Lấy Chồng Ma

Chương 16: Xuân sắc




Lấy Chồng Ma

Chương 16 Đêm Xuân

___________

Mấy ngày sau, cậu Hai sắp xếp mọi thứ ở đây chu đáo thì liền trở ra đón cha mẹ Thanh đến vườn đào. Thời gian cậu đi cũng rất nhanh, trong sáng sớm vừa khởi hành thì chiều đã quay trở lại..

Lúc này, cô đang ngồi trong nhà may vá thì chợt nghe tiếng gọi từ ngoài vọng lại.

- Con à.. Con ơi..

Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Thanh vứt vội kim khâu, đôi mắt đỏ hoe vui mừng chạy ra. Trước mảnh vườn đầy hoa, hai người lớn tuổi một nam một nữ đang đứng đấy. Thấy Thanh, Bà Tư chẳng nói chẳng rằng mà chạy tới ôm cô vào lòng, lau nước mắt cho con gái rồi sờ khắp người cô một lượt xem có hao đi chút nào không.

Thấy hai người vui mừng như vậy, ông Hạ đứng sát cạnh cậu Hai kéo cậu ra một góc xa, mỉm cười nói..

- Cảm ơn cậu Hai.. Cả nhà chúng tôi không biết làm sao để báo đáp cái ơn cứu mạng này..

Cậu đáp.

- Cha không cần báo đáp gì. Đây cứ coi như là nghĩa vụ của con đối với Thanh đi, cũng vì cha mẹ con mà mọi người mới gặp rắc rối như thế này.

Ông dằn vặt, từng vết nhăn co lại trông cực kì đáng thương.

- Cậu à.. Là tôi sai. Tôi làm cha nó mà để nó phải chịu khổ như thế này cũng bởi vì cái tính thích rượu chè cờ bạc, không ngờ mọi chuyện lại đi xa đến vậy..

Cậu liền nói.

- Những chuyện xảy ra trong những ngày qua cha không được nói cho vợ con biết. Nếu không cô ấy sẽ lo lắng..

- Ừ được..

Ông Hạ gật đầu rồi đi lại chỗ con gái, cả gia đình lâu ngày đoàn tụ nên cũng nói với nhau rất nhiều chuyện, nhưng cả hai ông bà cũng chả ai nhắc tới những chuyện xảy ra ở bên ngoài. Chỉ nói là ông Trương có quay trở lại trả giúp nợ, cũng hỏi thăm cô có ghé về hay không, nhưng ông bà cũng không khai ra cô cậu từng ghé qua một đêm. Nhà bên kia cũng không làm khó, sau mọi việc lắng xuống mới được cậu Hai đón trở lại.

Sau bữa cơm gia đình thân mật, cô sắp xếp cho cha mẹ chỗ nghỉ ngơi rồi vào phòng mình tiếp tục khâu vá, mãi tận gần nửa đêm cô mới lấy hết can đảm khẽ sang phòng cậu..

Trong phòng, cậu vẫn chưa ngủ, tay cầm ly rượu nồng mà uống cạn, mặt cậu đã hơi đỏ, ánh mắt chăm chú nhìn lấy cô.. Thanh chợt thấy không được tự nhiên cho lắm, mặc dù hai người đã là vợ chồng nhưng thời gian qua cũng chưa từng gần gũi sau lần đầu. Thời gian qua ở đây hai người cũng ngủ riêng.

Cô thấy cậu nhìn mình như vậy thì chợt thấy mình đến có chút vội vàng, đang định quay đầu trở ra thì đột nhiên cậu gọi khẽ.

- Nàng đi đâu..

Nghe tiếng cậu vang lên, cả người cô như bị sét đánh.

- Em.. Em..

Cậu đứng dậy, từ từ tiến lại sát cô, nhanh tay đóng lấy cửa phòng rồi ép sát cô vào ván cửa, miệng ghé sát tai cô thủ thỉ.

- Tối nay ở lại với ta..

- Cậu.. Cậu định làm gì..

- Ngày mai ta sẽ rời đi.. Ta muốn đêm nay chỉ nàng cách sinh em bé..

- Nhưng.. Á… Cậu buông em ra.. Em đưa áo đến cho cậu..

Đôi tay cô đưa lên bộ áo mới tinh, gặp phải một chuyện bất ngờ như vậy nhưng cậu Hai chỉ thoáng đỏ mặt một lát rồi nhanh chóng lấy lại được vẻ bình thường như mọi khi.

Đó là một bộ y phục mới làm, cậu biết bộ quần áo này chắc chắn là Thanh đã may cả ngày cả đêm để làm tặng cho mình, nghĩ vậy trong lòng cậu chợt dấy lên một niềm cảm động khó tả và chợt thấy hổ thẹn với hành động vừa rồi của mình.

