Lấy Chồng Ma
Chương 3 Đêm Động Phòng
________________
Tuy nghĩ vậy nhưng Thanh cũng không dám cãi, cô nhẹ nhàng đặt miếng sâm đen vào miệng, chỉ ngậm có một lát mà cơ thể đã nóng bừng. Tiếp theo ông Trương lại nói.
- Con thắp cho tổ tiên ta một nén nhang đi..
Thanh tiến lại cầm lấy nhang mà cậu Trương đã thắp sẵn đưa cho rồi cắm lên lư hương.. Ông Trương nói.
- Con phải thề rồi vái ba vái..
Thanh đáp.
- Thề gì ạ.
- Sống làm người họ Trương, chết làm ma họ Trương..!
Thanh hơi khó hiểu, đúng thật là nơi này thật cổ quái, nhưng cô đành cắn răng mà nói.
- Con thề. Sống làm người họ Trương, chết làm ma họ Trương..
- Tốt tốt.. Chúc mừng con đã đến, nơi này sau này sẽ là nhà của con, cứ tự nhiên như ở nhà mình.. Cần gì cứ gọi con Hương, nó sẽ theo hầu con.. Mỗi ngày đều nhớ ngậm sâm và đến đây thắp hương rồi thề không được quên. Còn bây giờ Tình đưa vợ con về phòng đi, trời cũng sắp tối rồi..
Ông Trương dặn dò xong xuôi thì cùng bà lớn rời khỏi, cứ vậy Thanh được chồng mình dẫn đi.
__________
Trong phòng cưới trang trí bắt mắt, Thanh bén lẽn ngồi ngay cạnh giường, cô đã đợi lâu mà cậu vẫn chưa vén lớp vải trên đầu cô xuống, cậu chỉ ngồi một mình cạnh bàn nhấp chén rượu cay thở dài..
Thanh không kìm được mà nói.
- Cậu đừng uống nữa, cậu lên giường nghỉ ngơi em hầu hạ cậu..
Cậu im lặng không đáp, chén rượu trên tay đặt xuống, chầm chậm đi lại chỗ Thanh một tay hất tấm vải đỏ che mặt xuống. Cậu nhìn Thanh một lát thở dài.
- Tôi tên Tình, Trương Văn Tình.. Mọi người ở đây gọi tôi là cậu Tình..
Thanh ngạc nhiên hỏi.
- Không phải cậu Trương sao..
- Đấy là người ngoài gọi thế thôi, ở trong cái nhà này chả ai gọi như vậy.
Cậu vừa nói vừa ghé sát lại người cô khiến Thanh có chút sợ hãi mà ngồi lùi lại, cậu Tình hỏi.
- Cô còn trong trắng đúng không..
Thanh hơi ngại, cô đỏ mặt đáp.
- Đúng vậy. Phận gái nhà lành em chưa từng đi đâu xa..
Cậu nghe vậy gật đầu, nhưng chỉ thở dài một hơi..
- Từ nay nơi này sẽ là nhà của cô. Cô không được rời khỏi đây nửa bước.
Cậu nói đến đây thì dừng lại, Thanh đáp.
- Dạ. Lấy chồng theo chồng, em hiểu.
- Đưa miếng sâm vừa nãy cha đưa cho cô đây..
- Để làm gì ạ.
Tuy miệng hỏi như vậy nhưng Thanh cũng đưa cho cậu, cậu không nói gì chỉ lặng lẽ lấy một miếng sâm khác tráo đổi với cô.
- Mai hãy ngậm cái này. Nhớ là không được cho cha mẹ ta biết. Nếu còn muốn sống nhất định phải nghe lời ta.
Thanh nghe cậu Tình nhắc tới chuyện sống chết liền giật mình..
Sau đó cậu nhẹ nhàng cởi áo khoác bên ngoài, muốn cởi ra bộ đồ cưới. Thanh thấy vậy bàn tay bám chặt vào nhau khiến cho móng tay đâm sâu in hằn lên da thịt, nước mắt theo đó chảy xuống, chỉ lát nữa thôi cô sẽ mất đi trong trắng mà trao thân gửi phận cho người. Cô đứng dậy đi lại bên cậu nói.
- Để em hầu hạ cậu.
Cậu Tình thẳng thừng đáp.
- Không cần. Ta sẽ ra ngoài, nàng hãy nghỉ ngơi cho khỏe. Cần gì gõ cửa, người hầu sẽ đến.
