Lấy Chồng Ma

Chương 37: Ảo cảnh




Lấy Chồng Ma

Chương 37

____________

Thời gian trôi qua, cô cũng chìm vào cuộc sống thường nhật bên cha mẹ và cậu mà vội quên đi hết quá khứ, cũng không còn nhớ tới lời của mộ chủ nữa, cảm giác đó như là một giấc mơ vừa mới xảy ra với chính mình vậy..

____________

Vài năm sau..

Vào một ngày nọ, cha mẹ cô cũng đã trở lại làng Hạ, nơi này chỉ còn cô với cậu Hai, không hiểu mấy ngày gần đây trong người cô lại có cảm giác kì lạ. Nó cũng chỉ mới xuất hiện một tháng nay, cô vui thì hoa nở rộ, cô buồn thì hoa đào đồng loạt héo úa.

- Thật kì lạ.!

Cô ngồi cạnh ghế đá, đưa tay bắt lấy một cánh hoa đào đang tung bay trong gió. Nhưng nó vừa chạm tới tay cô thì lập tức tan thành bụi phấn, cậu Hai lúc này cũng đi tới, cũng trông thấy cảnh tượng kì lạ nhưng khuôn mặt lại không hề tỏ ra ngạc nhiên mà chỉ cười.

- Nàng có tâm sự gì sao..

Cô nhìn dáng người quen thuộc, miệng nở nụ cười ấm áp đáp lại.

- Không có gì. Em chỉ thấy kì lạ, giống như là cái thế giới này không có thật.. Giống như em cố tình để mình bị nhốt ở đây mãi không thể trở ra, nhưng mà em lại mong muốn một cuộc sống như vậy..

Cậu ân cần đáp lại.

- Chỉ cần nàng vui là được. Ta mãi mãi ở bên cạnh nàng..

Cô chỉ cười không đáp, đột nhiên, ngay lúc này một cơn gió mạnh thổi đến khiến cho bụi đất bay mù mịt, hai người cau mày đứng thẳng dậy, cậu Hai chắn trước người cô rồi thở dài..

- Rốt cuộc nó cũng đã tới..

Cô hơi bất an hỏi.

- Nó là ai..

Cậu trả lời..

- Ta không biết, nhưng mấy năm qua ở cạnh nàng ta đã biết sớm muộn có ngày này..

Đột nhiên, từ phía rừng cây, một người phụ nữ mặc bộ váy màu đen chậm rãi bước ra, cả Thanh và cậu đều dõi mắt nhìn lại..

- Chuyện này.. Tại sao lại có hai người..

Cậu Hai ngước phía trước rồi nhìn sang phía cô mà kinh ngạc thốt lên. Bởi vì phía trước, người phụ nữ kia lại có dáng vẻ thân hình hay gương mặt đều giống cô như hai giọt nước, quả thật là không thể phân biệt được. Ngay cả Thanh cũng bị dọa cho giật mình, cô hơi bối rồi không biết chuyện này là như thế nào mà lập tức nói.

- Cô là ai. Tại sao lại giống tôi như vậy..

Người kia mỉm cười, thái độ hiển nhiên đáp lại.

- Tôi là cô.. Cô là tôi. Hai chúng ta là một..

Thanh đáp.

- Không thể nào.. Rốt cuộc cô là ai..

"Bốp"

Người kia bỗng nhiên đưa tay tự tát vào mặt mình một cái, nhưng lúc này Thanh bỗng cảm thấy bờ má mình tê tái như vừa rồi có ai đang tát mình vậy..

- Chuyện này. Không thể.. Không thể như thế được..

Mặc cho Thanh hoang mang nhưng cô ta vẫn bình thản mà đáp.

- Cô đã ở đây được năm năm, cũng đã quên hết những gì đã xảy ra ở mộ tổ nhà họ Trương. Trong năm năm này tâm ma của cô đã lớn mạnh có thể lấn át bản thể, và tâm ma đó chính là ta.. Hôm nay ta xuất hiện là để thay thế cô, tất cả những gì cô chưa làm được ta sẽ thay cô làm tốt hơn.. Cô chỉ là một con người yếu đuối, chỉ biết dựa dẫm vào người khác, cũng không có giá trị tồn tại..

Thanh cau mày..

- Cô nói vậy là có ý gì. Chỉ cần cậu Hai bên cạnh..

Chưa nói xong câu thì tâm ma kia đã cắt lời cô.

- Nếu cậu ấy không bên cạnh cô thì sao..

Đột nhiên, bàn tay cô ta phất lên, cậu Hai bên cạnh cô lập tức vặn vẹo rồi tan biến mất ngay trước mắt, Thanh lập tức sững sờ.

- Cô.. Cô làm gì cậu ấy..

Người kia đáp…

- Để cho cô biết, nếu cô không có người khác bên cạnh bảo hộ thì sẽ không bao giờ có thể làm được chuyện gì.. Cậu Hai của cô đã bị ta giết chết..

Thanh dường như không hề tin tưởng cô ta mà đáp.

- Không.. Không thể như thế được.. Cậu Hai không thể chết dễ dàng như vậy được..

