Lên Giường Rồi Mới Bắt Đầu Yêu?

Chương 46: Ra rồi, chờ con thêm tí nữa đi




* Tám tháng sau*

" Thiếu Khang... Thiếu Khang, em bị vỡ nước ối rồi, em sắp sinh rồi"

Bạch Thiếu Khang hoang mang.....

" Hả... em sắp sinh rồi hả"

" Đúng rồi, con em sắp ra đời rồi. Anh cứ bình tĩnh đi, chỉ có dấu hiệu thôi. Chứ chưa sinh đâu"

" Ừm....Để... để... để... anh đi chuẩn bị đồ đạc và gọi cho mẹ của em"

Bạch Thiếu Khang lấy điện thoại và gọi cho mẹ của Tôn Ngữ Lệ

" Alo, mẹ hả? "

" Ừm... là mẹ đây"

" Ngữ Lệ sắp sinh rồi, mẹ hãy đến bệnh viện X đi, con đưa cô ấy đến bệnh viện đó liền ạ"

" Ừm.... con... con nhanh đi. Mẹ tới bệnh viện đợi hai đứa con"

Sau khi gọi cho mẹ của Tôn Ngữ Lệ xong, Bạch Thiếu Khang liền gọi cho mẹ của mình để bà qua chuẩn bị đồ đạc cho Tôn Ngữ Lệ. Bây giờ anh lo sợ đến mức, không thể đợi một giây phút nào nữa, anh phải đưa Tôn Ngữ Lệ đến bệnh viện ngay lập tức.....

" Alo, mẹ đến nhà con chuẩn bị quần áo các thứ cho vợ con đi sinh ạ, con đưa cô ấy đến bệnh viện liền, không kịp chuẩn bị"

" Ngữ Lệ.... Ngữ Lệ sắp sinh rồi hả? "

" Ngữ Lệ sắp sinh rồi.......... "

" Mẹ qua nhà con chuẩn bị đồ đạc rồi mang vào bệnh viện X dùm con nha "

Chưa kịp để mẹ mình trả lời thì Bạch Thiếu Khang đã vội vàng cúp máy. Hiện nay, trong dòng suy nghĩ của Bạch Thiếu Khang chỉ có Tôn Ngữ Lệ, anh chỉ quan tâm đến việc đưa cô đến bệnh viện thật nhanh. Nhưng trái ngược với Bạch Thiếu Khang đang hấp tấp vội vàng, thì Tôn Ngữ Lệ lại bình tĩnh như chưa có chuyện gì

" Anh... anh... cứ từ từ đi, không gấp đâu. Anh cứ đi chuẩn bị những vật dụng cần thiết cho việc sinh em bé mà em đã căn dặn anh mấy ngày trước đi"

" Sao anh bình tĩnh được. Đi bệnh viện thôi, đồ đạc lát mẹ anh qua lấy rồi mang vào bệnh viện"

Vừa nói dứt câu, Bạch Thiếu Khang đã dìu Tôn Ngữ Lệ đi xuống xe, anh trực tiếp lái xe để đưa cô đến bệnh viện. Vừa đến bệnh viện thì đã có y tá, bác sĩ đứng chờ sẵn ở đó. Y tá lấy xe chuyện dụng của bệnh nhân để cho cô ngồi xuống, sau đó y tá đẩy cô vào phòng Vip của bệnh viện. Bác sĩ đến khám cho Tôn Ngữ Lệ và được thông báo là tử zcung mới nở được bốn phân, chưa sinh được

" Bạch Tổng, tử zcung của phu nhân chỉ mới nở được bốn phân, chưa sinh được. Khi nào nở to hơn mới sinh, nếu không nở nữa thì chỉ có mổ"

" Anh... anh thấy chưa. Em nói anh cứ từ từ đi, không gấp đâu. Em biết là vào sớm cũng chưa sinh được mà, cứ ở nhà chuẩn bị đồ đạc đi"

" Anh... anh sợ em sinh thôi"

" Nhưng anh thấy vào bệnh viện càng sớm càng tốt, lỡ có chuyện gì thì có bác sĩ ở đây, họ sẽ xử lý kịp thời"



" Ừm... cũng đúng. Nhưng bây giờ đã vào bệnh viện rồi, cũng không thay đổi được"

" Em cứ an tâm nằm đó mà tĩnh dưỡng đi, chờ nở to hơn là em sinh được rồi"

" Hơi...... "

" Em sao vậy, tại sao lại thở dài"

