Lấy Chồng Ma

Chương 4: Kẻ bí ẩn




Lấy Chồng Ma Chương

Chương 4 Kẻ Bí Ẩn

________________

Thanh con nhà nông, vốn dĩ đã quen cái cảnh này, cô chỉ nhìn qua một cái là biết cậu đang nói dối, nhưng cô cũng không bóc phốt mà chỉ nói.

- Không được đâu. Mẹ dặn là cậu không thích người mập, em chỉ ăn được buổi sáng. Nếu ai trông thấy thì không hay.

Cậu Tình không kiên nhẫn nữa, cũng không có nhiều lời mà nhanh chóng gói gém lại con gà định rời đi, nhưng cậu lại nghe thấy tiếng bụng kêu ọp ẹp của Thanh mà mủi lòng.

- Cô là vợ ta. Ăn đi khi còn nóng, nếu cô không ăn thì..

- Thì sao.

Cậu tình lạnh nhạt nói.

- Thì tối nay ta sẽ ngủ lại đây. Cô không sợ ta làm gì quá đà hay sao.

Thanh nghe nói vậy muốn từ chối cũng không được, chả biết làm thế nào cô chỉ đành ngồi ăn. Nhìn thấy cô ăn ngon lành cậu cũng không có cảm xúc gì biểu hiện ra bên ngoài. Thanh thấy ngượng ngùng nhưng cũng chẳng để ý mấy, quả thực cô đã quá đói rồi.

Sau khi ăn hết con gà cùng nắm cơm Thanh mới buột miệng nói.

- Tối qua cậu muốn ngủ cùng em sao. Tại sao cậu lại làm như vậy, vốn dĩ cậu có thể ở lại ngay từ đầu mà. Đâu cần phải..

Cậu Tình nghe thấy hẵng giọng ho một cái, cậu không nói gì liền lập tức đứng dậy định rời đi thì Thanh cản lại.

- Cậu ngại sao.. Nếu cậu muốn.. cậu.. cậu cứ làm.. Dù sao em cũng là vợ của cậu..

Nghe vậy, Cậu đáp.

- Haiz.. Chuyện khó nói. Tạm thời ta chưa nói với cô được, ta.. Thôi muộn rồi cô nghỉ đi, sáng mai còn dậy sớm..

Sau đấy cậu quay lưng, Thanh thấy cậu ngại thì mỉm cười một cái, xong xuôi thì lên giường nằm ngủ..

_______

Đêm yên tĩnh không một tiếng động, Hương rón rén lặng lẽ đi đến trước phòng Thanh, cô ta lại cắm một nén hương xuống đất vái vài cái rồi bỏ đi.. Ngay sau khi cô ta vừa rời khỏi, một bóng đen không biết từ đâu bỗng nhiên trong làn khói mờ xuất hiện. Đó là dáng người đàn ông, nhìn gương mặt rất giống với cậu Tình có thể nói là giống như hai giọt nước, nhưng người này thần sắc trông lại trông vô cùng thiếu sức sống. Cậu ta có một làn da trắng bệch, từ người này tỏa ra một thứ hơi lạnh giống như xác chết.. Anh ta hít lấy hít để mùi hương thoang thoảng trong gió, chậm rãi bước đến phòng Thanh đẩy cửa ra..

Người đó vừa bước vào thì khuôn mặt đang lạnh tanh đột nhiên nhướng mày, vì ở trên giường Thanh không hề ngủ, cô đã ngồi sẵn ở đó, ánh mắt hướng về phía người lạ. Nhưng cô cũng không có thái độ ngạc nhiên mà chỉ thấy hơi bực tức.

- Cậu làm em sợ đấy. Chẳng phải cậu bảo sẽ không quay lại sao..

Người kia thấy vậy cất giọng lạnh lẽo, âm điệu so với giọng nói của cậu Tình có chút khác..

- Sợ.!

Thanh cũng nhận ra, nhưng cô nghĩ chắc cậu bị cảm lạnh nên lạc giọng.

Cô đáp..

- Em nghĩ kĩ rồi nên mới đợi cậu. Dù sao em cũng là vợ cậu, cậu không cần lén lén lút lút như vậy..

Người kia chẳng nói chỉ phất tay nhẹ một cái thì nến trong phòng theo đó vụt tắt. Tiếng bước chân trong phòng ngày càng gần, Thanh chỉ cắn môi một cái, cô đã suy nghĩ kĩ, việc vợ chồng không thể trốn tránh được mãi nên đã chuẩn bị tâm lí đợi cậu đến.