- Không cần nhiều lời nữa, tin hay không thì tùy.. Cô cũng nên biến mất rồi…

Dứt lời, đôi tay cô ta vung lên trên trời, tay không ngừng kết những thứ ấn kì lạ, lập tức một cái hố đen từ phía sau lưng theo kết pháp xuất hiện, lúc đầu nó chỉ nhỏ bằng cái bát cơm, kì lạ là tuy nó nhỏ như vậy nhưng nó lại có một lực hút vô cùng lớn, chỉ trong một khoảnh khắc toàn bộ bìa rừng phía sau đã bị nuốt chửng chỉ còn lại một màu đen như mực, sâu thăm thẳm không có điểm cuối. Bây giờ nó đang nuốt chửng tất cả mọi vật và đang lan rộng đến vườn đào.

Nhìn mọi thứ xung quanh mình biến mất như vậy cô lại cảm thấy nội tâm mình bất an mãnh liệt, đúng lúc này âm thanh của người thần bí dường như đã dần quên lãng trong trí óc cô lại lần nữa xuất hiện..

- Tất cả xảy ra ở đây chỉ là cô tưởng tượng, ta đã cố tình để cô quên hết những chuyện xảy ra trong hầm mộ để nó không nghi ngờ mà lộ diện. Đạo pháp của ta những năm qua cô cũng đã lĩnh ngộ được, cũng đã học được cấm thuật nên mới triệu hồi nó. Bây giờ cô phải chiến thắng được chính bản thân mình, nếu không cô sẽ thật sự biến mất..

Lời của lão vừa dứt xong thì trong đầu Thanh những kí ức đã mất nay lại nhanh chóng ùa về, cô ôm đầu đau đớn mà gào lớn rồi khó nhọc hỏi..

- Đạo pháp của ông tôi chưa hề học..

Lão mộ chủ lại nói tiếp.

- Tĩnh tâm cảm nhận chữ Đạo.

Đột nhiên tiếng nói của lão cũng dừng hẳn, lúc này bóng đen đã bao trùm lên mọi thứ, chỉ còn lại khoảng cách giữa cô và một cây đào mà thôi. Thanh trợn mắt nhìn về phía bản sao của mình, cô không nói gì mà trực tiếp nhắm mắt lại..

Tâm ma của cô cười lớn.

- Buông bỏ rồi sao. Haha. Yếu đuối.. Yếu đuối.. Cô không xứng đáng để có được cuộc sống yên bình..

Nhưng Thanh vẫn không hề đáp lại, trong đầu cô lúc này không để tâm điều gì mà hồi ức lại cuộc sống an nhàn bên gia đình hạnh phúc mấy năm qua, nước mắt cô khẽ rơi xuống tay, từng kí ức hiện về như xua tan đi hết mọi nỗi sợ lúc này..

"Đạo là gì.. Đạo.. Đạo.. Đạo của ta là khác biệt, đạo của ta sinh ra là để bảo vệ người mình yêu thương.. Đạo của ta là đem lại sự sống.. Đạo của ta không phải để hủy diệt mà là để tái sinh.. Đạo là ta.. Ta là đạo.."

Thanh âm như có như không từ trong miệng Thanh xuất hiện, cả người cô lúc này bỗng nhẹ như bông mà lơ lửng dưới không trung, ngữ điệu trầm ổn không ngừng vang vọng khắp nơi này..

Tâm ma của cô ngạc nhiên, bóng đen do cô ta điều khiển cũng không thể nào tiến lên bao trùm một góc nhỏ còn lại.. Bỗng lúc này, từ thân cây đào bên cạnh, những cánh hoa đào bỗng tự mình rời khỏi thân cây mà tung bay trong gió, bay ra tứ phía rồi rơi nhẹ trong bóng tối.. Nhưng bọn nó không hề bị nuốt chửng mà tan biến, thay vào đó, khi những cánh hoa vừa chạm vào bóng đen thì lập tức một chút ánh sáng hiện lên, trong phút chốc từ nơi đó một cây mầm non khẽ đâm chồi, theo thanh âm còn vang vọng của Thanh bọn nó như được tiếp thêm sức sống, nhanh chóng lớn lên như thổi biến thành một cây đào khác.

Từ những cây đào đó, những cánh hoa khẽ nở rồi lại tiếp tục tản ra theo cấp số nhân.. Ánh sáng lại một lần nữa trở lại, tâm ma của cô lúc này bỗng nở một nụ cười..

- Quả nhiên cô làm được. Ta đã rất kì vọng ở cô sẽ thắng ta, tuy là tâm ma nhưng ta cũng rất yêu mọi người giống như cô yêu họ.. Cũng đến lúc ta biến mất trả lại mọi thứ cho cô rồi..

Chợt nói cô ta thu tay lại, bóng đen cũng dần biến mất, lúc này cơ thể của tâm ma như mờ đi, dường như có thể tan biến ngay lúc nào..

Đúng lúc này, Thanh đang trong trạng thái hoàn mĩ bỗng mở mắt ra, trông cô lúc này tỏa ra ánh sáng thánh khiết như tiên nữ không vướng bụi trần, tóc mai khẽ bay trong gió, môi mỏng khẽ rung lên trông xinh đẹp vô cùng, màn lột xác này nếu Trâm Anh có ở đây cũng phải ghen tị vì nhan sắc.

Bàn tay ngọc ngà vung ra, bất giác miếng sâm âm dương cô giữ trong người cô theo đó xuất hiện lơ lửng giữa bầu trời. Thanh âm như chuông đồng trong trẻo từ miệng cô cất lên..

- Cô là ta.. Ta là cô.. Không cần phải biến mất.. Cô là dục vọng khao khát hạnh phúc của ta.. Trở về đây..