Sau khi tan ca, Ôn Dương vội vàng rời khỏi tòa công ty cao ốc, chuẩn bị về nhà tắm rửa trước, thay một bộ quần áo rồi đi đến điểm hẹn, nhưng chỉ mới ra khỏi cửa xoay của đại sảnh đã nhận được điện thoại của Kỳ Hạn.
Ôn Dương vừa bật máy đã nghe được giọng nói nhẹ nhàng của Kỳ Hạn vang lên ở đầu dây bên kia: "Ôn Dương, nhìn bên trái đi."
Cậu sửng sốt, nhịp tim phút chốc trở nên dồn dập, sau đó nhanh chóng xoay người lại, trông thấy Kỳ Hạn đứng cách đó vài mét, một tay cầm di động áp bên tai, một tay đút trong túi quần, tư thế tùy tiện thong dong nhìn cậu mỉm cười.
Đôi chân nhanh nhẹn chạy bước nhỏ đến trước mặt Kỳ Hạn, "Cậu đến sớm hơn nhiều so với thời gian đã hẹn của chúng ta đấy."
Kỳ Hạn nâng đuôi lông mày, cười khẽ, nói, "Vì tôi muốn cho cậu một bất ngờ thôi."
Mặt Ôn Dương có chút đỏ, cậu cong môi, hỏi nhỏ: "Trời còn sớm như vậy, chúng ta đi đâu đây?"
Kỳ Hạn ôm lấy bả vai của Ôn Dương, một bên kéo cậu cùng xuống bậc thang trước cửa kính đi về phía gara, một bên cười hỏi: "Có muốn xem tôi chơi bóng không?"
Ôn Dương gật đầu, lấy hết can đảm nói, "Lúc cậu chơi bóng, thật sự... Rất đẹp trai."
Quả thật trong trí nhớ của Ôn Dương, Kỳ Hạn mê người nhất là khi chơi bóng, dáng vẻ thong dong tùy tiện mà lại kiêu ngạo không cách nào che giấu, dưới ánh nắng chói chang, mùi hương nam tính theo gió thoảng quanh, bấy nhiêu đó từng khiến cho một nhóm nữ sinh lớn đang ở trên đài quan sát điên cuồng hò hét chói tai vì hắn, cậu của cái thời điểm đó, sẽ yên lặng đứng ở trong góc phòng, bần thần nhìn bóng dáng mạnh mẽ năng động của Kỳ Hạn, chìm sâu trong bể tình từng chút một...
Kỳ Hạn đột nhiên giơ tay vò mái tóc mềm mại của Ôn Dương, tựa hồ rất vui vẻ.
Lời khen nịnh ngọt từ nhỏ đến lớn Kỳ Hạn đã nghe qua không biết bao nhiêu lần, dẫu vậy, lời khen được thốt ra từ miệng Ôn Dương lại làm cho hắn cảm thấy thỏa mãn vô cùng, hắn lặng lẽ đánh giá sườn mặt anh tuấn của Ôn Dương, nhìn xong thì phát hiện đúng thật là không tầm thường, đặc biệt là vành tai trắng trẻo nhỏ nhắn kia, thật sự có thể khiến cho người ta bị hấp dẫn.
Kỳ Hạn lái xe đưa Ôn Dương đi vào khu thể thao gần đó, nơi này đã có một nhóm người chờ Kỳ Hạn ở chỗ này từ sớm, dường như chỉ thiếu mỗi Kỳ Hạn.
"Cậu nói xem, hẹn chúng tôi bốn giờ bắt đầu mà cậu đến trễ hơn một giờ." Một thanh niên mặc trang phục bóng rổ đi đến trước mặt Kỳ Hạn oán giận, bỗng người nọ như chú ý tới Ôn Dương đang hơi căng thẳng đứng phía sau Kỳ Hạn, đưa tay đánh xuống bả vai của Kỳ Hạn, cười hề hề nói, "Kỳ Hạn, cậu như thế này là thấy sắc quên bạn."
Kỳ Hạn nở nụ cười, hắn kéo vai của Ôn Dương, đẩy đến trước mặt đám bạn bè của mình, "Đây là bạn học cũ thời trung học của tôi, cũng là fan nhỏ của tôi, về sau cậu ấy chính là người của tôi, tôi dẫn cậu ấy đến xem trận bóng của bạn trai cậu ấy, các cậu ai dám có ý đồ gì với cậu ấy thì người ấy cứ liệu với tôi."
