Lấy Chồng Ma

Chương 27: Không cần chạy




Lấy Chồng Ma

Chương 27

__________

- Có chuyện gì. Mày không thấy bà đang bận sao..

Bà lớn gắt gỏng làm người kia lạnh người.

Người hầu run run đáp.

- Dạ.. Ông.. Ông bảo có chuyện gấp.. Phải gọi bà đến ngay lập tức.. Con không dám phiền bà nhưng..

Nhăn mặt một cái bà lớn lạnh lùng đáp lại.

- Bà biết rồi. Mày đi trước, tự khắc bà đến sau..

Kẻ kia nghe vậy trong lòng thở phào nhẹ nhõm, cũng chẳng có nán lại mà lập tức nhanh chóng chuồn khỏi về hướng cửa ra của phủ..

Lúc này, bà ta kéo lấy tay cô đứng dậy rồi bảo..

- Đi cùng ta..

Cô không dám cãi mà chỉ bẽn lẽn theo sát phía sau, cùng bà ta đi đến hướng tây khu mộ tổ. Lúc đi qua căn phòng của cậu Tình cô cũng không phát hiện ra điều gì kì lạ, biết là cậu Hai đang ở trong nên lòng cô cũng bình tĩnh hơn rất nhiều. Đi thêm vài ba lối nhỏ nữa, dẫn sâu vào khu đất trống phía cổng phụ nơi mà lần đầu Thanh được bà mối đưa đến, nhưng bà lớn lại đưa cô đi sâu vào bên trong thì hai người cũng dừng chân lại, đứng trước một căn miếu nhỏ nằm cách biệt với thủ phủ rộng lớn..

Đứng bên ngoài nhìn vào thì nó vô cùng xập xệ, cao bằng một thân người, bên trong thì đặt một bức tượng đá với khuôn mặt quỷ đáng sợ. Bên dưới có một lư hương đồng, khói còn bay ra khỏi đó như ai vừa mới thắp nhang.. Nhưng kì lạ hơn là bên phải ngôi miếu này còn có một miệng giếng lớn, trông cũng bình thường nhưng khí tức trong đó tỏa ra lại làm cô có chút lạnh lẽo đến tận tâm can.

Trong lúc cô đang lạ lẫm với cảnh quan ở nơi này thì bất ngờ, ở trong miệng giếng đen sâu không thấy đáy kia ông Trương đang chật vật bò lên. Bà ta thấy vậy liền cau mày hỏi.

- Ông gọi tôi đến đây làm gì. Nơi này đàn bà con gái đến là không hay chút nào..

Ông ta kinh ngạc vô cùng, vốn dĩ bản thân mới bò lên thì sao có thể gọi vợ mình đến được. Nhìn thấy vẻ mặt ngạc nhiên của chồng mình, bà ta giường như cũng đoán ra điều gì chẳng lành lập tức quay người trở lại.

Nhưng ông Trương cũng trông thấy Thanh bên cạnh thì bất giác gọi lại.

- Sao.. Sao nó lại về đây.. Chẳng phải lão Tạ đem nó đi rồi sao..

Bà ta đáp.

- Nó bảo lão Tạ bị thằng Tình giết rồi.. Mà từ từ hẵng hỏi, thằng hầu lúc nãy.. Không phải là ông gọi hay sao.. Có chuyện không hay rồi, ông ở đây hỏi nó đi. Tôi cần quay trở lại phủ..

Ông Trương cũng không ngăn cản, cặp mắt lại nhìn khắp người Thanh rồi ông ta bỗng dưng nhăn mày.. Mũi hít lấy hít để mùi khói nhang từ trong miếu thờ rồi chạy thật nhanh trở lại..

Dừng trước lư hương, cả người ông ta run lên từng trận, không biết vì sao trong lòng cái cảm giác bất an lại hiện lên mãnh liệt. Từ dưới chân bức tượng đá, có một dòng chất dịch chảy ra. Ông ta đưa đôi tay mình vào, khẽ đẩy nó sang một bên thì phát hiện phía bên sau còn có một tấm vải bố quấn chặt một thứ gì đó hình tròn. Mùi tanh tưởi cùng máu xanh từ cái bao tải này mà chảy ra.

Ông Trương nhanh chóng bê nó ra đặt dưới mặt đất, tay không ngừng gỡ rút nút thắt, lúc toàn bộ đã bị gỡ bỏ đã lộ ra một cái đầu người. Hai con mắt đã bị vỡ nát, cả mặt còn bị vô số vết răng lớn nhỏ cắm vào đến nỗi suýt nữa khó có thể nhận dạng.

Nhưng ông ta biết đó là ai, cả người lúc này như bị sốc mà ngã nhào người ra phía sau, khuôn mặt ngạc nhiên cùng cực nhưng trong đó lại chứa một tia sợ hãi. Đây là lần đầu Thanh thấy ông Trương bình thường trầm tĩnh mà lại trở nên như thế này..

Cô không tự chủ được mà lùi về sau, nhưng ông ta đã đột nhiên cất lời.

- Là ai làm..

Thanh đáp..

- Là cậu Tình..

