Lấy Chồng Ma

Chương 36: Thí luyện




Lấy Chồng Ma

Chương 36

__________

Tiếp đó người kia lại nói.

- Ta cũng không còn sống được bao lâu nữa. Bây giờ chỉ còn là một tia tàn hồn giống tên người hầu của ta cô gặp ngoài kia, cũng không còn đủ sức giết các người.

Thanh đáp lại.

- Tàn hồn. Tàn hồn như ông mà có thể điều khiển được Trương Tình sao. Đừng hòng lừa tôi, ông có mục đích gì cứ nói thẳng. Dù sao tôi cũng không có giúp ông, muốn chém muốn giết thì tùy..

- Haha.

Tiếng cười thê lương phát ra từ trong bóng tối, nó cứ vang vọng mãi không dứt làm cô có chút lo lắng..

- Nếu cô giúp ta thì sẽ giữ được mạng sống cho tất cả..

Thanh cau mày.

- Chẳng phải ông bảo không đủ sức để giết hại chúng tôi sao. Dấu đầu hở đuôi, tôi không tin là ông có ý tốt.

Người kia đáp.

- Hơn năm trăm năm trước, ta đã là một đạo sĩ trừ tà, sau một lần tìm được cuốn đạo thuật cấm, luyện thành công có thể giữ cho linh hồn bất tử. Ta vì không muốn cuộc sống ngắn ngủi giam cầm nên đã quyết định dùng thử, kết quả là ta đã bất tử như ý muốn, có thể tự do làm những gì mình thích. Nhưng nó lại có tác dụng phụ cực kì nguy hiểm, trong thể xác ta lúc bấy giờ lại tồn tại hai linh hồn.. Nghe thật kì lạ đúng không..

Cô im lặng không hề đáp mà chỉ lẳng lặng nghe âm thanh từ bóng đêm phát ra phân trần về quá khứ.

- Nhưng nó lại là sự thật.. Mỗi người đều mang trong mình hai phần thiện ác, bất kể ai cũng không ngoại lệ.. Ta cũng không tránh khỏi mà sinh ra ác tâm, sau quá trình luyện thuật thì phần linh hồn tối tăm đã tách ra khỏi phần còn lại, nó cùng ta tranh giành kiểm soát cơ thể.. Nhưng do cuốn sách này quá tà quái khiến cho ác tâm ngày càng lớn mạnh, ta đã nhận ra từ sớm, vốn dĩ để lâu dài không thể thắng nó, nên nhân lúc còn tỉnh táo ta đã tự đào huyệt chôn mình ở đây, coi như kết thúc mạng sống.. Trước khi chết ta cũng đã chuẩn bị một số trùng đất để làm hộ pháp, những bộ xương ngoài kia là do chúng giết để đề phòng xâm nhập lỡ tay phá phong ấn thả ta ra.

Những lời này có lẽ là thật, giọng điệu lại mang chút tiếc nuối thâm trầm, giống như một người già hồi tưởng về quá khứ mà kể cho con cháu mình nghe vậy.. Thanh có chút sững sờ, cô rất nhanh hỏi tiếp.

- Thế thì tại sao phần kia của ông lại điều khiển được Trương Tình. Chẳng phải nó bị giam cầm rồi sao..

Người kia đáp lời.

- Chuyện này phải kể cách đây hai trăm năm. Lúc ấy có một người vô tình đến đây, vượt qua được tất cả và đã được lập thệ với nửa kia để đổi lấy sự giàu sang, phú quý.. Nhưng mà giá phải trả là không ít, người kia phải bán linh hồn cho hắn để bản thân hóa quỷ, vợ người đó sau này đều sẽ phải để hắn nhìn qua, nếu hợp tuổi hợp căn sẽ đồng ý..

Cô thắc mắc hỏi.

- Tại sao lại phải làm như vậy.. Chẳng phải cưới ai cũng được sao.!

Thở dài một hơi, thanh âm bí ẩn kia lại vang lên.