- Để em giúp cậu cởi áo..

Cô đỏ mặt khẽ nói, nhưng không, người cô gọi là cậu kia hất tay cô ra, hung bạo gắt gao đè cô xuống giường. Thanh cảm thấy cậu có chút gấp gáp nên lấy tay đẩy ra.

- Lần đầu của em.. Cậu nhẹ nhàng tí được không..

Nhưng cho cô nói như vậy cũng chẳng giải quyết được việc gì, hắn ghé đầu lại sát miệng cô hít lấy hít để mùi hương trên cơ thể Thanh. Lúc này cô thật sự cảm thấy sợ hơn bởi vì cơ thể người này rất lạnh, cái lạnh không giống thời tiết mà giống một xác chết lâu ngày thì đúng hơn. Hàn khí đó cuồn cuộn không ngừng xâm nhập tứ đỉnh đầu Thanh rót xuống tận bàn chân, toàn thân cô bất giác run rẩy như vừa được vớt ra từ trong hố băng.

Đôi môi cô khẽ động, bật khóc thành tiếng..

- Cậu dừng lại đi.. Em sợ.. Em không thể..

Đột nhiên sau tiếng khóc của Thanh, hắn bỗng dừng lại chẳng nói chẳng rằng mà dùng bàn tay lạnh lẽo của mình bóp chặt lấy cổ cô. Thanh khó thở hai tay vùng vẫy kêu lên ú ớ, nhưng hắn vẫn không buông tay mà càng bóp chặt hơn rồi cất giọng lạnh lẽo..

- Sâm của ta đâu.. Đây không phải mùi sâm của ta..

Thanh ú ớ..

- Cậu.. Cậu.. Thả tôi ra.. Tôi không.. Thở được..

Hắn vẫn không nới lỏng, mà tiếp tục hỏi..

- Sâm của tao đâu.

- Chính.. Chính.. cậu đưa tôi.. Thả ra..

- Đồ lăng loàn.. Dám tráo sâm của taoo. Chết đi….

Hắn lại cất lời, bàn tay càng tì chặt, Thanh chả biết làm gì chỉ kịp cào lấy làn da hắn, rồi trong cơn khó thở má ngất lịm đi..

____________

Sáng sớm hôm sau, Thanh trong cơn mê màng tỉnh lại, cô chồm dậy nhìn quần áo mình vẫn nguyên vẹn thì thở dài..

- Mơ.. Nhất định là mơ.. Giấc mơ thật đáng sợ..

Đột nhiên cái Hương từ bên ngoài chạy vào hớt hải nói.

- Mợ.. Sao giờ mới dậy, ông bà còn chờ kia kìa.

- Chị ra liền, chị sửa soạn một xíu..

Thanh nghe vậy liền bật khỏi giường vội vuốt sơ sài mái tóc, sửa sang áo quần rồi lập tức đến phòng khách làm thủ tục.. Vẫn như hôm qua, cô lại tiếp tục cái nghi lễ cổ quái, vẫn ăn cơm chén úp rồi lại nhịn đói hết ngày..

Trở về phòng, cô chỉnh sửa lại đầu tóc, khi mới chải đến phần cổ thì ngạc nhiên vô cùng.

"Tối qua.. không phải là mơ.. Chẳng lẽ.."

Bởi vì lúc này, viết bầm trên cổ vẫn còn rõ ràng, còn nữa, ở trên móng tay của cô còn có một lớp da mỏng. Điều này chứng tỏ cậu ta đến chỗ cô là thật, những suy nghĩ kì lạ bắt đầu quanh quẩn trong đầu Thanh khiến cô đứng ngồi không yên.. Chẳng hiểu vì sao cậu lại cư xử với mình như vậy.

Đến tối, cậu Tình lại đưa thêm đồ ăn đến, nhưng cô lại cảm thấy người này bình thường thì tốt nhưng đến đêm thì giống như biến thành con người khác vậy. Cô nhìn lấy đống đồ cậu đưa rồi từ chối..

- Cậu đem đi đi.. Em không nuốt nổi..

Cậu lắc đầu thở dài

- Ta xin lỗi. Chuyện tối qua là ta không cố ý.

Thanh có chút giận dữ đáp..

- Cậu muốn tôi chứ gì. Đây, cậu cầm lấy sâm của cậu mà đi đi. Cậu quả thực rất bệnh hoạn.

