Lấy Chồng Ma

Chương 15: Khúc cầm ca




Lấy Chồng Ma

Chương 15 Khúc Cầm Ca

___________

Cô nhăn mặt thốt lên.

- Ý trời. Cậu đưa con quạ chết vào đây làm gì.! Thiệt là..

Cậu sắc mặt muốn sụp đổ mà nói.

- Nàng không nhận ra sao. Nó..

- Khoan đã.. Nơi này làm gì có chim chóc, tại sao lại có con quạ ở đây. Em trông nó quen quen, nếu không nhầm thì hình như là.. là đám quạ ở căn nhà hoang.. Vậy thì..

Thanh gấp gáp đưa cái áo với miếng vải ra cho cậu rồi nói tiếp.

- Cái váy này của cô Trâm Anh trùng khớp với miếng vải em nhặt được ở đó. Vậy thì chắc chắn cô ấy đã đến đấy trước chúng ta.

Cậu gật đầu..

- Ta cũng nghi ngờ từ trước.. Nàng biết ma nữ xuất hiện ở đó là ai không..

Nhớ tới trải nghiệm đáng sợ ở căn nhà hoang, cô bất giác rùng mình một cái, lông tóc như muốn dựng ngược lên, khiến cô chỉ biết lắc đầu.

Cậu thấy vậy khẽ cất lời.

- Đó là Trâm Ý. Em gái của Trâm Anh..

- Trâm Anh có em gái. Em..em cô ấy.. Em cô ấy đã chết..?

Cậu buồn bã trả lời.

- Đúng vậy.. Nó đã chết cách đây được hai năm.

Đôi tay cô có chút nắm chặt, hàng vạn câu hỏi ngay lúc này như đang quanh quẩn trong đầu, cô hận không thể một lúc biết hết mọi chuyện. Nhưng nếu cậu biết sớm đó là Trâm Ý còn tại sao lại giả vờ như không biết, nghĩ vậy Thanh liền cất lời gặng hỏi.

- Nếu thế thì tại sao cậu lại sợ hãi..?

Cậu chỉ cười mỉm đáp.

- Ta cũng không biết từ trước. Sau khi nhìn lấy chiếc rương trong phòng ta mới nhận ra đó là em ấy..

- Chiếc rương ấy có gì mà cậu lại bí mật vậy..?

Cậu có hơi ngập ngừng nói.

- Cũng chẳng có gì. Chỉ là một vật đính ước của ta với Trâm Anh. Ta cũng không hiểu nổi Trâm Anh muốn gì mà để lại nó, mà nàng yên tâm, ta đã trả nó về cho chủ cũ rồi..

Thanh tiếp lời.

- Cứ cho là những lời cậu nói là thật. Vậy thì sao cậu lại mắng em lúc đêm qua.

Cậu thở dài ngồi xuống cạnh bàn nhấp tiếp ngụm trà đáp.

- Thực ra Trâm Anh muốn lợi dụng ta lật đổ Trương gia báo thù cho Trâm Ý. Nhưng mà ta nghĩ cô ta còn mục đích khác, cái chết của Trâm Ý còn nhiều điểm vướng mắc, không thể đổ lỗi hết cho cha mẹ ta được. Ta cũng có nỗi niềm riêng nên mới thuận theo sắp đặt, mục tiêu của chúng ta khác nhau nhưng mục đích thì khác. Con quạ này chính là tai mắt của cô ta, lúc tối ta thấy nó đậu nơi cành đào nên có lời không phải với nàng.

Cậu uống cạn ly rồi tiếp lời.

- Hơn nữa, Trương Tình chính là anh em sinh đôi của ta, nhưng nàng yên tâm hắn chỉ xuất hiện ở bên ngoài trong thời gian một nén nhang vào canh ba. Còn lại hắn sẽ bị giam trong mộ tổ không thể ra được, chỉ cần cạnh ta nàng sẽ không sao.

Thanh nghe xong, những khúc mắc trong lòng, những bí mật đáng sợ cũng dần được hé lộ. Cô bắt đầu cảm thấy khiếp đản với những chuyện từng xảy ra của họ, nhưng chính cô, một dân nữ bình thường lại bị lôi vào cái vòng xoáy ân oán này. Không biết là tình cờ hay cố ý, nhưng số phận dường như đã định sẵn khiến cô muốn dứt cũng không dứt ra nổi, bắt cô phải trải nghiệm tất cả mọi chuyện.