Một đám người cười vang, "Kỳ Hạn cậu cho dù không biết xấu hổ đi chăng nữa nhưng cậu không nên phát hiện mặt của người ta đỏ đến mức sắp nhỏ máu rồi kìa?"
"Được rồi được rồi." Lo lắng Ôn Dương không chịu được, Kỳ Hạn rất nhanh đã nói sang chuyện khác, "Bắt đầu trận đấu đi, tôi cũng không thể chờ để đại khai sát giới thêm chút nào nữa rồi."
Kỳ Hạn trực tiếp cởi áo khoác cùng quần dài, để lộ ra trang phục chơi bóng bên trong, làm nóng cơ thể tại chỗ rồi đi về phía giữa trung tâm sân bóng, đi được nửa đường còn không quên quay đầu lại liếc mắt nhìn Ôn Dương một cái, Ôn Dương ngồi trên ghế của mình nhìn chằm chằm bóng dáng của Kỳ Hạn, nhìn đến lúc Kỳ Hạn quay đầu lại, hướng tầm mắt về phía mình mới nhanh chóng cúi đầu, tim đập thình thịch điên cuồng.
Lúc này, trong đầu Ôn Dương chỉ còn mỗi câu nói của Kỳ Hạn khi hắn giới thiệu cậu với bạn bè.
Người của hắn...
Hắn nói cậu là người của hắn...
Là nói đùa hay là...
Khi nghỉ giải lao giữa trận, Kỳ Hạn đi đến ngồi xuống bên cạnh Ôn Dương, Ôn Dương lập tức đưa khăn mặt và nước bên cạnh tay cho hắn.
Kỳ Hạn vặn mở bình, ùng ục vài tiếng uống hơn phân nửa, sau đó vừa lau mồ hôi, vừa đòi Ôn Dương khen, "Kĩ thuật bóng của tôi so với lúc trung học thế nào?"
Ôn Dương không dám nhìn thẳng vào ánh mắt của Kỳ Hạn, ừ một tiếng: "Tôi cảm thấy cậu so với khi còn trung học còn lợi hại hơn."
"Hahaha..." Kỳ Hạn cười lớn vài tiếng, "Thật ra thì không phải do tôi lợi hại, là mấy tên bạn thân này của tôi không chuyên nghiệp." Kỳ Hạn ngửa đầu nhìn cửa sổ trên mái của sân vận động, thở dài một hơi: "Ai, nếu mẹ tôi không ép tôi đi làm ở công ty, hiện tại khẳng định đã đi lên con đường bóng rổ chuyên nghiệp này rồi."
Lòng Ôn Dương bỗng nhiên rung động, cậu an ủi: "Cho dù về sau cậu có chơi bóng hay không, tôi vẫn sẽ làm fan của cậu."
Kỳ Hạn quay đầu nhìn Ôn Dương, Ôn Dương lại đột nhiên cúi đầu né tránh cái nhìn chằm chằm của Kỳ Hạn.
Môi của Kỳ Hạn ghé tới gần bên tai Ôn Dương, hắn cười nhẹ, nói nhỏ: "Ôn Dương, cậu có biết cậu như vậy rất quyến rũ không? Tôi hiện tại càng cảm thấy ai được ở bên cậu chính là hạn phúc mấy đời của người đó."
Ôn Dương cảm giác mặt mình cũng nóng lên như bị lửa hun. Cậu nhìn chằm chằm mặt đất không nói lời nào, mãi đến khi Kỳ Hạn đột nhiên nhanh như chớp hôn lên má cậu, Ôn Dương mới quay đầu, vẻ mặt hoảng hốt nhìn Kỳ Hạn.
Kỳ Hạn cười nói: "Tôi cũng sẽ không đem hạnh phúc này tặng cho người khác đâu."
Kỳ Hạn nói xong, vò mạnh mái tóc, sau đó đứng dậy, đi về phía giữa sân một lần nữa.
Ôn Dương xoa ngón tay, khụt khịt mũi, ánh mắt cũng có chút ướt át.
Hơn hai giờ sau, Kỳ Hạn mang Ôn Dương rời khỏi sân bóng, đi đến chỗ tắm rửa gần đó tắm rửa một cái, sau đó đi đến một nhà hàng cơm Tây xa hoa.
