới vợ sinh con, ngay cả kết giao bằng hữu cũng rất ít, mọi người hầu đều đã cho rằng quãng đời còn lại của hắn nhất định sẽ cô độc một mình, ai ngờ bây giờ hắn lại đối với Như Phong tốt như vậy.
Không chỉ Dục Tuyên và Dịch Hàm nói chuyện ở đại sảnh, trong phòng riêng của Mộc Vấn Trần cũng cực kì nào nhiệt.
Vừa vào phòng, Như Phong từ phía sau ôm cổ Mộc Vấn Trần, hung hăng đấm một cái, lúc này mới mở miệng nói: “Có nhớ ta không? Đã vài ngày không gặp rồi đó.”
Mộc Vấn Trần đáp lại bằng cách kéo Như Phong từ phía sau đếm ôm vào lòng, cúi người hôn xuống.
Hai người đã trải qua một thời gian dài luyện tập, đối với chuyện này hiển nhiên là vô cùng thuần thục.Thế nhưng còn có cái gì khác ngoài khí tức ngọt ngào của người thương trong lúc ấy khiến tim ai đó đập mạnh đây?
Cho nên vừa hôn xong, hai người đều thở hồng hộc, ánh mắt Như Phong nóng bỏng, gương mặt trắng noãn đỏ hồng một mãng, gương mặt bạch ngọc của Mộc Vấn Trần cũng không khá hơn là bao, hắn ôn như vỗ về gương mặt Như Phong, không nói gì. [đây là kết quả thu được sau khi luyện-công đấy ạ]
Như Phong trừng mắt liếc Mộc Vấn Trần, nói: “Chàng tại sao lại quen biết nàng? Ta không thích chàng đi quá gần với bất kỳ nữ tử nào, như vậy ta sẽ ghen, sau đó lòng sẽ không vui, không thoải mái.”
Mộc Vấn Trần sủng nịch ôm Như Phong vào lòng, ngồi xuống ghế, mỉm cười nói: “Lúc ta đến đây là mười lăm năm trước, lúc ấy liền quen được cha mẹ của Dịch Hàm, sau này cha mẹ nàng chết, đến mười năm trước ta mới gặp lại nàng ta, lúc đó nàng ấy vẫn là một tiểu cô nương thôi, không nghĩ tới chớp mắt đã lớn như vậy rồi.”
“Nàng ấy rõ ràng thích chàng.” Như Phong buồn buồn nói.
“Nhưng ta sẽ không thích nàng ấy.” Mộc Vấn Trần hôn mặt Như Phong một cái, chậm rãi nói, trên mặt phảng phất ý cười như có như không.
Như Phong lúc này mới gật đầu, đột nhiên hết lớn: “Hả, mười lăm năm trước! Vấn Trần, chàng bao nhiêu tuổi rồi?” Khẩn trương nhìn Mộc Vấn Trần.
Mộc Vấn Trần không rõ nguyên do: “Chuyện này rất quan trọng sao?”
Như Phong trợn mắt: “Đương nhiên quan trọng, nghe nói người có nội lực thâm hậu sẽ không già, kiểu như sư phụ ta bởi vì tưởng niệm thê tử mới già đi, mà các võ lâm nhân sĩ cũng chậm lão hóa như vậy, hiện giờ nhìn dáng vẻ trẻ trung cảu chàng, ta làm sao biết chàng có phải đã là đại thúc trung niên hay không? Như vậy không phải là ta lỗ lớn sao?”
Mộc Vấn Trần vừa nghe, cả người thoáng chốc cứng lại, hắn lăng lăng nhìn Như Phong: “Đại thúc trung niên?”
Như Phong thấy bộ dáng của hắn, vội vàng nắm lấy tay hắn, , nói: “Không thể nào? Đừng nói cho ta rằng chàng đã hơn bốn mươi tuổi, ta có thể tiếp nhận chàng là một thiếu niên xinh đẹp hoặc là một thanh niên xinh đẹp, bởi vì bây giờ ta mới mười tám tuổi, tốt nhất chàng không phải là một đại thúc xinh đẹp, như vậy chàng sẽ chết sớm hơn ta,sẽ để lại ta lạc lõng một mình.”
Mộc Vấn Trần Tâm trong có chút lo sợ bất an, hắn nhìn Như Phong, nói: “Năm nay, hình như ta đã…” Hắn trầm tư một lát, hình như đang tính tuổi của mình. (Giời ơi, tuổi của mình là không biết là sao =_=)
Trái tim Như Phong như bị rơi xuống vực sâu, oa oa… Rốt cuộc là bao nhiêu tuổi mới làm cho hắn xuất hiện vẻ mặt khó khăn như vậy?Chắc không phải là yêu quái ngàn năm tuổi chứ? (=_=||||)
Đúng lúc Như Phong chuẩn bị nhận mệnh, Mộc Vấn Trần liền nói: “Hình như đã hai mươi bảy tuổi, hay là hai mươi tám tuổi gì đấy, nói chung là khoảng hai mươi mấy.”
