CHƯƠNG 497: CHO DÙ ĐÁNH CHẾT CŨNG KHÔNG THỪA NHẬN
Sau khi quyết định đánh chết cũng không chịu thừa nhận, tâm trạng của Tiêu Kình Hà nhẹ nhõm hơn nhiều, anh ta cầm chén trà lên, một hơi uống sạch, nhún vai nói: “Minh Chí à, tôi thật sự không hiểu cậu đang nói gì.” “Tôi muốn tìm ba của cậu, không có ý gì khác, tôi chỉ không muốn bất kỳ kẻ nào lợi dụng ông ấy làm tổn thương đến Giang Nhung.” Trần Việt dựa người vào ghế, hai chân vắt chéo lên nhau, đầu ngón tay anh gõ nhẹ lên mặt bàn theo thói quen. Đối với Trần Việt mà nói, Tiêu Viễn Phong chỉ là một người xa lạ, ông ấy sống hay chết, không liên quan gì đến anh. Anh tốn nhiều công sức tìm Tiêu Viễn Phong, không muốn Tiêu Viễn Phong bị thương tổn, tất cả những điều này đều bởi vì một lý do duy nhất, anh không muốn nhìn thấy Giang Nhung đau khổ. Ngộ nhỡ Tiêu Viễn Phong xảy ra chuyện gì, ngộ nhỡ Giang Nhung biết… Trần Việt không cho phép những điều ngộ nhỡ này xảy ra, từ trước đến nay, chuyện liên quan đến Giang Nhung, anh đều suy nghĩ rất chu đáo. “Minh Chí, ba chúng tôi đã qua đời hơn hai mươi năm rồi, chuyện này cậu cũng biết mà.” Tiêu Kình Hà hiểu rõ ý tứ của Trần Việt, anh không phải là một người thích xen vào chuyện của người khác, chỉ bởi vì người này có liên quan đến Giang Nhung, cho nên anh mới chú ý đến. “Anh không muốn nói, tôi cũng sẽ không làm khó anh, nếu như có việc gì cần tôi giúp đỡ, anh có thể gọi điện thoại cho tôi bất cứ lúc nào.” Sau khi nói xong, Trần Việt đứng dậy, nhanh chóng rời đi. Lúc đi đến cửa, Trần Việt dừng bước, quay đầu, nói: “Anh vẫn còn số điện thoại của tôi chứ?” Tiêu Kình Hà vô thức gật đầu, ngây ngốc nhìn Trần Việt mở cửa rời đi. Nhìn theo bóng lưng Trần Việt, Tiêu Kình Hà rơi vào trầm tư. Trong lòng anh ta hiểu, chuyện làm một thân phận mới và tìm một bác sĩ giỏi để phẫu thuật chỉnh hình cho ba, những chuyện này để Trần Việt đi làm thì sẽ dễ dàng hơn rất nhiều. Thế nhưng trong lòng Tiêu Viễn Phong cảm thấy không yên tâm. Tâm tư của Trần Việt quá sâu, anh ta chưa từng nhìn thấu Trần Việt, anh ta vĩnh viễn không biết trong lòng Trần Việt đang suy nghĩ gì. Làm sao anh ta có thể yên tâm giao ba mình cho một người mà cho tới bây giờ, anh ta chưa từng nhìn thấu. Người ba đã qua đời hơn hai mươi năm trước lại còn sống, đối với anh ta mà nói, đây thật đúng là một chuyện khó có thể tin tưởng được. Điều này khiến cho anh ta cảm thấy vui vẻ và lo lắng. Đưa tay lên xoa trán, Tiêu Kình Hà thở dài một hơi, lắc đầu không cho mình suy nghĩ lung tung nữa, cho dù thế nào, anh ta sẽ giúp ba mình phục hồi lại gương mặt, cho ông ấy một thân phận hoàn toàn mới. … Giang Nhung về đến nhà liền nhìn thấy người giúp việc đang bận rộn thu dọn đồ đạc, bọn họ khiêng mấy chiếc vali ra ngoài, không biết bọn họ đang làm gì. Trần Tiểu Bích và tiểu Nhung Nhung đang chơi đùa trong phòng khách, hai người chơi rất vui vẻ, đã lâu rồi, Giang Nhung mới nhìn thấy tiểu Nhung Nhung cười. “Cô à, cô đưa tiền cho cháu!” Giọng nói non nớt mang theo ý cười của tiểu Nhung Nhung truyền đến tai Giang Nhung, khiến cho người ta cảm nhận được, lúc này cô bé đang rất vui vẻ. Trần Tiểu Bích nói: “Khoảng thời gian gần đây cô không đi đóng phim, cô không có tiền, chờ ba cháu về, để ba cháu đưa tiền cho nhé.” Tiểu Nhung Nhung lắc đầu nói: “Cháu không muốn ba đưa tiền!” Trần Tiểu Bích không hiểu: “Ba cháu có nhiều tiền như thế, vì sao lại không muốn ba cháu đưa tiền hả?” Tiểu Nhung Nhung nghiêm túc nói: “Giữ tiền của ba lại, sau này Nhung Nhung lớn lên sẽ tiêu.” “Ôi, cháu đúng là nhóc con mê tiền, còn nhỏ như thế đã nghĩ đến chuyện giữ tiền của ba lại, để sau này lớn lên tiêu.” Trần Tiểu Bích nhéo mặt cô bé, sau đó ôm cô bé vào trong ngực. “Nhung Nhung không phải là