Lên Giường Rồi Mới Bắt Đầu Yêu?

Chương 47: Cưới!




* Ngày hôm sau*

" Aaaaa..... Aaaaa... Aaaaa"

" Bác sĩ... bác sĩ con gái tôi sao rồi"

" Gia đình cứ bình tĩnh.... "

" Cho tôi hỏi: Ở đây ai là chồng của Tôn Ngữ Lệ"

" Tôi... tôi là chồng của cô ấy"

" Mời anh vào trong cùng tôi... cô ấy đang cần anh"

Bên trong là Tôn Ngữ Lệ đang trãi qua cơn đau đớn tột cùng... Hôm nay chính là ngày Tôn Ngữ Lệ hạ sinh hoàng tử và công chúa cho Bạch Thiếu Khang. Cô đau đớn, cô đã cố gắng lấy hết sức của mình để rặn... Nhưng không nổi. Từ hôm qua, những cơn đau đớn đã làm cho cô mất hết sức lực... cô vô cùng mệt...

Bác sĩ giúp Tôn Ngữ Lệ hạ sinh nói

" Lấy sức... lấy sức đi nào"

" Lấy sức.... lấy sức... Hít thở... hít thở..... "

Bạch Thiếu Khang bước vào phòng sinh của Tôn Ngữ Lệ. Anh nhìn thấy cô quằn quại cả người, mồ hôi nhễ nhãi loan cả khuôn mặt đẹp đẽ của cô. Anh thấy thế liền chạy lại cầm tay Tôn Ngữ Lệ

" Em ... em ơi... cố lên"

" Em mệt quá thì hãy mổ bắt con ra đi"

Tôn Ngữ Lệ trong cơn mê man nghe thấy Bạch Thiếu Khang nói thế liền mở mắt ra...

" Không... không được làm vậy.... "

Bác sĩ đánh vào tâm lý của Tôn Ngữ Lệ

" Thế cô Tôn phải cô gắng hít thở và phối hợp cùng tôi, nghe lời hướng dẫn tôi"

" Cô mà để lâu quá, con của cô sẽ bị ngợp đó

Vừa nghe đến an toàn của con đang bị đe dọa thì tinh thần người mẹ của Tôn Ngữ Lệ lại được vực dậy. Cô hít thở... lấy toàn bộ sức lực.... rặn mạnh một cái.......

Tiếng khóc vang lên

" Eo..... eo... eo.... eo....

Cuối cùng em bé đã được chào đời



" Tiểu công chúa đã được hạ sinh rồi. Bây giờ cô hãy cố gắng thêm một lần nữa đi"

" Ngữ Lệ... em hãy cố lên.... cố lên vì con đi em"

" Em hãy hít thở và lấy sức đi....."

Tôn Ngữ Lệ cầm tay của Bạch Thiếu Khang, cô nắm thật chặt để lấy sức.....

" Eo.... ee.... eeoooo.... ee"

" Ra rồi... ra rồi.... chúc mừng Bạch Tổng là..... "

" Chúc mừng Bạch Tổng và Phu nhân đã hạ sinh thành công song thai"

Sau khi hạ sinh thành công tiểu hoàng tử và tiểu công chúa thì Tôn Ngữ Lệ đã ngất đi. Cô đã cạn kiệt sức lực của mình....

* Chiều hôm ấy*

Ngữ Lệ lim dim tỉnh dậy...

" Thiếu... Thiếu Khang.... con em đâu"

" Ngữ Lệ... em tỉnh rồi hả"

" Ngữ Lệ con tỉnh rồi hả"

" Dạ......... "

" Con của em đâu... Thiếu Khang"

" Con của con đây nè Ngữ Lệ"

Thiếu Khang nhẹ nhàng đỡ Tôn Ngữ Lệ ngồi dậy. Mẹ của Bạch Thiếu Khang và mẹ của Tôn Ngữ Lệ liềm bế hai em bé lại cho cô xem mặt

" Đây.... con của con đâu"

Tôn Ngữ Lệ nhìn hai đứa con mà nước mắt rưng rưng....

" Ngữ Lệ sao con lại khóc"

" Con phải vui chứ, con đã sinh cho mẹ hai đứa cháu vô cùng bụi bẫm và đáng yêu"

" Con... con không được khóc"

" Dạ... tại con vui quá nên nước mắt tự động lăn xuống thôi ạ"



Cả gia đình vô cùng hạnh phúc vì sự chào đời của hai thiên thần nhỏ....

