Lấy Án Làm Mồi Dụ Em Về

Chương 24: Manh Mối (2)




Trần Hàn rót một ly nước cho Quý Phàm Thạc, tận tình khuyên bảo: “Phàm Thạc à, cháu xem, cháu giỏi giang đến thế, sao cháu không chịu nhậm chức chức vụ cảnh giám bậc nhất chứ? Lần nào cũng phải bắt đội hình trinh bọn tôi trả tiền cho hội thám tử, mời cháu đến đây phá án. Cháu nhậm chức cảnh giám bậc nhất của bọn tôi, bọn tôi cũng phải trả tiền nhiêu đấy tiền, nó không phải là như nhau sao?”

Quý Phàm Thạc mỉm cười: “Chú Trần, chú biết rõ tính tình của tôi mà, sợ phiền phức lại sợ bị ràng buộc. Tôi sợ những ngày tháng như thế từ lúc còn ở nước Anh rồi. Bây giờ tôi muốn được sống những ngày tháng hơi tùy ý, chỉ cần giành toàn bộ sức lực ở trên việc phá án thôi.”

Trần Hàn tiếc nuối thở dài: “Cháu thật là một người ngoan cố, giống hệt như ba cháu vậy đấy. Trước đó tôi kêu ba cháu đi phá án với tôi, ông ấy nhất định phải di cư sang Canada. Nhưng mà mắt của ba cháu cũng khá tinh đó, dù gì bây giờ ông ta cũng là chủ doanh nghiệp rồi.”

“Chú Trần cũng đâu có tệ đâu, khởi đầu từ đồn cảnh sát dưới quê mà làm lên đến cục công an thành phố, phục vụ cho nhân dân mới là quang vinh nhất.”

Thư Trừng yên lặng mà ngồi ở một bên, vừa ngồi ngây người vừa nghe hai người đàn ông nói chuyện, mắt thì nhìn sang bên ngoài cửa sổ.

Sau khi hai người nói chuyện được một lát, Trần Hàn lại đưa mắt nhìn sang Thư Trừng: “Phàm Thạc, cháu giỏi thật sự đấy, ngay cả đại thần của FBI mà con cũng có thể mời đến hội trinh thám của con.”

Quý Phàm Thạc cũng đưa mắt nhìn sang Thư Trừng, lúc này cô đang ngồi bên cạnh cửa sổ, lưng hướng về phía anh, nghiêng mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, vẻ mặt ngẩn ngơ, không biết lúc này cô đang suy nghĩ điều gì. Ánh nắng rọi lên trên người cô, khiến cho người nhìn cảm thấy bản thân cô đang lan tỏa ánh sáng dịu dàng.

Tầm nhìn của Quý Phàm Thạc không ngừng xoay chuyển ở trên người cô: “Chúng tôi chỉ là người có cùng chung chí hướng, ngưu tầm ngưu, mã tầm mã mà thôi.”

“Đúng vậy.” Trần Hàn nheo mắt nhìn Quý Phàm Thạc với một suy nghĩ kỳ lạ: “Phàm Thạc à, con cũng sắp đến tuổi ba mươi rồi nhỉ, là lúc nên tìm một người vợ rồi.”

“Chuyện này không gấp được, nếu bắt tôi phải tìm một người phụ nữ không hiểu mình để sống qua ngày thì tôi thà độc thân như bây giờ.”

Trần Hàn nhìn với vẻ mặt không cần đoán cũng biết trước: “Khó, theo như tiêu chuẩn tìm bạn gái của cháu, cháu chỉ có số ở giá cả đời.”

“Tại sao?”



Trần Hàn cười nói: “Với IQ của cháu, bọn tôi cưỡi chổi thần cũng đuổi không kịp.”

Thời gian cứ như vậy trôi qua. Khoảng nửa tiếng sau, chị cảnh sát – Tử Khâm ở phía sau máy tính đưa đầu ra: “Trần đội, tìm được tin tức của hung thủ nữ rồi.”

Ba người Quý Phàm Thạc, Thư Trừng, Trần Hàn gần như đồng thời bước về hướng bàn máy tính.

Tử Khâm nói: “Khu Vân Phong có tám võ đường, trong đó có hai võ đường có chủ quản là giới nữ. Trong đó, một người là bốn mươi hai tuổi, đã kết hôn, với lại một người là ba mươi hai tuổi, chưa kết hôn.”

Quý Phàm Thạc liền nói: “Xem thông tin của người ba mươi hai tuổi.”

Tử Khâm mở trang máy tính ra, toàn bộ thông tin của hung thủ nữ hiện lên trước mắt mọi người.

Lý Luy, 32 tuổi, chưa kết hôn, người dân của thành phố C, Taekwondo đai đen tám đẳng, từng đạt quán quân trong cuộc đấu Taekwondo trên võ đài do thành phố C tổ chức,… Bên cạnh một loạt các tin tức của hung thủ còn có một bức ảnh thẻ nền xanh. Trên tấm hình là một người phụ nữ tóc xoăn dài, khuôn mặt bình thường, nhìn thoáng qua thì ai cũng nghĩ đó là một người phụ nữ thông thường.

Trần Hàn lập tức gọi điện thoại cho Cát Vân, chú ấy ra lệnh rằng: “Đã xác định được nghi phạm là hung thủ nữ. Bà ấy là chủ quản của võ đường Taekwondo Đằng Long đường Vân Phong Bắc, hung thủ nữ là một cao thủ võ thuật, mọi người nhớ phải cẩn thận.”

Vừa ngắt điện thoại đi, Tử Bội – một người đang điều tra hung thủ nam cũng có được tin tức mới: “Thông qua điều tra, nghi phạm hung thủ nam còn mười hai người.”

Trần Hàn tiếp tục dặn dò: “Gửi thông tin của mười hai người đó đến điện thoại của Tiểu Đặng, dặn dò tiểu đội của Tiểu Đặng tập trung điều tra loại trừ mười hai người này.”

Rõ ràng hung thủ sắp bị bắt về và kết án, nhưng lúc này, Trần Hàn lại cảm thấy lo lắng.