Buổi tối Thôi Hiểu ở lại, ngủ cùng Phó Nhàn Linh trên một chiếc giường.
Hai người nói chuyện rất lâu, Phó Nhàn Linh biết chuyện mẹ Trương và mẹ Phó đến tìm Trương Tuyền Phong vào buổi sáng đi làm, không phải mẹ Phó nói, cũng không phải mẹ chồng nói mà là Trương Tuyền Phong nói với cô.
Lúc đó giọng điệu của hắn rất tệ, có thể gọi là nổi giận, “Phó Nhàn Linh! Đây là kế hoạch của cô đúng không?! Đuổi tôi đi, sau đó gọi mẹ tôi tới đúng không! Tốt lắm! Tôi cứ nghĩ cô là một người dịu dàng, hiền huệ, không ngờ cô tâm cơ như vậy!”
Thật ra nếu là trước kia, Phó Nhàn Linh chắc hẳn sẽ buồn rất lâu khi nghe thấy lời này.
Nhưng nhìn hoa hồng trên bàn và giấy ghi chú dán trên máy tính, tâm trạng của cô chợt bình tĩnh lạ thường, cô nói với đầu dây điện thoại bên kia, “Không phải tôi, nếu không còn chuyện gì khác thì tôi cúp máy đây.”
Sau khi cúp điện thoại, cô vẫn rất bình tĩnh, thậm chí cô còn đứng dậy photo tài liệu cho mọi người trong văn phòng.
Giữa trưa, cô nhận được điện thoại của Vu Hướng Tây, khi xuống dưới lầu, nụ cười của chàng trai khiến cô rung động, lúc đó trái tim cô đập rất nhanh, nó nói cho cô biết cô muốn ôm cậu, muốn hôn cậu.
Nhưng cô không làm gì cả, cô chỉ bước tới cầm đồ trong tay cậu, mỉm cười cảm ơn sau đó vẫy tay, xoay người về công ty.
“Cậu thích cún con rồi đúng không?” Thôi Hiểu hỏi, “Là vì những chuyện cậu ta làm hả?”
Phó Nhàn Linh đỏ mặt đẩy cô ấy, “Không phải vì chuyện đó.”
“Ồ, ha ha, cậu thừa nhận mình thích cậu ta.”
“…”
Phó Nhàn Linh dùng chăn che mặt, một lúc sau cô mới vén chăn ra, nói, “Đúng vậy, tớ thích cậu ấy, có gì không? Cậu có ý kiến gì sao?”
Thôi Hiểu không nhịn được cười, “Không có ý kiến, tớ thì có ý kiến gì, tớ dùng cả hai chân đồng ý.” Cô ấy vùi đầu vào trong chăn, nhỏ giọng nói, “Vu Hướng Tây, cậu nghe thấy không? Chị cậu nói thích cậu.”
Phó Nhàn Linh đột nhiên vén chăn của Thôi Hiểu lên, cô đỏ mặt giật điện thoại của cô ấy, mặc dù màn hình điện thoại của Thôi Hiểu sáng nhưng không có cuộc gọi nào, quả nhiên đang lừa cô.
“Thôi Hiểu!” Cô vô cùng tức giận.
Thôi Hiểu cười lớn, “Làm gì!”
Hai người ồn ào một lúc lâu Phó Nhàn Linh mới nhẹ nhàng nói, “Thôi Hiểu, từ khi gặp Vu Hướng Tây tớ mới nhận ra được người khác yêu là một chuyện may mắn cỡ nào, tớ hy vọng sau này gặp được người kia cũng thích cậu giống như cậu thích anh ấy.”
“Vậy thì cả đời này tớ cũng không gặp được rồi.” Thôi Hiểu xấu hổ nói, “Tớ sẽ không thích ai cả.”
“Nói chắc chắn như vậy sao?” Phó Nhàn Linh không tin.
“Cậu tin hay không thì tùy, thôi, đừng nói nữa, tớ buồn ngủ quá.” Nói xong câu đó Thôi Hiểu liền ngủ mất.
Phó Nhàn Linh lấy điện thoại ra, nhìn thấy tin nhắn chúc ngủ ngon Vu Hướng Tây gửi tới, cô mỉm cười trả lời ngủ ngon, sau đó nhắm mắt, bình yên chìm vào giấc ngủ.
Buổi sáng ngày hôm sau Phó Nhàn Linh dậy muộn, lúc đi vào phòng tắm, cô vừa đi vào đã che mắt hét lên: “Thôi Hiểu!”