* Năm năm sau*

" Bạch Tịnh Tuyết, Bạch Thiếu Quân, hai con đứng lại cho mẹ thay quần áo nào. Hai con quậy quá đi"

" Thiếu Khang, anh xuống đây nhìn hai đứa con trời đánh của anh không cho em thay quần áo kìa"

" Em phải nhẹ nhàng với hai con chứ"

" Tịnh Tuyết, Thiếu Quân hai con làm cho mẹ con giận rồi đấy. Hai con không được làm cho mẹ buồn và giận nha "

" Mẹ con cực khổ và khó khăn lắm mới sinh hai đứa ra được đấy"

Bạch Thiếu Quân và Bạch Tịnh Tuyết vô cùng nghe lời của Bạch Thiếu Khang. Sau khi nghe thấy vậy, Bạch Thiếu Khang và Bạch Tịnh Tuyết nhẹ nhàng đi lại chỗ của Tôn Ngữ Lệ, hai đứa tỏ ra hối hận vì sự nghịch ngợm của mình

"Dạ... dạ.... cho Tịnh Tuyết xin lỗi mami ạ"

" Sau này Tịnh Tuyết hứa sẽ nghe lời mami, không quậy nữa"

" Dạ... cho Thiếu Quân xin lỗi mami ạ. Thiếu Quân không nên làm cho mẹ giận ạ. Sau này Thiếu Quân hứa sẽ không như thế nữa ạ"

" Thôi... thôi...mẹ thứ lỗi cho hai đứa đó. Sau này phải nghe lời mẹ nghe chưa"

" Dạ... vâng ạ" * Tịnh Tuyết và Thiếu Quân đồng thanh*

" Vậy giờ hai đứa đi lên lầu để cho cha tụi con thay quần áo đi"

" Thiếu Khang, anh lên thay quần áo cho hai con đi"

" Ơ................ sao lại là anh"

" Rồi bây giờ anh có đi không"

" Đi... đi đi đi mà"

" Tịnh Tuyết và Thiếu Quân đi theo Daddy nè"

Bạch Thiếu Khang bế bỗng Tịnh Tuyết và Thiếu Quân đi lên lầu....

Qua sáu năm chung sống với nhau. Bạch Thiếu Khang và Tôn Ngữ Lệ đã xây dựng được một gia đình vô cùng hạnh phúc và hòa nhuận. Trong những năm chung sống, xây dựng tổ ấm này. Cả hai chưa lần nào cãi nhau, cả hai luôn nhường nhịn đối phương. Bạch Thiếu Khang hết sức cưng chiều Tôn Ngữ Lệ, anh quan tâm ân cần chăm sóc cô từng ly từng tí. Còn Tôn Ngữ Lệ thì vun đắp tình cảm với Bạch Thiếu Khang. Bây giờ tình cảm của cô trao trọn cho Bạch Thiếu Khang. Lúc mới đính hôn với Bạch Thiếu Khang, Tôn Ngữ Lệ không có chút Tịnh cảm với anh, thậm chí còn căm ghét anh vì những hành động anh làm với cô và với gia đình cô. Nhưng bây giờ thì khác, từ nghe cô chung sôngs với anh, cô dần hiểu rõ bản chất còn người của Bạch Thiếu Khang là vô cùng tốt bụng, chứ không xấu xa như cô đã từng nghĩ. Vì thế qua một năm đính hôn và chung sống, cô quyết định có con với Bạch Thiếu Khang. Bây giờ cả hai người đều là một nữa không thể thiếu của nhau. Bạch Thiếu Khang, Tôn Ngữ Lệ, Bạch Tịnh Tuyết, Bạch Thiếu Quân là một gia đình hạnh phúc, không thể chia xa, không thể tách rời.

Sáu tháng sau, thì một đám cưới lông trọng đã được diễn tại một khách sạn sang trọng bậc nhất thành phố X. Tôn Ngữ Lệ mặc một chiếc váy trắng tinh khôi bước vào lễ đường tràn ngập hoa tươi. Còn chú rể thì mặt một bộ vest lịch lãm đứng giữa sân khấu, đứng chờ người con trái anh yêu nhất. Tôn Ngữ Lệ khoát tay cha của mình đi vào lễ đường. Đi đến nơi Bạch Thiếu Khang đi đứng, cha của cô đã trao tận tay cô cho Bạch Thiếu Khang. Bây giờ, hôn nhân của cô đích thực là hôn nhân có tình yêu từ hai phía. Cô vô cùng hạnh phúc khi đeo nhẫn cưới cho Bạch Thiếu Khang và ngược lại....

Cuối cùng thì chuyện tình của Bạch Thiếu Khang và Tôn Ngữ Lệ đã có một cái kết viên mãn.