Như Phong vừa nghe, thân thể liền mềm nhũn trong lòng hắn, hữu khí vô lực mà nói: “Ta phục chàng rồi.“
Mộc Vấn Trần nâng mặt Như Phong đưa về phía mình, cẩn thận mà hỏi thăm: “Có phải là rất già so với nàng phải không?”
Như Phong lắc đầu: “Không sao, vẫn nhỏ tuổi hơn tưởng tượng của ta, ta còn tưởng rằng chàng đã hơn bốn mươi tuổi rồi, vừa định nói rằng tình yêu không phân biệt tuổi tác nữa chứ.”
Mộc Vấn Trần vừa nghe, vẻ mặt cũng trầm tĩnh lại, ôm Như Phong cười mà không nói.
Kết quả Như Phong rất sát phong cảnh mà mở toan quần áo của Mộc Vấn Trần, hung hăng cắn mạnh trên ngực hắn một cái.
Mộc Vấn Trần chấn động toàn thân, nhìn đôi mắt Như Phong, cắn răng nói: “Tiểu tử kia, có phải nàng đang khiêu khích ta phải không?”
Như Phong cười ha ha, chỉnh sửa lại quần áo cho hắn, thỏa mãn mà nhìn dâu răng của mình trên bộ ngực rắn chức của hắn, lúc này mới đắc ý nói: “Ta làm ký hiệu, nói rõ đây là đồ của Úy Trì Như Phong .”
Mộc Vấn Trần nhẫn nại mà lắc đầu, thấp giọng nói: “Bây giờ truyền âm nhập mật của ngươi giờ như thế rồi?”
Như Phong mân mê miệng: “Chàng đừng có lúc nào cũng nhắc tới cái này được không? Ta bây học không vô.”
Mộc Vấn Trần cười, nói: “Không sao, từ từ học.” Kỳ thật hắn chỉ là muốn dời đi lực chú ý của mình mà thôi.
Hai người ôm nhau một hồi, Mộc Vấn Trần đột nhiên nói: “Như Phong, ta phải rời khỏi rồi, ta không thể ở lâu dài tại nơi biên cảnh này, nơi khác có chút chuyện, ta phải trở về, bây giờ gia gia nàng cũng đã ổn định rồi, ta cũng nên đi.”
Như Phong vừa nghe, lập tức lôi kéo tay hắn hỏi: “Không thể không đi sao?”
Mộc Vấn Trần sờ sờ khuôn mặt Như Phong, hỏi: “Như Phong, nàng đánh giặc xong thì khôi phục thân phận nữ nhi có được không? Đến lúc đó chúng ta sẽ thành thân.”
“Không thể không đi sao?” Như Phong bướng bỉnh hỏi.
“Nàng không thể không làm nguyên soái sao?” Mộc Vấn Trần hỏi ngược lại, nhẹ nhàng vén sợi tóc trên trán Như Phong.
Như Phong lập tức im lặng, nàng đương nhiên có thể không lo, nhưng mà nếu như vậy, phỏng chừng gia gia tỉnh lại, không bị hù dọa thì cũng sẽ bị mình làm tức chết.
“Lúc ta ở bên cạnh nàng, vẻ mặt của nàng không lừa được người khác, chỉ cần để ý sẽ biết nàng là nữ ngay, như vậy sẽ mang đến phiền toái cho nàng và Úy Trì phủ, mà ta bây giờ, cũng muốn đi làm một việc cho tương lai chúng ta.” Mộc Vấn Trần ôn nhu nói.
“Được rồi, chờ đánh giặc xong, ta sẽ cố gắng khôi phục thân phận, sau đó chúng ta đi thành thân, bây giờ chàng quay về cũng không nên cùng bất cứ nữ tử nào thân cận, nếu sau này ta mà biết, ta giết không được chàng, thì ta bảo Túy Nguyệt hạ dược , sau đó thiến chàng.” Như Phong làm ra bộ dáng cầm dao. Giáo dục từ nhỏ làm cho Như Phong đối với những gì mình muốn thì sẽ nhanh tay nhanh mắt ra tay bắt lấy, sau đó gắt gao mà chiếm nó, Mộc Vấn Trần bây giờ sắp trở thành người bạn đời của nàng rồi cho nên đương nhiên muốn truyền cho hắn một chút nhận thức về phương diện này.