Sau đấy cô bắt đầu thuật lại nguyên văn lời mình đã kể với bà lớn cho ông Trương nghe.. Khi đã biết chân tướng sự việc, ông ta gầm lên từng cơn rồi tức giận một chân đá bay cái đầu của lão Tạ sang một bên rồi thở dài.

- Phải nhanh chóng làm thôi. Thời gian không thể kéo dài đến ra năm nữa.. Chịu khổ cho cô rồi, chỉ cần cô sống sót sau này sẽ như vợ ta được hưởng vinh hoa phú quý suốt đời...

Thanh thắc mắc đáp lại.

- Ý cha là sao..

Ông ta không trả lời cô mà thắp lên cây nhang rồi quỳ xuống vái lạy trước ngôi miếu nhỏ trước mặt.

- Con lạy chín đời tổ tông của Trương gia. Con đã tìm được người để tiếp tục nỗi dõi dòng máu này, cũng đã được con trai con chấp nhận.. Tuy chưa đủ một trăm ngày nhưng tai họa cũng đã sắp ập đến, có thể gây tai họa cho Trương gia chúng ta, thế nên con cầu xin tổ tiên khai ân cho phép nó được xuống mộ tổ.. Xin tổ tiên chứng giám cho con..

Nói xong, ông ta cắm hương lên bàn thờ rồi đưa ngón tay vào miệng cắn một cái. Một giọt máu đào nhỏ xuống ngay chính giữa nén hương vừa thắp, lập tức bức tượng bỗng xoay ngang một góc.. Lão Trương thấy vậy liền dập dầu xuống đất.

- Con lạy các ngài.. Lần này là bất đắc dĩ. Nếu tổ tiên không cho phép thì con cũng đành mạo muội trái lệnh..

Sau đó ông ta đứng dậy, chầm chậm bước lại chỗ cô.

- Đi..

Cô đáp

- Đi.. Đi đâu.. Cha định làm gì..

Ông Trương không nói mà lao nhanh lại trực tiếp cầm lấy tay cô kéo thẳng lại miệng giếng. Cô hốt hoảng vùng vẫy nhưng không được, ông ta rất khỏe, giống như chẳng hề tốn tí sức lực nào cũng có thể nhấc cô lên như là bê một con mèo vậy..

- Xuống đi..

Chẳng để dài dòng, bàn tay ông ta đã vỗ mạnh một cái sau ót cô.. Thanh bỗng cảm thấy cơ thể mình dẫn nặng trĩu, đầu óc mông lung mơ hồ, chẳng kịp la lên đã rũ người rơi vào hôn mê bất tỉnh.

Sau đấy, bàn tay ông Trương nắm lấy cổ cô rồi treo lơ lửng thân người trên miệng giếng rồi thở dài.

- Đi đi.. Mong mọi chuyện sẽ thành công..

Dứt lời, những ngón tay cũng được nới lỏng, cả người Thanh mất kiểm soát mà rơi xuống miệng giếng đen ngòm âm u không thấy đáy..

______________

"Tách"

"Tách"

Tiếng nước từ trên nhỏ xuống trên trán, mát lạnh chảy xuôi ra hai bên má một người phụ nữ đang nằm bất động bên một bờ nước đầy sỏi..

Cứ như vậy không ngừng, cũng chẳng biết thời gian đã trải qua bao lâu, thân người kia khẽ động đậy một chút. Rồi đột nhiên ngồi bật dậy, hai tay ôm lấy người mà run lên bởi lạnh.. Đó là Thanh trong cơn mê man tỉnh lại, cơ thể vẫn còn truyền đến cảm giác đau nhức, cô âm thầm kêu may mắn vì mình chưa chết. Cũng chẳng biết cách nào mà cô được đưa đến đây, chỉ nhớ là cha chồng đánh mình ngất xỉu, còn ở đây chắc là đáy giếng nước mà cô trông thấy bên trên..

Đột nhiên, từ phía góc tối gần đấy có chút ánh sáng yếu ớt le lói phát ra. Cô chống tay uể oải đứng dậy, lê từng bước tiến tới.. Đó là một lối nhỏ dẫn vào bên trong, trông giống như là một hang đá tự nhiên cũng không rộng lắm chỉ vừa lọt hai thân người đi..

Cô vốn dĩ không muốn tiến vào nhưng ngoài này quá lạnh, lại tối như mực khiến cô đành lựa chọn tiến vào. Men theo vách đá từng bước tiến lên phía trước, khi cách lối ra chỉ còn vài bước thì cô chợt đứng người lại. Ngay cả thở cũng không dám thở mạnh, bởi vì bên trong, những âm thanh gầm gừ rên rỉ không ngừng phát ra giống như thú dữ hay nói đúng hơn là tiếng quỷ tru.. Cô bất giác dựa lưng vào vách đá, hít một hơi thật sâu định quay đầu trở lại thì ánh sáng duy nhất kia đột nhiên biến mất..

Cửa hang phía trước cũng bị một bóng đen che khuất, một con mắt đỏ lòm phát sáng giữa bóng tối hiện ra, nhìn cô từ đầu đến chân không rời.. Thanh hoảng hốt, ngay cả hét lên cũng không dám mà lập tức quay đầu chạy ra chỗ bờ sỏi..

Đột nhiên một giọng nói trầm thấp vang lên.

- Không cần chạy..