Ôn Dương đắm chìm trong loại hương thơm của "tình yêu", trong nhà hàng, Ôn Dương vừa dùng cơm vừa trả lời Kỳ Hạn về chuyện mình thay đổi công việc, không mảy may phát hiện tại bàn ăn phía trước cách nơi cậu cùng Kỳ Hạn ăn cơm không xa, Ân Lang Qua đang ngồi ở nơi đó, ánh mắt quỷ dị nhìn chằm chằm cậu.
Thật ra khi trước nhà hàng, Ôn Dương đã đối diện với Ân Lang Qua một lần.
Kỳ Hạn đỗ xe ở một bãi đỗ xe gần đó. Lúc trên đường đi bộ đến chỗ nhà hàng cơm Tây hai người có đi qua một nhà hàng Pháp ở bên cạnh, vừa đúng lúc ấy, xe của Ân Lang Qua đỗ ở cửa nhà hàng. Khi tài xế của hắn mở cửa cho hắn Ôn Dương đã nhận ra đó là tài xế của Ân Lang Qua.
Cậu định nhanh chóng rời đi nhưng Kỳ Hạn bỗng chốc dừng chân kho nhìn thấy Ân Lang Qua từ trong xe bước xuống, sau khi Ân Lang Qua xuống xe, cố ý lớn tiếng nói, "Ôn Dương, đây không phải bạn của cậu sao?"
Chân sau vừa tiếp đất, Ân Lang Qua chợt nghe thấy hai chữ "Ôn Dương", đây là hai chữ mấu chốt mẫn cảm nhất cuộc đời hắn, cho nên Kỳ Hạn vừa dứt lời, Ân Lang Qua đã quay đầu lại nhìn về phía Kỳ Hạn và Ôn Dương.
Lúc nhìn thấy Ôn Dương, mi tâm Ân Lang Qua nhăn lại, ẩn sâu dưới đáy đôi mắt là sự khinh thường không thèm che dấu.
Sau khi kết luận Ôn Dương trước mắt này là "hàng giả", nội tâm của Ân Lang Qua thế nhưng vẫn tức giận, nóng nảy, giống như một cây đuốc thiêu đốt mãnh liệt, dây dẫn lửa khiến đốm lửa nhỏ bắn ra tứ phía, vượt qua vô số trở ngại, rốt cuộc cũng sắp nổ ra vô số tia lửa lại đột nhiên bị một chậu nước lạnh dập tắt, cảm giác bỗng nhiên bế tắc này, Ân Lang Qua thậm chí không biết nên tìm ai để gánh vác, tìm ai để trút nó đi.
Dù cho ngay từ đầu là hắn chủ động đến gần Ôn Dương, nhưng lúc này Ân Lang Qua vẫn cảm nhận được cảm giác bị Ôn Dương lừa gạt rất mãnh liệt. Hắn chưa từng ăn nói mềm dẻo với ai, từ trước đến nay xử sự sát phạt quyết đoán, nghĩ đến việc bản thân đã ân cần nhẫn nại, nghĩ mọi cách đối xử đối xử với người con trai này từng ngày một không kể xiết, cẩn thận lấy lòng từng li từng tí, nhưng đổi lại chỉ có sự khinh thường cùng xua đuổi của món hàng giả này, Ân Lang Qua thậm chí có cảm giác bản thân bị Ôn Dương làm nhục.
Sự si mê và cảm giác lưu luyến ấm áp đối với cậu bé năm xưa trên người Ôn Dương lúc này cũnh tan thành mây khói.
Hiện tại trong mắt của Ân Làm Qua, Ôn Dương so với một người qua đường còn nhỏ bé hơn.
Nếu không phải khuôn mặt hoàn toàn giống nhau, Ôn Dương thậm chí không thể tin được người đàn ông nhìn mình bằng ánh mắt lạnh lẽo này là Ân Lang Qua vẫn luôn theo đuổi mình không buông khi trước. Mặc dù cậu không có hiểu biết gì đối với bình phẩm nhãn hiệu thời trang, nhưng cũng có thể mơ hồ cảm nhận được bộ trang phục màu đen bó sát thường ngày của Ân Lang Qua vốn không hề rẻ, càng đừng nói đến chiếc xe tư nhân hào nhoáng cực kỳ giá trị phía sau hắn.
