Buổi sáng ngày hôm sau,trước khi Ôn Dương rời giường, Ân Lang Qua thức dậy trước Ôn Dương và nhanh chóng đi nhà hàng ở gần tiểu khu đó mua hai phần điểm tâm. Ôn Dương từ phòng tắm đi ra tới đã ngửi thấy một cổ mùi cháo thịt bò thơm phức, cậu theo bản năng khịt khịt mũi, theo mùi thơm mà đi tới phòng khách.
Ân Lang Qua mỉm cười nhìn cậu đang đi ra, “Tôi vẫn luôn không cơ hội mời cậu đi nhà hàng ăn một bữa, chỉ có thể tạm thời mời cậu ăn điểm tâm qua loa này, vẫn mong Ôn tiên sinh đừng để ý.”
Nắng sớm từ một bên cửa sổ sát đất chiếu tiến vào, nhẹ nhàng lan tỏa trên nét mặt cương nghị lạnh lung của Ân Lang Qua, Ôn Dương nhìn sắc mặt ôn hòa của Ân Lang Qua, lại nhìn nhìn cảnh đẹp ý vui trên bàn cơm kia, nỗi sợ hãi khi nhìn thấy Ân Lang Qua như một con sói ngày hôm qua cũng bị lãng quên.
“Cái này... Anh không cần phải làm vậy đâu.”
“Nhưng tôi đã mua hai phần rồi.” Ân Lang Qua cười khổ nói, “Nếu Ôn tiên sinh tới mặt mũi này đều không cho tôi, tôi đây chỉ có thể làm một kẻ làm lãng phí đồ ăn.”
Ôn Dương nghe vậy ngẩn người, cậu lại hít mũi một cái, mùi cháo thịt bò làm toàn bộ thần kinh não của cậu đều giãn ra, cậu mím môi, có chút ngượng ngùng cười nói, “Vậy... Tôi đây không khách khí, lần sau có cơ hội tôi nhất định cũng sẽ mời lại anh.... Cảm ơn anh.”
Ân Lang Qua nhìn Ôn Dương trên mặt mỉm cười, trái tim nặng nề một đêm thoáng chốc trở nên vô cùng nhẹ nhàng vui vẻ, hắn kích động không thể kìm chế được nội tâm vui sướng, vội tiến lên kéo ra một cái ghế cho Ôn Dương, nỗ lực duy trì phong thái trầm ổn, khẽ mỉm cười nói, “Ôn tiên sinh không cần khách khí như vậy, đây chỉ là chuyện nhỏ không tốn sức gì cả đâu.”
Ôn Dương ngồi xuống ghế nói: “Gọi tôi là Ôn Dương là được rồi, gọi Ôn tiên sinh... Tôi nghe lại cảm thấy kì lạ.”
“Được.” Ân Lang Qua kìm chế sự vui sướng trong lòng, “Ôn Dương.” hai chữ này vừa ra khỏi miệng, Ân Lang Qua cảm giác một phần nào đó trong trái tim mình nháy mắt bị hòa tan, hắn nhìn chăm chú vào khuôn mặt thanh tú của Ôn Dương, trong lòng không ngừng khẽ gọi, Ôn Dương... Ôn Dương...
Lúc này,di động của Ôn Dương vang lên.
“Ngại quá, tôi đi nghe điện thoại.” Ôn Dương nói rồi cầm lấy di động, khi cậu nhìn thấy người gọi là Kỳ Hạn,đang ngồi từ ghế trong nháy mắt đứng lên, cậu hướng Ân Lang Qua bày tỏ sự áy náy gật đầu,sau đó quay đầu đến bên cửa sổ sát đất nghe điện thoại.
Ân Lang Qua nhìn Ôn Dương cách đó không xa, đôi tay nắm di động gác ở bên tai, vẻ mặt vừa lo lắng vừa bí mật vui mừng như hôm qua, Ân Lang Qua cơ hồ lập tức liền đoán được đầu dây bên kia điện thoại là ai, sắc mặt hắn chưa thay đổi, nhưng chiếc thìa ở trong lòng bàn tay chậm rãi biến dạng.
Ôn Dương tắt điện thoại trở lại bàn ăn,sau khi ăn một chút điểm tâm liền lộ vẻ mặt xin lỗi với Ân Lang Qua nói, “Thật xin lỗi, bạn của tôi tới đón tôi đi làm, cảm ơn anh, à.... bữa sáng này không thể lãng phí, tôi đem nó bỏ tủ lạnh, tối nay tôi trở về hâm nóng lại để ăn khuya.”
Nói xong, Ôn Dương liền ra vẻ chuẩn bị đứng lên đem đĩa thức ăn cùng chén cháo bỏ tủ lạnh, Ân Lang Qua không thể nhịn được nữa, đột nhiên đứng dậy đi về phía Ôn Dương, bắt lấy cánh tay Ôn Dương, dùng sức quá mạnh, Ôn Dương bị đau hít một hơi mạnh, chén trong tay rơi xuống, vừa lúc rơi ở trên giày da của Ân Lang Qua, cháo bắn đầy giày hắn.
“Thực xin lỗi thực xin lỗi.” Ôn Dương nhanh chóng lấy vài tờ giấy trên bàn ăn, ngồi xổm xuống chuẩn bị lau đi cháo dính trên giày cho Ân Lang Qua, “Tôi không phải cố ý đâu...”
