Ôn dương không dám quay đầu lại, thân thể cứng đờ ở trước cửa vẫn không nhúc nhích, sau vai có thể rõ ràng cảm nhận được cơ ngực của Ân Lang Qua dán sát vào mình.
Ân Lang Qua một tay lướt qua đỉnh đầu cậu mạnh mẽ ấn lên cửa, Ôn Dương ngẩng đầu lên một chút liền nhìn thấy bàn tay đang đè lên cửa của Ân Lang Qua, trong lòng có chút tức giận.
Ân Lang Qua chậm rãi thu tay về, hắn nhìn Ôn Dương bóng lưng về phía mình, nhẹ giọng nói: "Ôn Dương, xoay người lại đi."
Ôn Dương tay đang buông thõng bên người, nắm chặt góc quần áo của hắn, tim đập loạn xạ, mím chặt miệng, không quay đầu lại, một lúc lâu sau mới trầm giọng nói: "Tại sao không buông tha cho tôi. Không phải anh nói tôi là ân nhân của anh à,anh đối xử với ân nhân của mình như thế này sao? "
Ân Lang Qua trong lòng nổi lên cơn tức giận không rõ, "Tôi không làm gì em cả? Tối hôm qua là chuyện ngoài ý muốn, tôi đã uống say, lầm đem em trở thành.... Trở thành.... Tôi bảo đảm được không Ôn Dương, tôi cam đoan với em đấy, tôi về sau sẽ không uống say khi ở cùng em nữa."
"Vậy anh rốt cuộc muốn làm gì?" Ôn Dương cố nén chua xót, khịt mũi, "Tôi đã nói không cần anh báo ân cũng tha thứ chuyện tối hôm qua anh làm với tôi, anh còn muốn tôi thế nào nữa?"
Ân Lang Qua không nói nên lời.
Đúng vậy, hắn còn muốn thế nào?
Ôn Dương không quan tâm đến việc bồi đắp của hắn, sự tồn tại của hắn hoàn toàn là dư thừa đối với Ôn Dương lúc này...
Có lẽ chỉ là không cam lòng, nghĩ đến mười một năm, tìm kiếm mười một năm, nhưng khi niềm khao khát trong lòng cuối cùng cũng được giải tỏa, lại đột nhiên cầu xin hắn buông tay.
Nếu... nếu bây giờ hắn thực sự buông tay, và thực sự cắt đứt sợi dây ràng buộc tuyệt vời mà Ôn Dương đã chia sẻ mười một năm trước, thì bây giờ hắn còn lại gì? Người theo đuổi mười một năm có thể không phải là Ôn Dương, mà là cảm giác chỉ có Ôn Dương mới có thể mang lại cho hắn...
"Ôn Dương..." Giọng nói của Ân Lang Qua chưa bao giờ thiếu tự tin như lúc này, hắn từ từ đặt tay lên vai Ôn Dương, "Tôi thích em, tôi đã thích... từ rất lâu rồi..."
Ôn Dương thân thể chấn động, nháy mắt chỉ cảm thấy khắp cả người phát lạnh, cậu duỗi tay vặn vẹo ninh trụ then cửa, ra vẻ bình tĩnh nhẹ giọng nói, "Thực xin lỗi, tôi... Tôi không phải gay, tôi không thích đàn ông."
Câu trả lời đúng như dự đoán, nhưng anh vẫn có chút thất vọng, Ân Lang Qua cười khổ, "Không quan trọng, tôi chỉ muốn đối tốt với em, vậy thôi, cho dù là về sau nhìn thấy em cưới vợ sinh con cũng chẳng sao, tôi cũng sẽ rất vui cho em, tôi chỉ mong em đừng trốn tránh tôi, Ôn Dương, tôi muốn thường xuyên gặp em thôi. "
Ôn Dương không nói gì, thật ra là do cậu không dám nói câu "không cần gặp mặt" ở trong căn phòng kín này.
Đang lúc Ôn Dương không biết làm sao thì cửa phòng bị gõ vang, bên ngoài truyền đến giọng nói cẩn trọng của cha nuôi Ôn Dương, Ôn Thị Lương, "Ân tổng, cậu ở đó sao?"
Nghe thấy giọng nói của ba nuôi, Ôn Dương đột nhiên mở cửa như nắm được cọng rơm cứu mạng lao ra ngoài, khiến Ôn Thị Lương đang đứng ở cửa giật mình.