Mộc Vấn Trần cười khẽ một tiếng, nói: “Tiểu tử này, trên đời này cũng chỉ có một mình nàng làm thế với ta thôi, nhưng ngược lại, người nên lo lắng là ta, Nàng tiếp xúc lâu dài với nhiều nam nhân như vậy, ta cũng sợ nàng đột nhiên nói thật ra ta rất không thú vị, sau đó thì rời bỏ ta.”
Như Phong ôm cổ hắn, liếm nhẹ trên dôi môi hắn, lúc này mới đáp: “Trên đời cũng chỉ một Mộc Vấn Trần có thể làm cho ta vui mừng như vậy.”
Nhất thời hai người lại dây dưa cuồng nhiệt với nhau, nỗi u sầu ly biệt làm cho hai người càng thêm nhiệt tình, phỏng chừng nếu không có Mộc Đồng đột nhiên gõ cửa nói rằng Dục Tuyên cùng Dịch Hàm đã đợi đã rất lâu ngoài đại sảnh, hai người bọn họ không chừng đã “làm” đến cùng rồi
Mộc Vấn Trần đẩy Như Phong ra, giúp nàng sửa sang lại quần áo, nói: “Tiểu tử kia, nên ra ngoài ăn cơm rồi, nàng đói bụng chưa?”
Tay Như Phong vẫn còn để trước ngực Mộc Vấn Trần, không chịu nghe lắc đầu: “Một lát nữa đi.”
Mộc Vấn Trần cười khổ, vẫn kiên trì sửa quần áo cho Như Phong, sau đó lại kiên định mà kéo tay nàng xuống, Sau đó lại sửa đồ của mình.
Như Phong thèm thuồng mà nhìn ngực hắn một cái, lúc này mới xấu hổ mà cúi đầu.
Mộc Vấn Trần lắc đầu, lúc này mới dắt Như Phong ra ngoài ăn cơm.
Ăn xong bữa cơm, bữa ăn kì lạ vô cùng. Túy Nguyệt và Túy Trúc không xuất hiện, còn đang bận bịu.
Tâm tư Như Phong thì đang vướng mắc chuyện Mộc Vấn Trần phải rời khỏi, cho nên là không yên lòng mà ăn.
Dục Tuyên chỉ cúi đầu ăn cơm, không nói câu gì.
Dịch Hàm thì không yên lòng, nàng nhìn Mộc Vấn Trần muốn nói lại thôi, nhưng mà lực chú ý của Mộc Vấn Trần ở trên người Như Phong, cho nên cũng không chú ý tới vẻ mặt của nàng.
Người hưởng thụ nhất ở đây có lẽ là Mộc Vấn Trần, cử chỉ của hắn ưu nhã, không vội không vàng, chỉ là thường hay gắp một ít thức ăn cho Như Phong.
Sau khi ăn xong, cũng không còn sớm, Dục Tuyên và Như Phong phải về quân doanh.
Hai người cỡi ngựa chậm rãi mà đi, Dục Tuyên nhìn dáng vẻ Như Phong có chút rầu rĩ không vui, nói: “Như Phong, ngươi làm sao vậy?”
Như Phong buồn bã ỉu xìu nhìn Dục Tuyên, trả lời: “Sơn trường phải đi rồi, ta không nỡ.”
Dục Tuyên kinh ngạc: “Sao hắn phải rời đi thế?”
Như Phong tức giận mà trừng mắt hắn một cái: “Sao ta biết được?”
Dục Tuyên nhìn Như Phong, muốn nói lại thôi, cuối cùng cũng chỉ là mấy máy môi, không nói gì thêm.
Bởi vì, có người tới, là khách không mời.
Một mũi tên, lấy tốc độ chậm chạp thẳng tắp bắn về hướng Như Phong, Như Phong nhanh chóng móc ra khăn tay theo đó nắm lại, kinh ngạc mà nhìn thoáng qua Dục Tuyên cũng đang ngạc nhiên không kém, mà mấy người hầu phía sau bọn họ cũng lập tức đánh ngựa lên phía trước, mắt nhìn chằm chằm mà nhìn bốn phía, vẻ mặt khẩn trương.
(Do em Như Phong sợ mũi tên có độc nên không dám cầm tay không đấy ạ)
Như Phong ngăn lại động tác phát tín hiệu của họ, kỳ thật giai đoạn nhập ngũ doanh đến lạc nhạn thành , dọc theo đường đi đều có quân đội tuần tra, cho nên chỉ cần bên Như Phong phát ra tín hiệu, tuyệt đối có thể ngay lập tức có một đội nhân mã lao ra để bảo vệ bọn họ.
Mà bây giờ nguyên nhân Như Phong ngăn hành động bọn họ lại là bởi vì ở phần đuôi của mũi tên này có buột một tờ giấy, chữ viết trên đó lại quen thuộc đến kinh ngạc.
Dục Tuyên thấy sắc mặt Như Phong khác thường, vội vàng thu hồi tầm mắt đang quan sát rừng cây nhỏ bên cạnh, nói: “Làm sao vậy?”