Cậu mặc bộ y phục mới lên người rồi đi lại vài vòng, cảm thấy thoải mái vô cùng, dường như bộ quần áo này được đặc biệt làm riêng với những số đo vừa vặn người cậu vậy. Cậu thầm nghĩ ngợi lung tung, chẳng biết là do Thanh khéo tay hay là do cậu chính là một người mẫu dáng chuẩn nữa.

Bỗng bên cạnh có tiếng động nhẹ, Thanh nhân lúc cậu đang tự ái mộ bản thân mà lén lút từ từ bước ra ngoài, tuy cố giấu đi sự ngượng ngùng nhưng khuôn mặt nàng vẫn đỏ hồng trông thấy.

– Thanh..

Cậu nhìn cô cười ngượng ngùng.

Cô không nói thêm gì, chỉ lặng lẽ bước đến bên cậu, dịu dàng chỉnh lại vạt áo, rồi cẩn thận ngắm lại một lượt trên dưới trước sau, rồi mới gật đầu hài lòng.

Nhìn khuôn mặt trong sáng đầy vẻ ngượng ngùng của cô, tận hưởng hương thơm thoang thoảng toát ra từ người nàng, làm trong lòng cậu lại trỗi lên lòng hươu dạ vượn.

Cánh tay cậu vươn ra, chỉ trong chớp mắt đã bế nổi người cô lên, chậm rãi bước lại giường.

- Ngày mai cậu rời đi rồi sao.

Thanh không chịu được ngượng ngùng hỏi, cô cả người bủn rủn vô lực, tay cậu cứ chầm chậm dịu dàng xoa nắn vuốt ve khắp người, dường như muốn cô hoàn toàn hoà nhập vào cơ thể chính mình vậy.

Cậu Hai cởi áo của cô ra, lộ ra yếm đào màu đỏ, thì thầm.

–Đúng vậy. Ta đi lần này sẽ rất lâu mới trở lại.. Đêm nay ở đây với ta.

–Không được… Á..

Cô vội vàng kêu một tiếng, giọng nói trong hơi thở nặng nề mang chút kinh hãi, còn có cả chút ý vị mà ngay cả chính cô cũng không biết là thứ gì. Cậu kéo nhẹ nhẹ một cái, cởi luôn áo yếm của cô ra, lộ ra làn da trắng nõn cùng hai kiều nhũ mềm mại run rẩy vươn cao.

Cô khẽ a một tiếng kêu lên, trên mặt tựa như có lửa đốt, rúc đầu vào lòng ngực cậu, không dám nhìn cậu. Nàng vừa sợ vừa thẹn, trong lòng mơ hồ nổi lên chút cảm giác khó nói, càng không dám ngẩng mặt lên.

Dưới ngọn đèn như mờ như tỏ, da thịt mịn màng của Thanh tựa hồ càng thêm trắng nõn, hai đầu ngọn núi nhẹ nhàng run rẩy, đôi môi hồng nho nhỏ đang thở hừng hực khẽ mấp mấy, tựa như muốn nói cái gì, cực kỳ mê hoặc.

Trong lòng bừng bừng lửa dục, hơi thở cậu càng lúc càng gấp gáp. Tay tăng thêm lực, siết chặt cô vào lòng. Thanh thẹn thùng ôm chặt lấy cổ cậu, không dám mở mắt ra...

Cứ như vậy, trong căn phòng nhỏ thỉnh thoảng lại nghe ra những tiếng kêu trầm thấp như mèo gọi xuân. Hai người tình chàng ý thiếp, hoan hỉ cả đêm dài.

_____________

Khi trời còn chưa sáng, bóng tối vẫn bao trùm cả mảnh đất này, cô nằm trên giường tỉnh bỗng nhiên bật dậy, khuôn mặt vẫn còn ửng hồng xuân sắc, nhưng nhìn cả phòng vẫn không thấy cậu đâu. Chỉ thấy một phong thư đặt trên bàn, cô mặc lại quần áo, chải tóc búi gọn mới mở ra đọc.

"Chuyến này đi nếu trong vòng hai tháng ta không trở lại thì nàng hãy rời khỏi đây. Nhưng tuyệt đối dù có bất cứ chuyện gì trong khoảng thời gian này, cả nhà nàng không được rời khỏi đây nửa bước. Bản đồ chỗ này dẫn ra ta đã đưa cho cha. Nàng bảo trọng, ta yêu nàng..!

Trương Văn Hai chấm bút.!"

- Cậu..

Thanh nhìn lấy chú bút, cô ôm nó vào lòng mà lo lắng, đang định bước ra ngoài thì cô đã nghe thấy tiếng mẹ gọi.

- Con ơi.. Con dậy chưa ra đây mẹ bảo cái này..

