CHƯƠNG 498: CẬU CH Ủ NHÀ CHÚNG TÔI CÓ THỂ GIÚP ANH
Ba Trần và mẹ Trần dời tới căn biệt thự tráng lệ trên núi, Trần Tiểu Bích cũng bởi vì lí do công việc, đã dọn về chung cư Royal. Người nhà họ Trần vốn đã ít, bỗng dưng lại dời đi mất ba người, trong nháy mắt căn nhà đột nhiệt vắng vẻ hơn rất nhiều, đi tới chỗ nào cũng trống rỗng, không có một chút hơi người. Giang Nhung suy nghĩ rất nhiều mình có thể cùng Trần Việt sinh một đám con nít, như vậy liền có rất nhiều trẻ con ở nhà chạy tới chạy lui, cô sẽ luôn được nghe tiếng cười của trẻ con, còn có thể chơi đùa cùng chúng. Tiểu Nhung Nhung có bạn chơi cùng, cũng sẽ không cảm thấy cô đơn. Giang Nhung đem tiểu Nhung Nhung ôm vào trong ngực, dò xét hỏi: "Nhung Nhung, Nếu ba và mẹ sinh thêm em trai và em gái để chơi với con, con muốn không?" Tiểu Nhung Nhung nghĩ cũng không muốn, theo bản năng lắc đầu. Giang Nhung lại nói: "Nhung Nhung không thích em trai và em gái sao?" Tiểu Nhung Nhung chớp đôi mắt trong veo như nước, mặt đầy u mê nhìn theo mẹ, mẹ dốt cuộc đang muốn nói gì với cô bé đây? Giang Nhung xoa nhẹ đầu tiểu Nhung Nhung, nói: "Nhung Nhung không muốn trả lời thì không cần trả lời. Ba sắp về nhà, mẹ con ta cùng ra cổng chờ ba có được hay không?" Tiểu Nhung Nhung dùng sức gật đầu: "Được ạ." Giang Nhung ôm tiểu Nhung Nhung đi ra cổng. Mặc dù cô phải tốn rất nhiều sức khi ôm tiểu Nhung Nhung, nhưng cô vẫn rất thích ôm đứa trẻ này. Giang Nhung ôm tiểu Nhung Nhung vừa mới đi tới cửa, xe của Trần Việt đã đến. Trần Việt đánh cái nhìn đầu tiên tới, liền thấy Giang Nhung ôm tiểu Nhung Nhung đứng ở đó chờ anh, trên mặt hai mẹ con mang theo nụ cười xán lạn, cùng vẫy tay với anh. Nhưng Trần Việt trước tiên nghĩ tới lời dặn của bác sĩ. Khi mang thai trước ba tháng, thai nhi vô cùng yếu ớt, cảm xúc mất mác, kích động, làm việc nặng, vận động kịch liệt…, cũng có thể dẫn tới tình trạng sinh non. Tiểu Nhung Nhung đã bốn tuổi, nói thế nào cũng hơn 15 cân, Giang Nhung ôm cô bé, ở trong mắt Trần Việt chính là ôm vật nặng. Trần Việt xuống xe vội vàng đem tiểu Nhung Nhung ôm lại, trách cứ nhìn theo Giang Nhung: "Lời dặn của bác sĩ, em quên rồi sao?" Giang Nhung nhìn anh, chỉ ngây ngốc hỏi lại một câu: "Lời dặn gì?" Trần Việt nhìn cô một cái, quả nhiên là quên mất. Chuyện của người khác, Giang Nhung đều có thể nhớ rất rõ, hết lần này tới lần khác những chuyện liên quan đến chính mình, cô luôn dễ dàng quên. Thấy vẻ mặt đầy tức giận của Trần Việt, Giang Nhung cười ôm lấy cổ tay anh: "Ngài Trần à, em đùa anh thôi, lời dặn của bác sĩ, em đều nhớ rõ." Cô rất quan tâm đứa bé này, làm sao có thể không chú ý những điều mà bác sĩ dặn dò chứ. Nhưng cô quan tâm thai nhi trong bụng, cũng quan tâm tiểu Nhung Nhung. "Nếu em dám quên, cứ thử xem." Trần Việt một tay ôm tiểu Nhung Nhung, một tay ôm Giang Nhung, một nhà ba người từ từ đi vào trong nhà. Giang Nhung tinh nghịch le lưỡi nhìn về phía anh: "Ngài Trần à, hung dữ như vậy, là muốn đánh người sao?" Tiểu Nhung Nhung vội vàng ôm chặt đầu của Trần Việt: "Ba không thể đánh mẹ." "Ừ, vẫn là con gái của mẹ tốt." Giang Nhung nhìn theo Trần Việt, đắc ý cười một tiếng, "Em có tiểu Nhung Nhung giúp đỡ, xem anh có thể làm gì được em." "Ừ, Đại Nhung Nhung cùng với tiểu Nhung Nhung chuẩn bị cùng nhau bắt nạt ba sao?" "Nhung Nhung yêu ba." Tiểu Nhung Nhung không nỡ để ba đau lòng, cũng sẽ không đánh ba, cô bé phải bảo vệ mẹ, cũng phải bảo vệ ba. Trần Việt hôn nhẹ tiểu Nhung Nhung: "Ừ, cực cưng của nhà chúng ta thật ngoan!" Cả nhà ba người họ càng đi càng xa, nhưng nhìn theo bóng lưng cảm thấy vô cùng ấm áp. . . . Kinh đô. nhà họ Hứa. Ngài Hứa nhìn vào bưu kiện vừa mới nhận được trong