Trong lúc ngủ Phó Nhàn Linh cứ luôn cảm thấy người mình như bị ai đè, đến khi tỉnh dậy cô mới phát hiện mình thật sự bị đè, Vu Hướng Tây cao 1m85, cơ bụng và cơ ngực săn chắc, cánh tay dài đặt lên ngực cô, ép bầu ngực của cô đến mức thay đổi hình dạng, không biết đầu vú bị kích thích khi nào mà run rẩy đứng thẳng.
Cô nhìn xuống thì thấy cả tay lẫn chân của chàng trai đều đè lên người mình, lông chân rậm rạp chọc vào khiến da cô vừa tê vừa ngứa, cô cử động mới phát hiện bản thân không mặc gì, cơ thể trần truồng áp sát chàng trai, mà chàng trai chỉ mặc quần lót màu trắng, bởi vì “chào cờ” nên quần lót đã phồng lên cao thành một cái lều.
Vu Hướng Tây cũng tỉnh, tối qua cậu ngủ rất muộn, vừa mở mắt liền nhìn thấy Phó Nhàn Linh đang mở to mắt nhìn mình, cậu không nhịn được mà hôn lên mặt cô, “Chào buổi sáng chị.”
“Hôm nay tôi phải đi làm.” Giọng nói của Phó Nhàn Linh hơi khàn, cô kéo chăn lên ngồi dậy tìm quần áo để mặc, nhiệt độ điều hòa hơi thấp, cô rùng mình co rúm vào trong chăn.
Vu Hướng Tây tắt điều hòa, ra ban công lấy quần áo cho cô, đêm qua cậu không ngủ được bèn đứng dậy, sau khi giặt sạch quần áo bằng tay cho cô, cậu cho vào máy giặt vắt khô, sau đó phơi ở ban công, mở cửa sổ, sau một đêm, quần áo đã khô.
Cậu cầm quần áo tới, nhưng Phó Nhàn Linh đang ngơ ngác nhìn băng gâu trên ngón trỏ của mình.
“Quần áo của chị này.” Vu Hướng Tây đưa cả đồ lót của cô qua.
Phó Nhàn Linh đỏ mặt cầm lấy, phát hiện đã được giặt sạch sẽ, lỗ tai nóng lên, “…Cậu giặt rồi à?”
“Ừm.” Vu Hướng Tây gật đầu, thấy cô trốn trong chăn mặc quần áo, cậu không nhìn cô nữa, mở tủ quần áo tìm quần áo của mình rồi thay.
“Cảm ơn.” Phó Nhàn Linh mặc xong quần áo, cô đứng dậy, eo đau, chân tê vô cùng, nhưng hôm nay không thể xin nghỉ làm được nữa, cô chỉ có thể vội vàng chạy đến công ty.
Cô không có dép lê, nhìn quanh giường một lúc, Vu Hướng Tây liền đưa tay ôm cô lên.
Cô ôm cổ cậu theo phản xạ có điều kiện, ngẩng đầu nhìn yết hầu đang chuyển động của chàng trai, giọng nói bất giác run lên, “Tôi đi chân đất cũng được.”
“Không được.” Lúc nói chuyện, yết hầu của cậu lại chuyển động, “Sàn nhà lạnh lắm.”
Tối hôm qua cô ngậm yết hầu của cậu, còn hôn nó rất lâu.
Thôi Hiểu từng hỏi cô đâu là nơi quyến rũ nhất của đàn ông.
Thôi Hiểu thích eo của đàn ông nhất, nói cái gì mà vòng eo chó của đàn ông ở trên giường rất lợi hại, Phó Nhàn Linh không hiểu vòng eo chó là gì, chỉ là trong lúc lén xem phim, cô thích chú ý đến yết hầu của đàn ông nhất.
Trương Tuyền Phong không quá lùn, nhưng cổ không thon dài, yết hầu không phù hợp với khuôn mặt của hắn.
Mà yết hầu và cả quai hàm của Vu Tây Hướng đều đẹp đến hoàn mỹ, cho nên mỗi lần lên giường với cậu, Phó Nhàn Linh đều không nhịn được mà hôn lên yết hầu của cậu.
Cậu bị ngậm yết hầu còn kiềm chế kêu:
“Chị…”