Ôn Dương chạy tới sau lưng Ôn Thị Lương, trước khi lấy lại bình tĩnh, cậu thay đổi bộ dạng yếu đuối, giơ tay lên lau mắt một cách tùy ý, sau đó mím môi nhìn chằm chằm Ân Lang Qua với vẻ mặt tức giận.
"Ba, ba cách hắn xa một chút, người này hắn tinh thần không ổn định." Ôn Dương chỉ vào Ân Lang Qua, ánh mắt kiên định, "Hắn là người nguy hiểm, chúng ta nhanh lên báo đi..."
Bang một tiếng!
Ôn Dương mặt bị Ôn Thị Lương đột nhiên tát một cái vào mặt, Ôn Thị Lương tức giận trừng mắt nhìn Ôn Dương, trên trán đổ mồ hôi lạnh, gắt gao quát: "Mày đang nói cái quái gì hả!"
Ôn Dương che lại một bên má bị đánh đỏ bừng, kinh ngạc nhìn ba nuôi, cuối cùng hốc mắt đỏ dần.
"Ai cho mày về nhà! Hả?!" Ôn Thị Lương tiếp tục khiển trách Ôn Dương, " Ra ngoài không cho tao chút mặt mũi còn chưa tính, về nhà một chuyến liền nói vớ nói vẩn, mày nhìn xem mày hiện tại còn đang mặc áo ngủ, còn ra thể thống gì, mau về phòng thay đồ cho tao!"
Anh mắt của Ôn Dương tức khắc ảm đạm rất nhiều, cậu cúi đầu, "Con biết rồi ba."
Chưa kịp ngăn cản cái tát kia của Ôn Thị Lương, trơ mắt nhìn Ôn Dương bị Ôn Thị Lương đánh đỏ cả mắt, Ân Lang Qua cảm giác như bị dòng điện làm quặn thắt lại, hắn cuống quít duỗi tay chuẩn bị kéo Ôn Dương trở lại, kết quả Ôn Thị Lương đột nhiên kéo Ôn Dương ra trước mặt hắn, nghiêm giọng ra lệnh cho Ôn Dương, "Còn không mau xin lỗi Ân tổng, mày nhìn xem vừa rồi mày đã nói cái gì!"
Ôn Dương xoay người đối với ân lang qua, cúi đầu, tóc mái xõa xuống che khuất tầm mắt, cuối cùng chỉ nghe được một tiếng yếu ớt, "Thực xin lỗi Ân tổng."
Ôn Dương nói xong liền trở về phòng, nhanh chóng khóa trái cửa lại.
Ân Lang Qua đột nhiên quay lại, đập nắm đấm vào mặt Ôn Thị Lương, có vẻ như hắn ta đột nhiên nghĩ rằng người đàn ông chết tiệt này là cha nuôi của Ôn Dương, nắm đấm của Ân Lang Qua dừng lại một cm trước mũi của Ôn Thị Lương, và cuối cùng nắm lấy cổ áo của Ôn Thị Lương bằng một tay, và nhấc cơ thể béo lùn của Ôn Thị Lương lên khiến mũi chân chạm đất.
"Ân... Ân tổng..." Giọng nói sợ hãi của Ôn Thị Lương run lên, nhưng ông không biết mình đã nói gì sai khiến Ân Lang Qua tức giận. Cuộc điện thoại khẩn cấp và ông vội vàng chạy về nhà ngay sau đó. Vừa bước vào nhà, ông vội vàng đi tìm Ân Lang Qua, chợt nghe con nuôi nói điều gì đó vu khống Ân Lang Qua,theo tự nhiên ông bắt con trai xin lỗi Ân Lang Qua để hắn khôi phục thanh danh
"Ông nghe đây!" Ân Lang Qua trừng mắt nhìn Ôn Thị Lương, tàn nhẫn nói: "Nếu như sau này ông dám để cho Ôn Dương có chuyện không vui, nhà họ Ôn đừng hòng có chỗ đứng trong thành phố C."
"Vâng vâng, Ân tổng cậu yên tâm, Ôn Dương nó.... Nó là con trai tôi,tôi tự nhiên....."
Ôn Thị Lương chưa kịp nói hết lời, Ân Lang Qua đột nhiên buông tay ra, Ôn Thị Lương lảo đảo lùi lại mấy bước rồi mới đứng vững.