Cậu thấy cô có vẻ suy tư, đang định nói tiếp thì cô đã cắt lời...

- Em muốn biết về cái chết của Trâm Ý.

Cậu trầm ngâm rồi thở dài..

- Ta rời khỏi nhà lúc còn nhỏ. Cái chết của Trâm Ý xảy ra khi ta còn chưa trở về, nên mọi chuyện chỉ được Trâm Anh kể qua, ta cũng rất mù mờ về chuyện này.. Chỉ biết em ấy chết vì lỡ yêu một người.. Mà người này.. Haiz.. Thôi ta không muốn nhắc đến..

Thấy cậu khó xử như vậy, Thanh thở dài, cũng không ép cậu kể tiếp, cô chỉ cất tiếng hỏi..

- Thế bây giờ cậu định làm sao.. Cậu không thể dứt ra khỏi ân oán này để sống bên em ư.?

- Ta.. Haiz. Ta không thể. Dự định của ta là đưa nàng với cha mẹ đến đây rồi tự mình sẽ quay lại Trương gia. Nhưng giờ sự việc đã đến nước này thì ta phải đuổi Trâm Anh đi, hoặc đi cùng cô ta nàng mới được an toàn. Nếu không một lần nữa anh trai ta sẽ được cô ta gọi trở lại, đoạn thời gian này ở đây ta cần phải sửa trấn trạch. Một gốc đào đã bị cô ta âm thầm dời đi chỗ khác..

Thanh đáp

- Em là vợ cậu. Cậu đi đâu em đi đó, đưa cha mẹ em đến đây rồi em sẽ cùng cậu đi.

Cậu bước lại trước giường, hai tay ôm lấy đầu cô vào ngực mà nói..

- Thứ lỗi cho ta. Nàng phải ở đây, nếu không sẽ rất nguy hiểm.. Nàng không phải đối thủ của họ, việc này một người bình thường tham gia vào thì mạng khó giữ..

Thanh vòng tay ôm lấy cậu.

- Nhưng.. Nhưng em không yên tâm..

- Không sao.. Đây là miếng sâm mà ta đã tráo của nàng, cầm lấy đi. Cũng xem như là nhiệm vụ ta giao, hãy giấu nó thật kĩ. Nó có thể là cái phao cứu mạng cho nàng.

Tay cậu sờ vào bên hông lấy ra miếng sâm đã cắn một nửa đưa cho Thanh. Thực ra, cái mà cậu trao cho Trâm Anh là giả, đây mới là sâm thật, cái này cũng nằm trong tính toán của cậu.

Xong xuôi cậu mới nói.

- Đi giúp ta chuyển đào..

Thanh không nói thêm gì nữa mà cùng cậu đi ra vườn đào. Cậu đi từng gốc cây, nhìn những cành hoa đủ màu sắc tung bay trong gió, cảnh đẹp thơ mộng đến lạ thường. Đoạn cậu dừng lại, đứng trước một cây, cậu ngồi xuống đưa tay bới những tàn hoa ra một bên, nhìn lấy lớp đất còn xốp thì mỉm cười.

- Đây rồi..

||||| Truyện đề cử: Điên Cuồng Chiếm Hữu |||||

Nói xong cậu cùng thanh chật vật di chuyển cây đào lại một góc khác nơi cậu tính toán. Xong xuôi hai người cũng nghỉ ngơi, nhưng cậu đâu biết rằng bên cạnh cây đào này còn có một cây nữa cũng có dấu hiệu tương tự.. Điều này không ai ngờ tới, bởi vì ở đây Trâm Anh đã chuyển hai cây chứ không phải một, cô ta chỉ xê dịch một đoạn, tinh vi đến nỗi ngay cả cậu cũng không để ý tới.

Đêm trăng sáng chiếu xuống vườn đào, hai người đối đối diện nhau trước bàn đá bên gốc cây, Thanh chống tay vào cằm nhìn lên bầu xa xăm, nàng khẽ mở miệng ngân nga.