Đang lúc Ôn Dương chuẩn bị lấy cái thân phận người quen lên tiếng gọi Ân Lang Qua thì đột nhiên nghe thấy mũi Ân Lang Qua phát ra một tiếng hừ lạnh, giây tiếp theo, chỉ thấy hắn quay đầu, đến nhìn cậu cũng không nhìn lấy một lần, thoải mái ung dung đi vào nhà hàng.
Ôn Dương hoàn toàn không rõ tình huống này lắm, nhưng Ân Lang Qua như vậy thực ra làm cho trái tim cậu nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Nhà hàng Pháp đã bị Ân Lang Qua bao trọn từ sớm, Ân Lang Qua đi lên tầng hai nhà hàng, người tình của hắn đã ở đó chờ hắn từ lâu, thấy Ân Lang Qua đi đến đây, người phụ nữ đó nhanh chóng đứng lên, dịu dàng gọi một tiếng anh Ân, sau đó quay đầu dặn dò nhân viên phục vụ dọn cơm lên.
Ân Lang Qua ngồi xuống rồi lại không nói một lời nào, hắn híp mắt nhìn chằm chằm mặt bàn, trong đầu chợt hiện lêm hình ảnh Ôn Dương và Kỳ Hạn đứng sánh vai vài phút trước. Lúc ấy, Kỳ Hạn ôm cả vai của Ôn Dương, hơn nữa, nhìn bộ dạng hứng thú mập mờ của bọn họ, có lẽ đã ở cạnh nhau cả một đêm.
Ngẫm lại rõ là buồn cười, bản thân hèn mọn theo đuổi người con trai kia hơn nửa tháng, ngay cả tay cậu cũng chưa thực sự nắm được.
Ân Lang Qua đột nhiên lấy di động ra, gọi điện thoại cho tài xế ở bên ngoài, để cho hắn nhanh chóng điều tra xem Kỳ Hạn và Ôn Dương có cuộc hẹn ở nhà hàng nào gần chỗ này. Vài phút sau, tài xế gọi điện lại, nói cho Ân Lang Qua rằng Ôn Dương hiện tại đang ở ngay cách vách.
Khi một bàn ăn hoành tránh đẹp mắt vừa được dọn lên, Ân Lang Qua đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi.
"Ăn xong tự mình trở về đi."
Ân Lang Qua nói, sau đó đi xuống tầng, người phụ nữ thấy sắc mặt tối đen của Ân Lang Qua cũng không dám giữ lại, chỉ có thể thầm thất vọng. Ân Lang Qua đã gần một tháng không chạm vào cô rồi, cô thật sự lo lắng Ân Lang Qua sẽ mất đi hứng thú với mình.
Ân Lang Qua chuẩn bị rời khỏi nhà hàng, vệ sĩ vốn được xếp sẵn ở nhà hàng cũng định đi theo hắn, kết quả bị Ân Lang Qua ngăn lại, một mình hắn đơn độc đi vào nhà hàng chỗ Ôn Dương cùng Kỳ Hạn, còn đặc biệt chọn một vị trí không làm người chú ý mà ngồi.
Ân Lang Qua nhìn chằm chằm Ôn Dương, nhìn thấy tình yêu say đắm đối với Kỳ Hạn như sóng biển dâng trào trong đáy mắt cậu, đáy lòng đột nhiên bùng lên một mồi lửa, một giây lại một giây, càng đốt càng lớn... Cuối cùng, nắm tay nắm chặt ở trên đùi lặng lẽ buông ra, khóe miệng cong lên thành nụ cười lạnh lẽo không cách nào hiểu rõ.
Lấy ví dụ, nếu như đổi việc tự mình trải qua một trò cười thành một khoản giao dịch, vậy thì kể từ khi bản thân bắt đầu rót tình cảm lên người con trai này, có phải đã đến lúc bản thân nên đòi lại chút thù lao rồi hay không...
(Cáp Khiếm Huynh: Chương này cố ý viết thêm một ngàn chữ mà Lang ca vẫn không ăn được thịt... Vốn định thêm gấp đôi nhưng khả năng có hạn, không có cách nào khác, chỉ có thể để chương sau cho mọi người nhúng thịt... Ừm, nhất định là chương sau...)