Khi Phó Nhàn Linh được đặt xuống, tai và mặt cô đều đỏ.
Cô thay giày, nhìn thời gian, sợ ra ngoài đụng phải hàng xóm, cô lặng lẽ mở cửa quan sát một lúc, sau đó xách túi vội vã chạy đến chỗ cầu thang.
Tối hôm qua cô cũng đi từ cầu thang xuống.
Về đến nhà, cô đi vào phòng tắm rửa mặt trước, sau đó trang điểm, dấu hôn trên cổ vẫn chưa biến mất nên cô dùng kem nền che đi, rồi vỗ nhẹ một lớp phấn, sợ không may bị trôi, cô quàng khăn lụa, sau khi làm xong, vội vàng xách túi đi ra ngoài.
Vu Hướng Tây đứng chờ ở dưới lầu, trên tay cầm hai phần ăn sáng, thấy cô đi ra, liền đưa bữa sáng cho cô: “Chị, bữa sáng chị nhờ em mua cho chị.”
Xung quanh còn có những hàng xóm khác, Phó Nhàn Linh căn bản không dám nhìn vào mắt cậu, cúi đầu nói: “Cảm ơn.”
Hai người lần lượt bước ra ngoài, Vu Hướng Tây vẫy taxi, nói với Phó Nhàn Linh “Chị, vừa hay tiện đường, chúng ta đi cùng nhau đi.”
Nơi nào tiện đường, Phó Nhàn Linh căn bản không dám phản bác, gần nhà ga có mấy bác gái đi mua đồ đứng đó, mấy người nhìn thấy bọn họ còn tươi cười chào hỏi, Phó Nhàn Linh không dám làm gì kỳ quặc, cô mỉm cười đáp lại, sau đó cúi đầu ngồi vào.