- Chàng không thấy thiếp nhảy múa nhẹ nhàng

Chàng không thấy thiếp rả rít trống đàn

Chàng không thấy dung nhan thiếp xinh đẹp cười say lòng người

Chàng không thấy thiếp xuân sắc hao gầy

Chàng không thấy nước mắt thiếp lan tràn

Chàng không thấy một sợi tóc đen thở than cả đời…

Cậu Hai ngồi kế bên, sắc mặt hơi đổi, cậu ngạc nhiên nói.

- Nàng biết ca bài này sao..

Thanh dừng lại, cô đáp.

- Đây là bài hát em thích nhất, tất nhiên là biết rồi..

- Nàng đợi ta một chút..

Dứt lời, cậu vội chạy vào trong nhà lấy ra một cây đàn tranh. Cô mỉm cười nhìn cậu lướt ngón tay lên dây đàn, thanh âm êm ái du dương cất lên, Thanh cũng không chậm trễ cũng cất tiếng ca.

- Bất tri bất giác thời gian lại trôi đi thêm một năm

Pháo hoa vì ai chói lọi, đêm nay vẫn không thể ngủ

Ta nhẹ than thế nhân đều say mê

Phong cảnh ngoài cửa tùy tâm biến ảo

Ánh đèn lay lắt, mời trăng sáng nâng chén kể chuyện xưa…

Một người tấu, một người ca, hoa đào theo gió tung bay phong cảnh hữu tình như nhảy múa theo âm điệu của bọn họ.. Nơi này trở nên thật yên bình biết bao..

Nhưng hai người đâu biết rằng, ở ngoài bìa rừng đào hoa, con thú dữ đã chờ sẵn ở đó, ánh mắt đỏ như máu đầy sát ý đang dần bước lại.. Đột nhiên nó dừng lại, đôi tai dài vểnh lên, âm điệu trầm lắng chui lọt vào tai khiến nó toàn thân chấn động mạnh. Đôi mắt vốn một màu bỗng nhiên xuất hiện một ít tia sáng mỏng manh, nó chợt đứng lại không tiến thêm hề một bước mà cảm nhận lắng nghe.

Không biết từ bao giờ, con thú hoang hung dữ này chợt đứng thẳng hai chân sau như người, đôi tay buông thõng ngửa mặt nhìn trời, trông nó như một kẻ lãng du đang đắm chìm trong mộng nhạc.. Quả là một cảnh tượng kì dị..

Đột nhiên cả người nó run run, bàn tay đưa lên ôm lấy đầu rồi đổ thân người xuống đau đớn quằn quại dưới mặt đất.. Trong miệng phát ra những âm thanh khó hiểu, một lúc sau nó mới bình tĩnh không vật vã nữa mà quay người dung nhập trở lại bìa rừng, không còn bước tới vườn đào. Chỉ nghe trong đêm tối, một tiếng thở dài đầy mệt mỏi vang lên..

- Trâm Ý.. Ta nhớ nàng.. Khúc nhạc này ta vẫn còn muốn nàng ca ta cầm..

__________

Một lúc sau khi nó rời đi, trên cành cây cao vất vưởng, Trâm Anh mặc áo trắng ngồi đung đưa trên cành cây, bên cạnh cô ta là người phụ nữ áo trắng, trên tay còn ôm chặt bốn cái đầu người..

Trâm Anh vòng tay, ôm sát Trâm Ý vào thân, mặc kệ cô ấy có chút kinh dị đáng sợ nhưng lúc này cặp mắt vô hồn dường như tìm lại được chút kí ức.. Gió thổi tung bay tà áo trắng, Trâm Ý khẽ hát theo khúc nhạc từ xa vọng lại..

- Chàng không thấy thiếp nhảy múa nhẹ nhàng

Chàng không thấy thiếp rả rít trống đàn

Lúc này đây cậu Hai hay Trâm Anh hay là con thú dữ đều biết đến sự tồn tại của nhau, nhưng bọn họ không hề có bất cứ hành động gì. Bởi vì ngay tại đây, tiếng hát này giống như là thanh âm duy nhất làm lu mờ tất cả, khiến cho người ta chìm vào kí ức quên đi tất cả mọi thứ hiện tại.

Nhưng có ai biết rằng đây chỉ là một ngày yên bình duy nhất trước khi hàng loạt những biến cố lớn sắp xảy ra đang chờ đợi bọn họ. Cái vòng xoáy hận thù này sẽ chấm dứt khi một bên sẽ phải đổ máu.