Chương 19: Cuộc giao dịch đầu tiên và những câu chuyện đầy bất ổn!
"Lâm Thiên các hạ, chờ lão già này pha ấm trà có mất kiên nhẫn không?"
Thập Tử trên tay là khay trà cùng ấm trà còn nóng hổi và hai chén trà bằng sứ màu trắng bước tới bàn gỗ.
KENG~~
Thập Tử cánh tay thành thạo đặt nhẹ khay trà xuống dưới mặt bàn gỗ tạo ra âm thanh rất nhỏ và đầy tinh tế.
"Nào dám mất kiên nhẫn chứ Thập Tử lão đầu,...." Lâm Thiên cười nhạt đang ngồi liền đứng dậy đưa tay ra muốn phụ Thập Tử.
"....vãn bối cũng vừa đi một vòng quanh cửa hàng và mới ngồi xuống không lâu mà thôi"
"Nếu muốn mất kiên nhẫn ngay thì cũng khó đấy"
Lâm Thiên hắn thật sự vừa mới đặt mông xuống ngồi nhìn ngó xung quanh một chút thì Thập Tử bước ra.
Cũng chẳng có lý do để hắn nói dối chuyện vặt vãnh như này.
"Là vậy sao, là lão phu nghĩ quá nhiều về các hạ rồi" Thập Tử vuốt râu đưa tay ra cản ngầm nói Lâm Thiên không cần phụ.
"Vì để pha một ấm trà ngon nên lão phu tốn không ít thời gian để xử lý chỉ sợ Lâm Thiên các hạ khó chịu trong lòng nên cũng nhanh chóng hết mức"
"Cũng may là Lâm Thiên các hạ không phải người dễ mất kiên nhẫn"
KẠCH~
Thập Tử một tay lấy chén trà từ khay trà đặt xuống chỗ Lâm Thiên rất nhẹ nhàng và chén trà còn lại để chỗ hắn sẽ ngồi đối diện Lâm Thiên.
BỊCH~
"Thập Tử lão đầu cũng kì công quá rồi, một tiểu tử còn trẻ tuổi như vãn bối nào dám nhận được sự ưu ái này chứ" Lâm Thiên hiểu ý nhẹ nhàng ngồi xuống ghế bỏ tay lên bàn đáp lại.
"Còn về phần không phải là người mất kiên nhẫn thì Thập Tử lão đầu quá khen rồi"
BỊCH~
"Sự ưu ái gì ở đây chứ haha.." Thập Tử cũng ngồi xuống ghế đối diện nhìn Lâm Thiên vuốt râu cười lớn.
"Lão phu đối đáp với ai cũng như nhau cả, Lâm Thiên các hạ suy nghĩ quá nhiều rồi"
"Còn về việc lão phu quá khen hay không tùy vào nhìn nhận của Lâm Thiên các hạ rồi, lão phu chỉ biết sao liền nói vậy"
KỊCH~
Thập Tử kéo nhẹ tay áo cầm ấm trà lên còn nóng hổi thấp thoáng làn khói bốc lên hương thơm của trà lắc nhẹ đều ấm trà một cách nhẹ nhàng.
RỌT RỌT~~
Thập Tử sau khi lắc nhẹ ấm trà liền đặt gần chén trà của Lâm Thiên rót từ tốn không chút rơi vãi xuống bàn.
RỌT RỌT~~
Sau đó thì tiếp tục rót chén trà của mình cũng tương tự và đặt lại ấm trà trên khay trà.
KỊCH~
"Mời Lâm Thiên các hạ thưởng thức!" Thập Tử một tay nhẹ nhàng đưa chén trà lên trước mặt đối diện Lâm Thiên.
"Chén trà này xem như từ lạ thành quen, Lâm Thiên các hạ cứ bình tĩnh thổi nguội mà uống tránh bị phỏng miệng"
Lời nhắc nhở ở câu cuối của Thập Tử như ngụ ý chỉ xem Lâm Thiên là trẻ em còn nhỏ chưa phải là người trưởng thành thật sự.
