Lầu Trên Lầu Dưới - Tô Mã Lệ

Chương 80




Sáng thứ bảy, Phó Nhàn Linh lái xe của Thôi Hiểu, cô mua một ít đồ ăn, đến nhà cha mẹ nấu một bàn đồ ăn, ăn cùng cha mẹ rồi vào bếp dọn dẹp.

Suốt hai ngày mẹ Phó bị mẹ Trương lôi kéo, nói cái gì mà cho Trương Tuyền Phong một cơ hội, xin bà đừng nói với Phó Nhàn Linh, mẹ Phó từ chối, bà cầm điện thoại, nhưng không biết liệu con gái có chấp nhận chuyện này hay không cho nên kéo dài cho tới hiện tại vẫn chưa nói.

Rửa bát xong, Phó Nhàn Linh thấy mẹ đứng bên cạnh, vẻ mặt lưỡng lự muốn nói gì đó, cô đóng cửa bếp lại rồi mới nói, “Mẹ, con và Trương Tuyền Phong ly hôn rồi.”

Mẹ Phó trợn mắt, “Cái gì, chuyện khi nào?”

“Hôm thứ ba.” Phó Nhàn Linh rửa tay sạch sẽ, nhìn bà nói, “Con sợ mẹ không chấp nhận được nên không nói cho mẹ biết.”

“Con biết nó ngoại tình?” Mẹ Phó không dám tin hỏi lại.

Phó Nhàn Linh gật đầu, “Con biết lâu rồi.”

Biết từ rât lâu rồi.

Mẹ Phó cực kỳ đau lòng, bà đi đến trước mặt cô, xoa mặt cô, nói, “Con gái ngốc quá không tốt đâu, con phải nói với mẹ, nếu mẹ biết…Nếu mẹ biết, sao mẹ có thể không chấp nhận được…”

Mẹ Phó không dám khóc thành tiếng, nước mắt cứ rơi xuống.

Hốc mắt của Phó Nhàn Linh đỏ hoe, cô ôm mẹ Phó, vỗ lưng bà, “Mẹ, mẹ đừng khóc, đừng khóc, là lỗi của con.”

“Sao con lại không tốt…Con gái của mẹ tốt đến chừng nào…” Mẹ Phó khóc lóc ôm cô, “Đừng lo lắng, sau này mẹ nuôi con.”

Phó Nhàn Linh nghẹn ngào lắc đầu, giọng nói nặng nề, “Mẹ, con xin lỗi.”

Mẹ Phó lau nước mắt, đưa tay lau nước mắt cho cô, “Con nói gì vậy, con không làm gì sai cả.”



Hai người không dám để cha Phó ngồi ở phòng khách nghe thấy, ngay cả khóc cũng không dám phát ra âm thanh, ở trong bếp gần một tiếng đồng hồ mới rửa tay đi ra ngoài.

Cha Phó thấy đôi mắt của hai mẹ con đỏ hoe, lo lắng hỏi: “Sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?”

Phó Nhàn Linh cười nói, “Mẹ kể cho con chuyện lúc sinh con ra thôi ạ.”

Mẹ Phó mang thai Phó Nhàn Linh không hề dễ dàng, trước Phó Nhàn Linh thực ra còn một đứa khác, nhưng sức khỏe của mẹ Phó không tốt, lúc ấy đi trên đường bị người ta đâm trúng, về đến nhà đứa bé đã không giữ được, lúc đưa đến bệnh viện, bào thai đã chết, mẹ Phó khóc rất lâu. Đến khi mang thai Phó Nhàn Linh, ban đầu bà có dấu hiệu sinh non, mẹ Phó ở bệnh viện dưỡng thai ba tháng, sau khi xuất viện càng cẩn thận hơn, rồi mới đợi được đến lúc Phó Nhàn Linh chào đời.

Sau đó hai người không dám sinh thêm đứa nữa, bởi vì cảm thấy việc Phó Nhàn Linh có thể bình an chào đời đã là một món quà Chúa ban tặng rồi.

“Nói chuyện đó làm gì chứ?” Cha Phó không đồng tình liếc nhìn mẹ Phó, sợ mẹ Phó nói nhiều ảnh hưởng đến Phó Nhàn Linh khiến cô bị áp lực tâm lý, vốn dĩ Phó Nhàn Linh vẫn chưa có con, không biết phải chịu áp lực đến nhường nào.

“Lớn tuổi, sau này tôi không nói nữa.” Mẹ Phó đi đến bàn trà, bóc vỏ bưởi đưa cho cha Phó, “Ăn một ít đi.”

Phó Nhàn Linh cũng ngồi xuống, một nhà ba người vừa nói vừa cười cho đến khi chiều tối. Phó Nhàn Linh vừa ra khỏi nhà cha mẹ, trước khi xe rời khỏi tiểu khu, cô nhận được điện thoại của Thôi Hiểu, “Mau tới chỗ cún con đón tớ.”

“Sao cậu lại tới đó?” Phó Nhàn Linh hỏi.

“Đến chặn người. Mẹ kiếp, không chặn được, người đàn ông chó má kia trốn tớ, mẹ nó, lão Hà nói hôm nay bọn họ tới giao rượu, tớ canh ba tiếng đồng hồ cũng không thấy người đâu.” Thôi Hiểu tức giận muốn chết, “Đi, buổi tối chúng ta qua đó giết người.”

“Đi đâu?” Phó Nhàn Linh đánh tay lái rời khỏi tiểu khu.

“Nhà máy rượu.” Dường như Thôi Hiểu nhớ tới cái gì đó, “À đúng rồi, trên đường đi đến đây cậu ghé vào siêu thị mua mấy hộp bao cao su nhé, kích thước lớn một chút.”

Phó Nhàn Linh: “…”