Vội vàng sửa sang lại quần áo, cô xoa xoa mặt lấy bình tĩnh bước ra, mẹ với cha đã chờ sẵn ở đó. Bà Tư liền kéo lấy tay cô nói nhỏ.

- Cậu Hai đã đi chưa..

Cô đang không hiểu chuyện gì vội gật đầu, mẹ lại nói tiếp.

- Con à.. Cha mẹ chỉ có mỗi mình con thôi, con mà chết chúng ta cũng không thiết sống nữa. Nhưng mà.. Nhưng mà cha cũng không nỡ để con còn trẻ mà góa chồng..

Thanh ngạc nhiên hỏi.

- Tại sao mẹ lại nói vậy.. Bây giờ mọi chuyện đã ổn rồi, cha mẹ yên tâm. Nơi này không ai biết đâu.. Cậu cũng bảo sẽ trở về..

Bà Tư nhìn lấy chồng như hỏi ý kiến, ông Hạ thở dài gật đầu..

- Cha.. Cha có lỗi với con con à.. Thực ra ông Trương đã lấy được bản đồ tới đây. Con còn nhớ lúc trước hai đứa rời đi chồng con có đưa ta một mảnh giấy, đó là bản đồ..

Thanh kinh ngạc hỏi lại cha.

- Tại sao.. Tại sao cha lại đưa cho họ..

Cha cô đáp.

- Haiz.. Không phải cha muốn đưa. Nhưng mà họ biết hai đứa hôm ấy ở lại qua đêm, cũng chẳng biết ai nói.. Còn đem mẹ con ra uy hiếp cha, cha.. Cha không còn lựa chọn..

Thanh sắc mặt biến đổi lớn, tâm tình cũng thay đổi, cô ngập ngừng mở miệng.

- Cha.. Mẹ.. Chuyện này.. Sao cha mẹ không nói sớm.

Ông Hạ đáp.

- Cậu nói ta giấu con.. Có lẽ cậu đi sớm như vậy là để bảo vệ con, nhưng mà cha vẫn thấy lo lắng như thế nào ấy.. Cha mẹ thức cả đêm trằn trọc mới quyết định nói thật cho con.. Hôm ấy, ông Trương không đến một mình, mà đi cùng với một người cao lớn, bịt hết mặt mũi chỉ để lộ hai con mắt, nhưng cha vô tình trông thấy.. bàn tay người đó chỉ có bốn ngón đầy lông lá.. Giống như người trong làng kể về con tinh họ từng gặp.. Cha nghe lén thì thấy ông Trương bảo nó gặp cậu là giết ngay, nó còn ở quanh quẩn trong rừng.. Cha nói chồng con rồi nhưng.. Đây là tấm bản đồ chồng con mới đưa cho cha, con hiểu ý cha chứ.

- Hai người ở đây. Con phải đuổi theo cậu..

Thanh nghe vậy thì như linh cảm mách bảo, cô vội vàng từ biệt cha mẹ, cầm lấy tờ giấy cha đưa rồi chạy vụt ra trong đêm, hai người chỉ biết thở dài nhìn con gái chạy đi mà cũng không ngăn cản.

Bà Tư thở dài..

- Chúng ta làm vậy có đúng không ông.. Tôi không nỡ lòng nhìn con mình đi vào chỗ chết.

Ông Hạ tiếp lời..

- Bà biết cái Thanh nhà mình nó tính tình ra sao rồi. Nếu chồng nó mà có mệnh hệ gì thì nó cũng không sống nổi đâu, con gái theo chồng, cứ để nó đi gặp cậu. Dường như nhà họ còn muốn giữ con Thanh lại nên nó sẽ không nguy hiểm đến tính mạng, điều này có thể giúp chồng nó một ít..

_____________

- Cậu ơi.. Cậu ở đâu.. Cậu ơi..

Trong mảnh rừng rậm rạp âm u, tiếng gọi của Thanh vang vọng khắp đại ngàn xuyên qua từng ngóc ngách kẽ hở gọi cậu.. Cô bước đi, mặc kệ gai góc đâm vào người, cứ vậy theo hướng bản đồ đi về phía xa..

Đột nhiên lúc này, trên những cành cây cao chót vót, những tiếng vỗ cánh bộp bộp vang lên kèm theo là tiếng quạ kêu không ngớt.. Thanh giật mình khựng lại ngước mắt lên cao, nơi đấy, hàng trăm con mắt màu đỏ phát sáng, lẩn khuất trong các cành lá đang chăm chăm lấy thân người cô.

Thanh nuốt nước bọt một cái, đôi chân chùn xuống rồi dùng hết sức lực chạy thục mạng về phía trước.. Nhưng cũng vào lúc này, đàn quạ đen lại vỗ cánh bay lên, từng hàm vuốt sắc nhọn quắp lại vút như bay hướng Thanh mà xông tới..