nhóc con mê tiền, Nhung Nhung là công chúa nhỏ.” Tiểu Nhung Nhung bĩu môi, lên tiếng phản bác. “Cháu chính là nhóc con mê tiền!” “Nhung Nhung không phải là nhóc con mê tiền!” “Phải!” “Không phải!” Hai người nói qua nói lại, lúc hai người bọn họ chuẩn bị ầm ĩ, Giang Nhung bất đắc dĩ lắc đầu, đi đến, cười nói: “Cô đang trêu Nhung Nhung thôi, Nhung Nhung là bảo bối của nhà chúng ta!” “Mẹ ơi…” Nhìn thấy mẹ, tiểu Nhung Nhung nhào vào trong ngực mẹ, cô bé giống như một con mèo nhỏ đang làm nũng. Giang Nhung đón lấy cơ thể nho nhỏ đang nhào đến bên mình của tiểu Nhung Nhung, nói cô bé nhỏ, nhưng lại không nhỏ, lúc cô bé nhào vào người Giang Nhung, Giang Nhung thiếu chút nữa đã không ôm được cô bé. Giang Nhung giúp tiểu Nhung Nhung vén sợi tóc trên trán lên, nói: “Nhung Nhung và cô chơi rất vui vẻ, đúng không?” Tiểu Nhung Nhung gật đầu: “Cô chơi game với Nhung Nhung, nhưng không trả tiền!” Giang Nhung cười nói: “Ừ, cho nên là cô thua không chịu trả tiền, muốn chơi xấu đúng không?” Trần Tiểu Bích kêu lên: “Chị dâu, sao chị có thể theo tiểu Nhung Nhung nói em như thế.” Tuy đúng là cô ấy thua và muốn chơi xấu, thế nhưng ở trước mặt tiểu Nhung Nhung, có thể giữ chút mặt mũi cho người cô này được không. Giang Nhung liếc thoáng qua Trần Tiểu Bích, cô ấy đã trải qua nhiều biến cố như vậy, thế nhưng tính cách của cô ấy không hề thay đổi, cô ấy vẫn là người vui vẻ lạc quan, là hạt dẻ cười trong nhà, cô ấy dùng nụ cười để đối mặt với cuộc sống. Tiểu Nhung Nhung dùng sức gật đầu, bày tỏ mẹ nói đúng. Trần Tiểu Bích giả bộ khóc: “Bảo bối Nhung Nhung đang bắt nạt cô, cô phải đi theo ông bà nội, không ở chung với nhà cháu nữa, tránh cho việc mỗi ngày đều bị bắt nạt.” “Ba mẹ đi ư? Ba mẹ đi đâu thế?” Giang Nhung chưa nghe nói đến việc ba mẹ Trần muốn đi, cho nên cô cảm thấy giật mình. Trần Tiểu Bích lập tức đổi sang vẻ mặt nghiêm túc: “Sức khỏe của mẹ không tốt, không thích hợp ở lâu trong trung tâm thành phố, mấy ngày trước ba đã cho người sửa sang lại biệt thự trên núi Yên Nhiên, hôm nay ba mẹ lên trên núi ở.” Núi Yên Nhiên nằm ở Giang Bắc, lái xe khoảng một đến hai tiếng là đến, nếu như trong nhà có chuyện gì, mọi người cũng tiện chăm sóc. Ba mẹ Trần muốn dọn đến biệt thự trên núi Yên Nhiên ở, chuyện lớn như thế, Giang Nhung không hay biết gì. Trong lòng cô âm thầm tự trách mình, cô thật đúng là một người con dâu không tốt. Giang Nhung hỏi thêm: “Tiểu Bích à, ba mẹ muốn chuyển nhà, anh trai em có biết không?” Trần Tiểu Bích nói: “Có lẽ là không, anh ấy bận rộn như vậy, ba mẹ thường xuyên đi nhiều nơi, bọn họ không muốn gây thêm phiền phức cho anh ấy, cho nên có lẽ bọn họ không nói cho anh ấy biết.” “Giang Nhung, con về rồi đó à.” Giọng nói của mẹ Trần đột nhiên vang lên, Giang Nhung lập tức đứng dậy nói: “Mẹ ơi, ba mẹ muốn đến biệt thự trên núi Yên Nhiên ở sao?” Mẹ Trần khẽ gật đầu: “Sức khỏe mẹ không tốt, ba lên núi ở với mẹ.” Trần Tiểu Bích đi đến ôm mẹ Trần: “Mẹ ơi, con cũng muốn đi theo ba mẹ lên núi ở.” Mẹ Trần cưng chiều nhéo mũi cô ấy: “Con nhóc này, ngoài miệng nói mấy lời dễ nghe, nếu thật sự để con ở chung với hai ông bà già này, con không cảm thấy buồn chán mới là lạ.” “Vẫn là mẹ hiểu con nhất.” Tính cách của Trần Tiểu Bích quả thật không thích hợp sống trên núi, cô ấy chỉ thuận miệng nói như thế. Mẹ Trần bế tiểu Nhung Nhung: “Bảo bối Nhung Nhung, ông bà lên trên núi ở, sau này cuối tuần, cháu nhớ để ba mẹ đưa đến chỗ ông bà chơi nhé.” “Bà ơi, Nhung Nhung nhớ ông bà.” Tiểu Nhung Nhung ngọt ngào nói, giọng nói của cô bé khiến cho tim người nghe mềm nhũn. “Ừ, bé ngoan!” Nếu như không phải do sức khỏe, mẹ Trần tuyệt đối không rời đi, mỗi ngày có thể nhìn thấy và ôm hôn cô bé là một chuyện vô cùng hạnh phúc.