Lên Giường Rồi Mới Bắt Đầu Yêu?

Chương 34: Đính hôn thật rồi! Chấm dứt cuộc sống cẩu độc thân




Một tuần sau

" Hôm nay con gái của mẹ đẹp quá đi"

" Mẹ không tin là hôm nay con gái bảo bối đã được gã cho người khác rồi"

" Nhưng con ạ.... Sau khi đính hôn con định về sống chung nhà với Thiếu Khang luôn hả"

" Dạ... chắc vậy đó mẹ"

" Nhưng lở sống chung nhà...xảy ra chuyện gì rồi sao"

" Không.... không có đâu mẹ"

" Ừm... mẹ tin con gái ngoan của mẹ mà"

" Với lại nếu xảy ra chuyện gì thì cưới sớm hơn thôi, với lại có cháu sớm không cần phải đợi lâu"

" Mẹ này, chọc con hoài"

" Này, mẹ không có chọc con mà chỉ nói lên sự thật thôi"

" Mẹ.... này kỳ ghê"

" Thôi... mẹ không nói nữa"

" Con lo chuẩn bị đi..."

" Gia đình Thiếu Khang sắp đến rồi đó"

Hơn một tiếng sau gia đình Bạch Thiếu Khang đến

"Hai anh chị đến rồi hả?"

" Ừm.... chào anh chị sui "

" Mời anh chị vào nhà ạ"

" Hai anh chị và Thiếu Khang đợi tôi một lát"

" Để tôi lên phòng dắt Ngữ Lệ xuống"

Mẹ Tôn Ngữ Lệ lặt đặt đi lên phòng

" Ngữ Lệ... con xong chưa? "

" Gia đình Thiếu Khang đến rồi đó"

"Dạ... con xong rồi ạ"

Mẹ Tôn Ngữ Lệ nắm tay cô đi xuống lầu...

Vừa xuống tới, Bạch Thiếu Khang đã say xưa nhìn cô.... Nhìn không rời mắt trước vẻ đẹp hút hồn, đầy kiêu xa dưới tà váy trắng tinh của Tôn Ngữ Lệ

" Trời ơi! Con dâu của mẹ hôm nay đẹp quá"

" Thiếu Khang, con không mau lại nắm tay vợ con đi "

" Làm gì đứng ngay ra đó nữa"

" Bị hút hồn trước vẻ đẹp của Ngữ Lệ rồi hả? "



Bạch Thiếu Khang đầy ngại ngùng mà đi đến bên Tôn Ngữ Lệ...

Vừa lại Bạch Thiếu Khang đã nói

" Hôm nay em đẹp lắm Ngữ Lệ... "

" Ừm... đừng nói thế em ngại lắm"

" Thôi cũng tới giờ lành rồi chúng ta bắt đầu vào việc chính hôm nay đi"

" Ừm... "

" Chào anh sui và chị sui! Hôm nay tôi xin đại diện gia đình đến đây để gắn hoa hỏi cưới Ngữ Lệ cho Thiếu Khang nhà tôi ạ"

" Ừm... gia đình tôi sao cũng được quan trọng là tụi nhỏ thôi"

" Ngữ Lệ, mẹ hỏi con? "

" Dạ, mẹ cứ hỏi ạ"

" Con có đồng ý để Thiếu Khang chăm sóc con cả đời không"

" Dạ... thưa cha mẹ, con gái đồng ý ạ"

" Còn Thiếu Khang thì sao. Con có đồng ý chăm sóc Ngữ Lệ suốt phần đời con lại không"

" Dạ... con hứa sẽ chăm sóc cho Ngữ Lệ cả đời"

Sau khi làm xong các nghi thức của một buổi đính hôn tại nhà thì cả hai bên gia đình cùng đi đến khách sạn...

* Trên xe *

" Ngữ Lệ, hôm nay em đẹp lắm... Anh rất hạnh phúc vì ngày hôm nay. Sau hôm nay em chính thức trở thành vị hôn thê của anh rồi và không bao lâu nữa em chính thức trở thành Bạch phu nhân của Bạch Thiếu Khang anh rồi"

" Em... em cũng rất vui... hy vọng em và anh có thể đi với nhau hết cả cuộc đời"

" Hôm nay mới đính hôn em không được nói gỡ như thế chưa"

Bạch Thiếu Khang một tay cầm vô lăng, một tay cầm tay Tôn Ngữ Lệ và dõng dạc nói

" Anh và em sẽ đi với nhau hết cả phần đời còn lại"

" Dù em có làm gì với anh đi chăng nữa... anh vẫn nguyện mãi yêu em"

" Em hãy đồng ý với anh là không được đi hết cả nha, em nhất định phải ở bên cạnh anh mãi mãi"

" Ừm... Em không biết nữa... Nhưng bây giờ em chính là vị hôn thê của anh. Điều đó là sự thật và mãi mãi không thay đổi được"

Tôn Ngữ Lệ hôn vào môi Bạch Thiếu Khang nhầm tỏa ý...