- Cô nghĩ hắn chọn vợ cho người khác để làm gì... Tại sao cô không còn trong trắng mà hắn vẫn chọn. Bởi vì hắn đang tìm một người có một tâm hồn trong sáng để luyện cuốn đạo thuật này.. Hắn muốn linh hồn cô chứ không phải là thể xác cô, chỉ có như vậy hắn mới có thể tự do thoát khỏi ta.. Chín đời họ Trương đã qua nhưng hắn vẫn chưa tìm được người phù hợp, đời thứ mười lại gặp cô, cũng xem như hắn đã đoán được từ trước cô sẽ xuất hiện..

Cô ngạc nhiên nói.

- Vây ý ông là mẹ của cậu Hai cũng từng luyện qua cấm thuật..

Người kia đáp lời.

- Đúng vậy. Nhưng cô ta không thành công, chỉ có thể hóa quỷ giống như ta mà thôi.

Cô hỏi lại.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Ngài Vương, Kết Hôn Nhé!
2. Bá Đạo Tổng Tài Chi Sủng Kiều Thê
3. Bổn Cung Là Hoàng Hậu
4. Sủng Bảo Bối Thành Nghiện
=====================================

- Mục đích của hắn là gì.

Người bí ẩn đáp.

- Hắn đã nguyền rủa nhà Họ Trương mỗi đời sinh ba đứa con trai để hắn chọn một. Tất nhiên là chọn người ưu tú nhất để hắn hồi sinh trong cơ thể mới rồi.. Bản thể của ta đã mục rữa, hắn muốn cũng không được. Nhưng điều kiện muốn hồi sinh thì phải song tu với cô sau khi học qua cấm thuật, chỉ cần cô không hóa quỷ thì chỉ có như vậy mới hoàn thành được mục đích ban đầu.

Cô lại tiếp tục hỏi.

- Nhưng mà tôi vẫn không hiểu vì sao hắn lại có thể ra ngoài được, chẳng phải ông nói hắn bị giam cầm cùng ông sao.

Người kia đáp.

- Hừ. Vào mười lăm năm trước, có một đứa bé vào đây, ta không hiểu vì sao nó có thể vượt qua được trùng yêu, qua bao nhiêu ngóc ngách lại tìm được hắn. Nó giống như là được ai đó gửi đến, tuy còn bé nhưng đã có đầu óc của một người trưởng thành. Chỉ cần một cây kim nhỏ đã hóa giải được một góc phong ấn để một tia hồn của hắn thoát ra.. Từ đấy mới trực tiếp điều khiển người kia, nhưng phần lớn linh hồn hắn vẫn ở đây..

Cô thốt lên.

- Người kia là Trâm Anh.

Hơi dừng lại một chút thanh âm lại tiếp tục vang lên.

- Ta không biết tên.. Nhưng thời gian ta không còn nhiều, ta đã dùng hết sức lực cuối cùng giam cầm hắn. Chỉ cần ta tiêu tan thì hắn sẽ thoát ra và tất cả sẽ lâm vào lầm than.. Thôi nói đủ rồi, sau khi nghe mọi chuyện cô có đồng ý giúp ta không. Chỉ cần kết thúc, mọi việc sẽ trở lại bình thường.

Lần này Thanh có vẻ đã tin lời của lão, cô không do dự mà trả lời..

- Ông nói đi ông muốn tôi làm gì.

Giọng điệu già nua lúc này lại mang chút ý tứ vui mừng, lão lập tức nói..

- Ta sẽ truyền thụ lại hết đạo thuật cho cô. Sau khi học xong sẽ để cho cô học cấm thuật, chỉ cần cô không bị phần ác xâm chiếm cô có thể có sức mạnh lớn nhất của ta lúc còn trẻ, lấy đó mà tiêu diệt hắn, xem như hóa kiếp cho ta.. Sau khi ta bị diệt sức mạnh này cũng sẽ tan biến, cô có thể cùng người cô yêu thương an nhiên mà sống tiếp.