Như Phong yên lặng không nói gì mà đem tờ giấy đưa qua, lúc này Dục Tuyên cũng im lặng.
“Đi sao?” Nửa ngày, Dục Tuyên mới mở miệng nói.
Như Phong yên lặng gật đầu, ánh mắt Dục Tuyên phức tạp mà nhìn Như Phong, cuối cùng thở dài một hơi, đi theo phía sau Như Phong, thuận tiện ngăn thị vệ ở bên cạnh lại.
Hai người xuống ngựa cùng nhau đi vào một con đường nhỏ, cây rừng lành lạnh, một màu xanh biếc, dưới chân là cỏ dại mềm mại, lại là một ngày nữa trôi qua, Như Phong thầm than một tiếng, thân thể căng thẳng, trên mặt đã có hoài niệm.
Không lâu, Như Phong và Dục Tuyên dừng bước, nhìn cách đó không xa.
Nơi ấy có hai người, Như Phong đều rất quen thuộc. Một người bạch y tóc đen, dung mạo tuyệt mỹ, giờ phút này đang chuyên chú mà nhìn Như Phong, chỉ là tùy ý mà đứng như vậy, phía sau là cả một mày xanh ngát, chợt thấy một bức tranh xinh đẹp tuyệt mỹ.
Mà ở bên cạnh hắn là tên xa phu Như Phong đã gặp qua, một nam tử trung niên, giờ phút này vẻ mặt hắn lạnh lùng, Như Phong nhớ rất rõ ràng, bởi vì ngày ấy lúc nàng muốn giết Vân Thiên Trạch, mà gã xa phu giống như không nhìn thấy giết chóc trước mắt, từ đầu tới cuối đều là vẻ mặt hờ hững.
Bốn mắt nhìn nhau, yên lặng không nói gì, chỉ có tiếng gió thổi qua ngọn cây kêu xào xạc, ngẫu nhiên có thể nghe được vài tiếng côn trùng kêu vang hay là tiếng chim hót, hoan hỉ mà ồn ào.
Vân Thiên Trạch nhìn Dục Tuyên, hai người nhìn nhau một hồi, Vân Thiên Trạch là người dời tầm mắt đi trước.
Như Phong nhìn Vân Thiên Trạch, trong mắt nhìn không ra tâm tình gì, chỉ có chính nàng biết, tay của mình đang nắm chặt đến bao nhiêu, nửa ngày, Như Phong khô khốc mở miệng nói: “Thân thể của ngươi, bây giờ như thế nào?”
Vân Thiên Trạch chuyên chú ngưng mắt nhìn Như Phong, nói: “Rất tốt.”
Như Phong bèn gật đầu, hai mắt nhất thời có chút cay cay, cho nên nàng chỉ có thể không ngừng mà nháy mắt.
Nam tử trung niên bên cạnh Vân Thiên Trạch có chút động động, Dục Tuyên lập tức đề cao cảnh giác.
Vân Thiên Trạc nhìn thoáng qua Như Phong, trong mắt hiện lên rất nhiều tâm trạng, không muốn, dứt khoát… Cuối cùng là bình tĩnh.
Một làn khói đặc bốc lên, mọi thứ bên trong nó cũng tan thành mây khói, hai người bọn họ cũng biến mất luôn.
Giống như giấc mộng, nếu không có khói trắng nhàn nhạt, Như Phong sẽ tưởng rằng mình đang mơ.
Sau khi lên ngựa một lần nữa , Dục Tuyên thở dài nói: “Chúng ta quá xúc động rồi.”
Như Phong cải chính: “Là hai bên đều xúc động.”
Cả đoạn đường không ai nói gì, lúc đến quân doanh, Dục Tuyên đột nhiên hỏi: “Như Phong, ngươi thích sơn trưởng?”
Như Phong quay đầu nhìn hắn, gật đầu, ánh mắt kiên định.
Dục Tuyên hạ mi mắt, không nói.
Buổi sáng hôm sau, Dục Tuyên cáo từ rời đi, mang theo thị vệ của hắn, đường đường chính chính rời đi.
Như Phong đứng ở bên ngoài quân doanh, nhìn bóng dáng hắn rời đi , nét mặt không nỡ, từ đầu đến cuối, Dục Tuyên cũng không quay đầu nhìn Như Phong một lần.
Xế chiều, Vấn Trần cũng rời đi, Như Phong đến Lạc Nhạn thành tiễn hắn, trong mắt ẩn giấu tâm tình không muốn mãnh liệt, nhưng lại tự mình nhịn xuống.
Nhìn hình ảnh Mộc Vấn Trần lần nữa quay đầu, Như Phong bỗng cảm thấy dâng lên niềm chua xót.