máy tính, mỗi khi liếc mắt nhìn, trái tim anh ta liền thắt chắt lại, tay nắm con chuột máy tính càng di càng khẩn chương. Anh ta thậm chí còn không có phát hiện Trần Việt đã dùng thủ đoạn đối phó anh ta, tình trạng tài chính của Hứa Thị đã rơi vào khủng hoảng. Không chỉ là tình trạng tài rơi vào khủng hoảng, ngay cả mấy hạng mục công trình vừa hoàn thành cũng có vấn đề lớn. Hứa Thị gần đây đang phát triển hai hạng mục bất động sản, việc kiểm tra thất bại, vẫn còn vài thủ tục chưa hoàn thành, các bộ phận liên quan thực hiện một loạt các hành động chống lại họ. Tốc độ nhanh, nhanh đến nỗi ngài Hứa còn chưa nghĩ tới phải ứng phó như thế nào, anh ta đã thua. Reng reng…. Điện thoại trên bàn anh ta đột nhiên vang lên, ngài Hứa nhấc ống nghe, hét: "Chuyện gì?" "Tổng Giám đốc Hứa, vì sao lại lớn tiếng như vậy?" Trong điện thoại truyền tới một âm thanh nhẹ nhàng của đàn ông, thanh âm êm ái dễ nghe, nhưng hết lần này tới lần khác lại làm cho người ta cảm thấy chán ghét. "Anh là ai?" Hồi lâu, ngài Hứa mới mở miệng hỏi. "Tôi là ai không quan trọng, anh chỉ cần biết, chỉ có cậu chủ nhà tôi mới có thể giúp anh cải tử hoàn sinh, chỉ có cậu chủ nhà tôi có thể đối phó Trần Việt." "Cậu chủ nhà anh? Anh không nói cho tôi, cậu chủ nhà anh là ai, tôi làm sao biết các người có thể thật sự đối phó với Trần Việt được hay không?" Mặc dù Hứa Thị đã xảy ra vấn đề, nhưng ngài Hứa cũng không thể bị hai câu của người này hù dọa. "Haha ….." người ở đầu dây bên kia cười lạnh một tiếng, lại nói : "Vậy ngài nói xem, trong lòng ngài, ai có thể có năng lực chống lại Thịnh Thiên của Trần Việt?" Nghe được vấn đề này, ngài Hứa thật sự có suy nghĩ cẩn thận, nhưng suy nghĩ hồi lâu cũng không thể nghĩ ra người nào có thể chống lại Thịnh Thiên. Nghĩ tới nghĩ lui, mấy chữ :"Tập đoàn LY" hiện lên trong đầu ngài Hứa. Ông chủ lớn của Tập đoàn LY cũng là người Hoa, hơn nữa giống như Thịnh Thiên, đều có tiếng tăm rất lớn trên thế giới. Cả hai đều là công ty số một, số hai. Người nọ ở trong điện thoại cứ liên tục nói cậu chủ. Nếu như anh ta không nói dối, vậy cậu chủ trong lời nói của anh ta chính là cậu ấm của Tập đoàn LY …. Diệp Diệc Thâm! Ngài Hứa cười lạnh một tiếng, nói: "Anh đừng nói với tôi, anh là người của Tập đoàn LY." Người nọ đáp lại anh ta bằng một giọng cười nhạt: "Vì sao lại không phải chứ?" "A . . . Anh còn thật sự dám thừa nhận, anh con mẹ nó cho rằng ông đây là kẻ ngốc, hay là IQ không có phát triển đầy đủ?" Nghe được đối phương thừa nhận, ngài Hứa tựa hồ thấy được hy vọng, nhưng lại không dám tin là thật. Người nọ lại nói: "Số điện thoại của tôi là 139XXXXXXXX, khi nào bằng lòng tin tưởng tôi thì gọi điện thoại cho tôi, tôi lúc nào cũng cung kính chờ đợi ngài Hứa." Ngài Hứa hỏi đến cùng: "Nếu như anh thật sự là người của Tập đoàn LY, vì sao anh lại giúp tôi?" "Cậu chủ nhà tôi làm việc, từ trước đến nay đều không cần lí do!" Người kia cười nói xong, quả quyết cúp điện thoại, để cho ngài Hứa nghe những âm thanh tút tút, biểu cảm ngây ngốc nửa ngày. Giang Hân đẩy cửa đi vào, giơ tay ở trước mắt anh ta quơ hai cái: "Vừa rồi là ai gọi cho anh?" "Một người tự xưng là người của cậu ấm Tập đoàn LY." Ngài Hứa ngẩng đầu nhìn về phía Giang Hân, nhìn lông mày cong cong của cô ta, trong con ngươi mang nụ cười, anh ta đem cô ta ôm vào long: "Giang Hân, cô có phải mong tôi bị Trần Việt đánh ngã không?" "Chúng ta là người cùng trên một chiếc thuyền, anh bị đánh ngã, đối với tôi có lợi ích gì?" Giang Hân không nhẹ không nặng nói. Lợi ích và nguy cơ, đem hai người bọn họ buộc chặt bằng một chiếc khóa kiên cố, ai cũng không được nghĩ đến việc bỏ lại đối phương, chỉ lo cho chính mình.