Ân Lang Qua nắm lấy cánh tay Ôn Dương nhấc lên khỏi mặt đất, động tác quá lớn, Ôn Dương vừa ngẩng đầu lên liền nhìn tháy vẻ mặt lạnh lùng của Ân Lang Qua, làm cậu đột nhiên nhớ tới hiện trường Ân Lang Qua giết người đêm đó.
Ôn Dương lập tức cho rằng Ân Lang Qua muốn đánh mình, hắn cuống quít nâng một tay ngăn lên che mặt, nhanh chóng thấp giọng nói, “Tôi thật sự không phải cố ý.... Tôi có thể giúp anh đem giày rửa sạch sẽ...”
Nhìn Ôn Dương sợ hãi rụt rè đối với mình, Ân Lang Qua chỉ cảm thấy ngực có một luồng khí âm u, hắn buông tay ra, hít một hơi thật sâu, “Tôi tự mình lau là được, tôi chỉ muốn nói với cậu, bất luận ai tới đón thì cậu cũng nhất định phải ăn sáng, cậu là sinh viên Y khoa, hẳn là biết ăn bữa sáng quan trọng như thế nào.”
Ôn Dương bị lòng tốt của Ân Lang Qua làm cho không biết làm sao, cậu cố nặn ra một nụ cười, “Kỳ thật... nhịn một bữa cũng không có việc gì mà.”
Ôn Dương đem mặt đất quét tước sạch sẽ sau đó mới rời đi, Ân Lang Qua vẫn luôn đứng ở cửa sổ, hắn nhìn xuống dưới lầu thấy Ôn Dương lên xe của Kỳ Hạn.
Hộp đêm giải trí cao cấp nhất ở thành phố C không nơi nào khác chính là “Quỳnh Lâu”, hội sở bên trong lấy phong cách trang trí tân cổ điển Châu Âu là chủ đạo,có thể nói là chi phí trang trí và tính chuyên nghiệp khắt khe của sự tuyển chọn và đào tạo phục vụ cũng bỏ xa những hộp đêm khác ở vài con phố trong thành phố C.
Bề ngoài, ông chủ của Quỳnh Lâu tên Nghiêm Mặc, khoảng hơn 30 tuổi, là một quý ông đẹp trai, thành thục, ổn trọng, Quỳnh Lâu tới hôm nay có thể đạt mức tiêu thụ lớn như vậy đều nhờ vào công lao của anh, tất cả mọi người cho rằng Quỳnh Lâu là thuộc về một mình Nghiêm Mặc, lại đều không biết Ân Lang Qua mới thật sự là ông chủ phía sau của Quỳnh Lâu.
Ân Lang Qua muốn thả lỏng thư giãn hầu hết sẽ lựa chọn ở Quỳnh Lâu, mà mỗi lần tới Quỳnh Lâu, Nghiêm Mặc đều sẽ tự mình đón tiếp hắn.
Nghiêm Mặc so Ân Lang Qua lớn hơn bảy, tám tuổi, Ân Lang Qua rất tôn trọng và tín nhiệm hắn, có các vấn đề kinh doanh Ân Lang Qua đều sẽ cùng Nghiêm Mặc thương lượng, Nghiêm Mặc trước nay đều là dốc sức đưa ra lời khuyên.
“Cùng Ôn gia hợp tác? Cậu là nghiêm túc ư?” Nghiêm Mặc dựa vào trên sô pha, trong tay lật xem một phần kế hoạch.
“Ừm, tôi đã cho người đi nói chuyện.”
Ân Lang Qua nhắm mắt lại dựa vào chiếc sô pha lưng thấp đối diện Nghiêm Mặc, một nam kỹ đẹp trai,thanh tú đang đứng sau lưng hắn,rất thần thục ôm vai Ân Lang Qua, kỹ thuật của anh ta khá điêu luyện.
Ân Lang Qua không mở mắt, chỉ là nhíu mi lại, bỗng nhiên lạnh lùng chậm rãi ném một câu, “Cậu không ăn cơm sao?”
Cậu trai bị dọa run run một chút, vội vàng nói, “vâng... thực xin lỗi Ân tổng, tôi đây sẽ cố gắng hơn”
Ân Lang Qua không để ý đến hắn, mở mắt ra nhìn Nghiêm Mặc đang xem kế hoạch, “Anh giống như không quá xem trọng cái hạng mục này.”
“Bản thân hạng mục này quả là không tồi, nhưng đối tác cậu chọn tôi quả thực không quá xem trọng, tôi đối Ôn Lương (cha nuôi Ôn Dương) có chút hiểu biết, người rất thích thu lợi nhỏ và thiển cận, thuộc hạ của hắn cũng chỉ có một bệnh viện kinh doanh không tồi, còn lại những công ty khác, hoạt động nhiều năm như vậy tốc độ tăng trưởng lợi nhuận cũng không đáng kể, nếu cậu chỉ là vì lợi nhuận mà cùng Ôn Lương hợp tác tôi khuyên cậu nhân lúc còn sớm hãy từ bỏ.”
Nghiêm Mặc khép lại văn kiện, liếc Ân Lang Qua một cái đầy ẩn ý, khẽ cười nói, “Nhưng nếu là vì kẻ khác, vậy phải nói cách khác.”
Ân Lang Qua tươi cười có chút quỷ dị, “Anh yên tâm,lần này hợp tác, tôi sẽ kiếm lời ổn định.”