" Tại sao mới nở có bốn phân? "

" Em chỉ muốn sinh thường thôi, sinh mổ vừa không tốt cho con, mà vừa làm cơ thể em xấu đi"

" Anh thấy sinh mổ cũng tốt mà, không làm em đau đớn, anh thấy chính tháng mười ngày qua em đã cực khổ lắm rồi, anh không muốn em cực thêm giây phút nào nữa"

" Cơ thể em mà xấu, chắc anh không cần em nữa"

" Không có đâu, anh đã hứa sẽ yêu em mãi mãi. Điều đó không bao giờ thay đổi"

Bạch Thiếu Khang ở bệnh viện chăm sóc Tôn Ngữ Lệ, xoa bóp, ân cần hỏi han cô. Mẹ của Tôn Ngữ Lệ muốn thay ca để chăm sóc Tôn Ngữ Lệ cũng không được

" Thôi... con về nghỉ ngơi đi Thiếu Khanh, để mẹ và mẹ của con chăm sóc Ngữ Lệ cho"

" Con về nghỉ ngơi lấy sức đi"

" Dạ, không cần đâu ạ. Con chăm sóc cô ấy được. Hai mẹ cứ về nghỉ đi"

" Nhưng...... ừm thôi cũng được"

" Thế mẹ về trước đây, mai sáng mẹ vào sớm"

" Dạ... mẹ về đi ạ"

Bạch Thiếu Khang bây giờ chỉ muốn ở cạnh Tôm Ngữ Lệ để chăm sóc và che chở cho cô

* Ngày hôm sau*

" Aaaaaaaaaaa"

" Mẹ ơi! Con đau quá! "

" Thiếu Khang, con mau đi gọi bác sĩ đến đi"

" Dạ... dạ.... con đi ngay ạ"

Tôn Ngữ Lệ đau bụng, đau đến mức không kiểm soát được, cô la hét vang vội cả căn phòng......



" Mẹ ơi, sau này con không sinh nữa đâu. Con đau quá"

" Gán đi con, sắp hết rồi, bác sĩ sắp đến rồi"

Nước mắt của Tôn Ngữ Lệ cứ tuông tuông tuông ra, cô đau đớn- la hét

" Aaaaaaaaaaa........ aaaaaaaaaaa"

" Đau quá....... "

Bác sĩ chạy đến....

" Bác sĩ mau coi, con tôi sắp sinh rồi, con bé đau đớn quá rồi"

" Mời mọi người ra ngoài, tôi mới khám cho bệnh nhân được"

Cả gia đình Tôn Ngữ Lệ bước ra ngoài. Ai cũng mang một tâm trạng cho lắng cho cô......

* Khoảng mười lăm phút sau*

Bác sĩ vừa bước ra khỏi phòng của Tôn Ngữ Lệ, mọi người đều ồ ạt đến, hỏi bác sĩ tới tấp

" Con... con tôi sao rồi"

" Vợ tôi sao rồi bác sĩ"

" Con gái tôi sao rồi bác sĩ"

" Gia đình cứ bình tĩnh.... cô ấy không sao cả. Đây chỉ là dấu hiệu của việc sắp sinh thôi. Gia đình cứ bình tĩnh... "

" Nhưng khoảng bao lâu nữa cô ấy mới sinh ạ"

" Cả tối nay hoặc ngày mai"

" Dạ, cảm ơn bác sĩ ạ"

Bạch Thiếu Khang chạy vào phòng Tôn Ngữ Lệ và ân cần an ủi cô

" Em... em cố chịu đi. Hết hôm nay là không còn đau nữa đâu. Bác sĩ nói tối nay em sinh được rồi"

" Vợ yêu, em cố lên"

Tôn Ngữ Lệ nằm trên giường, còn Bạch Thiếu Khang ngồi cạnh cô. Mỗi lần lên cơn đau bụng thì cô lại ngắt Bạch Thiếu Khang đau đến nghiến răng nhưng anh vẫn cố chịu đựng. Anh biết con đau mà cô ngắt anh chả bằng một phần nhỏ cơn đau mà cô phải chịu đựng.....

Khi thấy Tôn Ngữ Lệ quằn quại vì cơn đau, con tim của Bạch Thiếu Khang như rỉ máu. Anh ước người phải chịu những cơn đau ấy chính là anh. Anh không muốn Tôn Ngữ Lệ mà anh yêu thương phải chịu những điều kinh khủng ấy

" Anh... xin lỗi"