Nói rồi cậu mệt mỏi rời đi, Thanh lấy làm lạ nhưng cũng không cản.. Cô leo lên giường cuốn tròn chăn lại suy nghĩ vì sao cậu không động phòng, nhưng nghĩ mãi cũng không ra, chẳng lẽ là ngại sao. Nhưng cũng vì thế mà cô cũng có cảm tình với cậu hơn, một người đàn ông đẹp trai lại có chút lạnh lùng, cũng không có vẻ nào là một thiếu gia hành xử quá đáng không nể trời nể đất. Sau một lúc cũng do thể trạng mệt quá mà cô đã thiếp đi lúc nào không hay..
_______
Trời đã về khuya, không khí càng ngày càng lạnh, đột nhiên cửa phòng bị đẩy ra, nghe tiếng động Thanh giật mình tỉnh giấc. Cô toàn thân co rúm lại, tâm lí có chút khẩn trương mà thầm thở dài.
Đột nhiên, đèn dầu trong phòng vụt tắt, cánh cửa bị đóng lại, cái chăn trên người cô nhẹ nhàng bị lật bung ra. Thanh cắn chặt răng, nước mắt không ngừng rơi xuống gối.. Tiếp sau đó, nút thắt từ chiếc áo yếm bị tháo ra tuột khỏi lưng, Thanh co người hai tay che lấy ngực run người nức nở khóc.. Một bàn tay lạnh như băng chạm vào làn da cô khẽ mơn trớn bả vai từ từ sờ vào trước ngực, hơi lạnh từ đó truyền vào da thịt khiến cô cảm thấy rùng mình. Nó không giống với bàn tay ấm áp người thường mà lại lạnh lẽo giống như xác chết. Cả người cô bất giác sợ hãi mà run lên bần bật.
Đúng lúc này cô mới lấy hết can đảm mở miệng..
- Cậu.. Tôi sợ.. Cậu tha cho tôi..
Cô vừa nói vừa nghiêng người ngồi dậy kéo chăn che người áp sát vào góc giường, nhưng không có ai đáp lời, không khí xung quanh lần nữa lại trở nên tĩnh mịch im lặng đến đáng sợ. Trong bóng tối, cô lại cất tiếng nói.
- Em xin lỗi cậu. Em chưa sẵn sàng..!
Nhưng cũng chả có ai đáp lại, Thanh có chút nghi hoặc một tay ôm lấy áo yếm đã bung ra che trước ngực, rồi lặng lẽ xuống giường thắp lại đèn dầu.. Nhưng khi ánh sáng vừa được thắp lên thì càng làm cho Thanh hoảng sợ bởi vì..
Bởi vì trong căn phòng này vốn dĩ không hề có ai..!
Vậy thì bàn tay lúc nãy còn sờ lên da cô là của ai, Thanh cố gắng trấn tĩnh, nhìn tấm chăn đã bị kéo xuống góc dường, lại nhìn xuống áo yếm của mình.. Cô vội bịt miệng sợ mình sẽ kêu lớn, chậm rãi bước ra cửa đã khóa bên ngoài mà gõ..
- Có ai không.. Có ai ở ngoài không.. Hương..
Rất nhanh sau tiếng gọi, Hương đã bước đến, cô ta ngáp ngắn ngáp dài hỏi
- Nửa đêm mợ kêu con đến là có chuyện gì à.
- Em.. Em nãy có thấy ai ở ngoài đi vào đây không..
Thanh sợ hãi hỏi nhưng Hương nói vọng vào.
- Có.. Nãy mợ gọi thì em đi lại đây thì thấy cậu rời đi mà, mợ làm gì mà để cậu nửa đêm đi lang thang. Bà mà biết là không hay đâu.
Thanh đáp
- Là cậu sao..
Hương trả lời
- Dạ. Đúng rồi.. Mợ kêu con có chuyện gì nữa không..
Thanh vội lau mồ hôi trên trán, cô bình tĩnh không muốn làm lớn chuyện rồi bảo..
- Không.. Em đi nghỉ đi..
_____________
Ở phía ngoài, Hương sợ sệt, miệng mếu máo quỳ xuống lạy xuống lạy để.
- Cậu tha cho em. Là bà bảo em làm..
Trước mặt cô là Cậu Tình, cậu trợn mắt nhìn Hương nhưng không nói rồi lắc đầu ra hiệu cô rời đi.
Xong xuôi cậu nhìn lấy nén hương cháy dở đang tỏa khói cắm trước phòng Thanh thở dài.
- Cha, mẹ. Con không làm được.. Tha lỗi cho con.
Nói rồi cậu ngồi xuống rút lấy que hương lên rồi rời đi..
_____________
Trở lại khuê phòng, Thanh nằm trở lại giường, ngẫm nghĩ những vừa điều xảy ra với cô, cũng cảm thấy cái cậu này thật kì lạ, lúc nãy tự miệng bảo rời đi mà nửa đêm nửa hôm lại quay lại.. Cả cái nhà này thật là kì quái.