" Em hứa với anh... là em và anh sẽ đi với nhau hết phần đời còn lại. Và từ bây giờ, em sẽ gửi gấm cuộc đời của em cho anh- Thiếu Khang "

Thiếu Khang, em không biết em và anh sẽ đi cùng nhau được đến đâu. Nhưng bây giờ em rất hạnh phúc khi ở bên anh. Em thấy được rằng, khi em cho anh cơ hội là một điều đúng đắn. Điều đó vừa tốt cho em và cho anh, vừa tốt cho cả hai gia đình chúng ta. Lúc đầu em nghĩ anh là một người không tốt? Một người chỉ quan tâm đến suy nghĩ của bên thân. Một người không thể nào lo lắng cho em được cả. Nhưng em đã sai? Khi em tiếp xúc với anh. Em thấy được sự dịu dàng từ anh. Anh lúc nào cũng chấp nhận tính khí thất thường hay nổi cáu, nóng giận của em.... Và bây giờ em biết : "Anh chắc chắn là hoàng tử của em? Người mà em luôn chờ đợi"

" Ngữ Lệ... em suy nghĩ gì mà trầm tư thế? "

" Hay định không đính hôn nữa hả"

" Không được đâu nha! Bây giờ đã muộn rồi, em đổi ý không được đâu"

" Ngữ Lệ... em sao thế? "



" Đâu... em đang hồi hộp nên im lặng thôi"

" Đừng có lừa anh nha "

" Có gì nhớ nói anh... đừng im lặng... anh sợ mất em lắm"

" Thật... em không có ý định chạy khỏi anh đâu mà lo "

" Em bây giờ là vợ sắp cưới của anh rồi. Không đi đâu hết"

" Ừm... thương em quá đi"

" Thôi... tới nơi rồi"

" Đừng hồi hộp nha, hãy giữ bình tĩnh nha vợ yêu"

Bạch Thiếu Khang nắm chặt tay Tôn Ngữ Lệ mà bước vào lễ đường

Một bài hát mang âm vang lãng mạng ngân lên...

Bạch Thiếu Khang và Tôn Ngữ Lệ đứng trên sân khấu với nét mặt vui vẻ mà phát biểu....

" Cảm ơn cha mẹ hai mẹ hai bên, cảm ơn tất cả mọi người đã đến với buổi lễ đính hôn hôm nay."

" Hôm nay tôi rất vui khi nhận được sự chúc phúc từ mọi người. Chân thành cảm ơn! "

Sau khi cảm ơn các quan khách đến với buổi đính hôn thì Bạch Thiếu Khang và Tôn Ngữ Lệ ra ngoài chụp ảnh cùng người thân

" Ngữ Lệ... qua đây với mẹ nè"

" Dạ... "

" Con dâu của mẹ hôm nay đẹp quá. Chụp với mẹ một tấm đi"

" Anh nhiếp ảnh... chụp cho hai mẹ con tôi một tấm thật đẹp nha "

" Vâng... thưa bà"

Sau khi chụp riêng với mỗi người thì cả gia đình hai bên cùng nhau chụp một tấm để lưu giữ khoảng khắc đẹp nhất của hai gia đình

Tôn Ngữ Lệ đang loay hoay chụp hình với mọi người thì một bóng người xuất hiện làm cô giật cả mình...

" Mộng Thường... chuyện gì thế? "

" Chào cậu Ngữ Lệ, hôm nay cậu đẹp thật đó? "

" Chào vợ của Thiếu Khang nha "

" Ừm... chào hai người"

" Hai người là sao thế? "

" Tại sao nắm tay ôm ấp nhau thân mật đến thế? "

" Thiếu Khang... anh đừng mãi mê chụp ảnh nữa... Đến đây em cho anh xem này thứ vị lắm"

" Chuyện khó tin này"

" Ừm... anh qua ngay"

Bạch Thiếu Khang vừa đến, vẻ mặt bất giờ hiện ra