Cậu Tình đáp

- Bệnh hoạn.. Cô..Cô.. Haiz.. Cô nghĩ sao thì nghĩ, bây giờ ta không nói rõ nguyên do được. Tin ta, muốn sống thì cứ cầm lấy nó. Từ nay về sau ta sẽ không đến vào nửa đêm nữa cô yên tâm.

Lần này cậu chẳng nói gì thêm mà ngay tức khắc bỏ Thanh ở lại mà rời đi. Cô mệt mỏi nhìn cửa phòng đóng lại, đêm nay cô không thể nào ngủ nổi, cũng chẳng biết cậu có giữ lời hứa hay không..

_______

Nửa đêm ngày thứ 3 Thanh ở lại nhà chồng, Hương vẫn như thường lệ lại rón rén đến trước cửa phòng Thanh thắp nhang cúng vái.. Sau khi cô ta rời đi bóng đen kia lại xuất hiện, khuôn mặt gã trông có chút giận dữ hùng hổ đi lại phía cánh cửa..

Đột nhiên gã bất giác dừng lại, cái đầu vốn dĩ bình thường bỗng rắc một cái, cả đầu bẻ thẳng về phía sau lưng, ánh mắt sắc lạnh toàn một màu đen quỷ dị nhìn về phía góc tối gần đấy. Người đó buông tay khỏi cửa chầm chậm theo gió đẩy cả người bay lại chỗ hắn vừa nhìn..

Gã cất giọng âm trầm lạnh lẽo.

- Em trai..

Từ phía góc tối, cậu Tình bước ra, tay cầm một cái bài vị ném xuống đất.

- Anh trai..

Ngay lúc này đây, hai người đàn ông đứng đối diện nhau, gương mặt giống nhau không hề có một nét khác biệt, chỉ khác mỗi màu mắt, bọn họ giống như là anh em sinh đôi vậy. Nếu ai nhìn thấy đều sẽ giật mình mà kinh ngạc.

Người kia cười như không cười, hắn lạnh lùng mở miệng.

- Mày phá anh chưa đủ hay sao. Hay là để anh giết mày luôn..

Cậu Tình vẫn không tỏ ra sợ hãi, cậu đáp lời.

- Anh giết tôi thì anh đừng mong được chôn ở đất tổ.. Đây là bài vị của anh, cầm lấy nó mà trở về đi.. Không được động tới cô ấy..

Người kia nhướng mày không vui nói..

- Mày động lòng rồi sao. Tối qua mày không tắt hương đi tao đã tiễn nó xuống gặp ông bà rồi. Tao biết là do mày đổi sâm, khôn hồn nhanh trả lại cho tao.

Cậu nghe vậy thở dài một cái..

- Thanh là vợ tôi, anh muốn làm bậy tất nhiên là tôi không cho phép..

Hắn nhếch miệng đáp.

- Dù sao đó cũng chỉ là một con đàn bà, mày có nghĩ tới lợi ích của nhà họ Trương này không.. Cha mẹ đã có sắp xếp hết rồi, tao chỉ muốn thân xác nó. Xong việc mày có thể sống sung sướng mà không cần phải lấy tên của tao mà sống.

Cậu lạnh nhạt cắt lời.

- Anh đã chết. Anh không thuộc về nơi này. Anh tưởng tôi muốn sống trong cái vỏ của anh sao. Không hề.. Tôi muốn sống cuộc đời của tôi, riêng tôi chọn.. Không ai có thể quyết định.

Người kia hơi nhướng mày, hắn lại nhìn nén hương sắp cháy hết còn cắm dưới đất rồi nói.

- Mày dám chiến với tao.. Em trai, em đã suy nghĩ kĩ chưa..

Vừa nói hắn vừa bay lượn lờ quanh người cậu Tình như một bóng ma, rồi ghé miệng sau tai cậu mà gằn giọng.

- Mày cuối cùng cũng chỉ là một đứa thất bại. Ngay khi sinh ra mày đã thất bại.. Nếu còn dám phá tao từng người, từng người trong cái nhà này sẽ chết.. Mày sẽ phải tận mắt chứng kiến tất cả. Nên nhớ con đàn bà kia là tao cho phép vào đây, nếu tao muốn thì nó đã chết như bốn đứa trước ở Tổ địa rồi.

"Xoạc"

Nói xong hắn bỗng nhiên đưa tay lên miệng, một âm thanh ghê rợn vang lên, hắn kéo mạnh một cái. Lớp da mặt theo đó bị kéo toạc ra khỏi phần đầu. Cũng không có máu me nào văng ra mà theo đó một khuôn mặt ghê tởm xuất hiện, đó vốn không còn là người nữa..