Cô cau mày.

- Nhưng mà.. Nhưng mà thời gian không còn nhiều, chỉ nửa ngày nữa Trâm Anh sẽ tới.. Lúc đó e là..

Như đoán trước được cô sẽ hỏi như vậy nên người kia chỉ cười nhẹ một cái.

- Yên tâm.. Đây là trong trí óc cô, ở ngoài thì chỉ trôi qua chưa được một khắc. Thời gian là quá đủ với cô, nhưng trước tiên hãy làm nơi này có ánh sáng, chỉ cần đuổi hết bóng tối trong tâm đi cô sẽ học bước tiếp theo.

Cô cau mày.

- Làm sao tôi..

- Không cần hỏi. Nhắm mắt lại tự tâm cảm nhận, bỏ hết hận thù oán hận thù..

Nói xong thì thanh âm kia cũng biến mất bỏ lại cô một mình giữa một màu đen như mực.. Thanh thở dài, cô làm theo nhắm mắt, nhưng làm sao để quên hết hận thù thì cô cũng không biết. Cô thở dài hồi tưởng, những dòng kí ức trong quá khứ lại ùa về.. Những giọng nói quen thuộc lại vang vọng trong đầu óc như vừa mới xảy ra.

- Con gái mẹ đảm đang lại xinh đẹp như thế này ai cưới được con là phúc lắm đấy..

- Con à.. Con đi gọi cha về ăn cơm, lão này không lo làm ăn mà suốt ngày cờ bạc rượu chè. Có chừa cho con gái của mẹ chút thể diện để cưới chồng nữa không đây..

- Này con gái, cha là cha có đam mê cờ bạc một xíu nhưng mà đối với cha con là viên ngọc, là tài sản tích góp cả đời cha. Cha chỉ mong con được gả vào nhà giàu sang, sống sung sướng để bù đắp những ngày cực khổ bên cha mẹ..

- Con gái. Cha thắng bạc mua cho con một bộ đầm mới này, con gái lớn phải mặc đẹp một tí cho người ta nhìn vào còn biết con lão Hạ này là đẹp nhất làng nhất huyện.. À không, là đẹp nhất nước..

Những lời nói, cảnh tượng ấm áp ngày nào của cha mẹ lại ùa về, lệ châu trên khóe mắt cô theo cảm xúc mà rơi xuống.. Cũng không biết qua bao lâu, cô như chìm vào một thế giới riêng không âm thanh không ánh sáng, tất cả như mơ hồ, ngay cả cô cũng không biết mình đang ở đâu..

- Nàng dậy đi..

Đột nhiên, tiếng của cậu vang lên làm cô trong cơn mộng mị tỉnh giấc.. Cô chầm chậm mở mắt ra, cảnh tượng trước mắt làm cho cô suýt nữa giật mình..

- Đây là..

Trước mắt cô, là gian phòng quen thuộc, cô ngỡ ngàng không tin, đưa tay lên nhéo má mình một cái thì có cảm giác đau truyền đến.. Nhưng như vậy vẫn chưa đủ, cô lập tức đứng dậy mở toang cửa phòng, một mùi hương đào theo gió thổi vào mũi, cô dõi mắt nhìn ra thì thấy một vườn đào đầy hoa đẹp đẽ đến lạ thường.

- Con ơi.. Gọi chồng con ra ăn cơm..

Cô vui mừng quay đầu lại thì đã thấy cha mẹ mình ở đấy, thấy con gái mình không được bình thường bà Tư liền bước lại, sờ lên khuôn mặt đẹp đẽ của cô mà ân cần hỏi.

- Con gái, con sao vậy.. Thằng Hai nó làm gì không tốt với con à.. Hay là con có chuyện gì..

Cảm giác này rất thật khiến cô vui mừng đến phát khóc..

- Mẹ.. Cha.. Cậu Hai.. Đúng là mọi người thật rồi.. Con không phải mơ..