Ân Lang Qua bước đến trước cửa nhà Ôn Dương, giơ tay định gõ cửa, nhưng nửa chừng như nhớ ra điều gì đó, cuối cùng cũng chậm rãi bỏ tay xuống.
Bây giờ tình huống này cùng Ôn Dương thân cận, sẽ chỉ khiến Ôn Dương càng thêm ghét bỏ hắn...
Ân Lang Qua lẳng lặng đi xuống lầu, Ôn Thị Lương cũng nhanh chóng đi theo, Ân Lang Qua khi tới cửa phòng khách cũng không có dừng lại, cuối cùng Ôn Thị Lương không nhịn được cẩn trọng hỏi, "Ân tổng, việc hợp tác...... "
Ân Lang Qua lên xe,không nói một lời với Ôn Thị Lương phóng thẳng xe đi.
Tâm trạng của Ân Lang Qua lúc này cũng vô cùng tồi tệ.
Sau khi Ôn Dương tắm rửa thay quần áo xong liền xách vali chuẩn bị ra khỏi nhà lần nữa mà không kịp ăn sáng.
Cha nuôi sẽ đối với cậu còn có chút khách khí,nếu mẹ nuôi trở về, không biết sẽ phải nghe bao nhiêu lời khó chịu.
Vừa đến phòng khách, Ôn Thị Lương đứng ở lầu hai cửa thang lầu liền gọi cậu lại, "Ôn Dương, đến phòng làm việc với ba một chuyến."
"... vâng ba."
Trong căn phòng, đầu tiên Ôn Thị Lương hỏi sơ qua về tình hình thực tập của Ôn Dương, cuối cùng yêu cầu Ôn Dương tạm dừng thực tập ở bệnh viện và tới công ty làm việc.
"Nhưng ba ơi, môn chuyên ngành ở đại học của con là...."
"Đây không thành vấn đề." Ôn Thị Lương cắt ngang, "Có bao nhiêu thanh niên bây giờ sau khi tốt nghiệp đều có việc làm phù hợp với chuyên ngành của mình đâu? Đừng lo lắng, khi đến công ty con sẽ đi theo Lưu tổng, ba sẽ để bạn tốt của ba chỉ dạy con, công ty của ba gần đây nhận được một đơn đặt hàng lớn, và ông Lưu là tổng giám đốc,con nhất định sẽ học hỏi được rất nhiều điều từ ông ấy... "
"Nhưng mà...."
"Đừng nhưng nhị gì nữa, ngày mai mày liền đến công ty đi làm cho ba, bệnh viện bên kia ba sẽ thay mày gọi điện thoại nói một tiếng."
Ôn Dương khẽ cắn môi, lấy hết dũng khí nói: "Ba, con... Con thích công việc bác sĩ, ta muốn ở lại bệnh viện."
Ôn Thị Lương sắc mặt biến đổi, giây tiếp theo lại biến vô cùng mềm mại, ông đứng lên, nhẹ nhàng vỗ vai Ôn Dương, lời nói thấm thía, "Ôn Dương à, nếu ai đều có thể tùy ý lựa chọn con đường mình thích, thì ba năm đó cũng sẽ không lựa chọn làm kinh doanh rồi. Bây giờ công ty này phải hỗ trợ một nhóm lớn người., Dù ba có muốn rút lui cũng không được. Con là con trai cả trong gia đình này, và ba luôn coi con như con ruột của mình. Công ty sớm muộn gì cũng sẽ giao cho con, làm sao có thể bỏ qua bây giờ? "
"Lòng tốt" chưa từng có của Ôn Thị Lương đã chạm đến khát vọng tình phụ tử của Ôn Dương, cậu có chút không kiên định, "Con không giúp được gì nhiều, ba, con không hiểu chuyện."
"Sẽ không đâu." Ánh mắt Ôn Hình Viễn mơ hồ suy tư điều gì đó, ông ta nhìn Ôn Dương cười khẽ, nhẹ nhàng nói: "Cho dù con không làm gì, chỉ cần con xuất hiện ở công ty của ba, đó là sự giúp đỡ lớn nhất cho ba rồi..... "
Ôn Dương vẻ mặt mờ mịt nhìn Ôn Thị Lương, cuối cùng thần sắc ảm đạm gật đầu.
- ----------------------
Lời của editor : mỗi người cho tui xin một follow nhe ~~ khum là buồn lắm ó