Sáng hôm sau, Thanh được Hương dẫn tới phòng khách, cả một cỗ lớn đã được bày sẵn. Cô chào cha mẹ lại nhìn cậu Tình mà bất giác đỏ mặt. Trước sự chứng kiến của ba người, cô lấy miếng sâm mà cậu đã tráo ngậm vào, lần này không có cảm giác cơ thể nóng bừng nữa mà lại rất ôn hòa thoải mái. Rõ ràng ngậm thứ này dễ chịu hơn nhiều, sau đấy cô thắp cho bàn thờ một nén nhang miệng hô to cho ba người cùng nghe.
- Sống làm người họ Trương chết cũng làm người họ Trương.
Cha mẹ cậu Tình hài lòng gật đầu rồi cả ba người mới ngồi vào bàn ăn.
Trước bàn là đầy đủ các món lạ cô chưa từng trông thấy, nhưng Thanh cũng không dám động đũa chỉ ngồi nhìn ba người kia ăn. Mà kì lạ, ba bát kia thì được xới lưng lưng, còn cái bát của cô lại được dặt lại đầy tròn như cơm cúng. Cậu Tình hơi cau mày, cậu liếc nhìn cha mẹ một cái rồi đưa bát mình định san cho cô một ít..
Bà lớn thấy vậy liền nói.
- Thằng này.. Mày để nó ăn hết, không được ăn giúp..
Cậu nhăn mặt không đáp, Thanh thấy vậy không muốn làm khó cậu mà cầm đũa định gắp cơm lên ăn thì bà cản lại..
- Đúng là không biết phép tắc. Con nhà bần hàn không biết lễ giáo..
Thanh hơi ngạc nhiên, nghe mẹ chồng mình đột nhiên chửi như vậy khiến cô tủi thân mà cúi gầm mặt xuống, nước mắt chảy ra.. Cậu thấy vậy liền nói.
- Mẹ cũng lạ. Ít ra phải nói với vợ con một lời chứ, cô ấy mới đến sao biết hết phép tắc..
Bà thấy cậu bênh cô như vậy liền quát.
- Nó là mẹ mày hay tao là mẹ mày. Còn cô, hương trên bàn thờ tắt mới được ăn.. Ăn cơm với cái này, còn món khác không được đụng đũa.. Nhà ta mua cô mất 50 lượng vàng không phải là để cô trèo lên cổ tổ tiên nhà này mà ngồi. Nghe chưa..
Nói rồi bà ta đẩy một chén muối trắng sang, Thanh không đáp chỉ âm thầm gật đầu, cô quá tủi hổ, cũng chẳng biết mình sai chỗ nào, nhưng nghĩ tới mẹ cha đang ở nhà đành phải cắn răng chịu đựng. Cậu Tình không chịu được bèn đặt bát đứng dậy bỏ bữa rời đi, Thanh định kêu lại thì bà ta nói.
- Khỏi cần gọi.. Nhớ kĩ điều ta nói, ở cái nhà này cô chỉ được ăn cùng gia đình một buổi sáng nên cố ăn cho nhiều, trưa tối phải nhịn. Thằng Tình nó không thích con gái mập mạp. Mà cô yên tâm không chết được đâu, sâm ta đưa là sâm quý nên nhịn không sao.
Nói xong cả hai ông bà tiếp tục dùng bữa, còn Thanh hương có tắt cô cũng không dám ăn nhưng mà bà lại bắt ăn hết.. Ngậm cơm trắng cùng ít muối mặn chát vào miệng, cô cảm thấy cuộc đời mình sau này sẽ không dễ dàng gì, tư vị này khiến cô nhớ mãi không quên.
_______
Đêm hôm ấy, Thanh buồn bã ngồi trước gương đồng thì cánh cửa được mở ra, cô vội vã lau đi nước mắt cúi đầu..
- Cậu về rồi..
Đó là cậu Tình, trên tay cậu cầm lấy một bọc vải màu đen, quần áo có chút lấm đen giống như than quẹt, người thì hăng hắc mùi khói bước vào. Cậu mở ra thì thấy bên trong là một nắm cơm trắng cùng một con gà quay.. Thanh nhìn cậu rồi nói.
- Cậu làm thế này bà mắng em mất..
Cậu Tình vốn lạnh nhạt thì lúc này liền có chút ấp úng đáp.
- Ăn đi. Chỗ này là ta.. À là ta mua về không phải đồ nhà bếp, yên tâm không bị phát hiện đâu.