"Mời!" Lâm Thiên bên ngoài chẳng quan tâm lắm mà cầm chén trà đưa lên trước mặt cười nhạt.
(*Bíp* lão già này khinh ta sao, chỉ là một ly trà hơi nóng một chút cũng bảo ta thổi nguội) Nhưng trong lòng Lâm Thiên rốt cuộc không nhịn được mắng không thương tiếc.
"Mời!" Thập Tử thản nhiên đáp lại.
ỰC ỰC~~
Thập Tử và Lâm Thiên đều đồng loạt nâng lên và uống chén trà một lúc rồi mới đặt lại trên bàn.
KỊCH~
"Không biết Lâm Thiên các hạ cảm nhận thấy mùi hương và vị của trà như nào, có thể nói ra cảm nhận của bản thân chứ?" Thập Tử đặt chén trà xuống bàn hỏi.
"Hương thơm phảng phất mùi quýt và gỗ thông thật êm dịu" Lâm Thiên nhắm mắt đưa tay phẩy lên mũi cảm nhận với biểu cảm thích thú sau khi uống.
"Khi pha thì nước trà sẽ có màu đỏ, sáng đi kèm vị chát dịu và ngọt hậu khi uống vào"
"Nếu vãn bối không nhầm trà bên trong ấm trà này là trà phổ nhĩ quýt?"
Lâm Thiên từng lời nói ra toả ra hào quang của kiến thức về trà một cách vô thức.
"Ồ, Lâm Thiên các hạ cũng là một người thưởng thức trà đạo sao,..." Thập Tử khá bất ngờ vuốt râu nhìn Lâm Thiên gật đầu tán thưởng.
"... còn trẻ tuổi mà đã am hiểu nhận biết các loại trà thông qua mùi hương của chúng rồi"
"Vốn nghĩ những người trẻ tuổi như Lâm Thiên các hạ cũng chẳng ham hố gì với sở thích thưởng thức trà đạo của kẻ già như lão phu nên chỉ sử dụng loại trà phổ nhĩ quýt để đón tiếp"
"Nếu biết trước thì lão phu đã.....lão phu thật hổ thẹn"
Trong ánh mắt của Thập Tử có chút tiếc nuối khi không làm tròn với vai trò tiếp khách.
"Ây ây, Thập Tử lão đầu hiểu lầm vãn bối rồi, vãn bối chẳng phải người có sở thích thưởng thức trà đạo gì đâu" Lâm Thiên cười nhạt xua tay chối ngay lập tức.
"Vốn phụ thân của vãn bối là người có sở thích thưởng thức trà đạo,..."
"....nên trong nhà có nhiều loại trà của phụ thân vãn bối mua về, vãn bối đã thấy qua và từng thử một chút nên mới có thể nhận biết một số mà thôi"
Lâm Thiên chẳng ngốc vì cái sỉ diện của mình mà nhận vơ rằng hắn là người am hiểu trà đạo trong khi chỉ biết rõ một vài loại trong vô vàn loại trà.
Chẳng may trong lúc nói chuyện, Thập Tử hỏi hắn về kiến thức cao siêu về chủ đề đó thì có mười Lâm Thiên như hắn cũng bó tay nhục nhã.
"Thì ra là vậy, nhưng Lâm Thiên các hạ có để trong lòng rằng lão phu tiếp đón không chu đáo không?" Thập Tử ánh mắt quan sát đáp lại.
"Nếu có thì cứ nói thẳng với lão phu, lão phu không trách các hạ đâu"
Câu hỏi tưởng chừng chỉ là câu hỏi thông thường nhưng lại tràn đầy mùi thăm dò vô định.
"....."
"Có gì mà trách Thập Tử lão đầu tiếp đón ta không chu đáo chứ,...." Lâm Thiên vẫn nở nụ cười trả lời.
"....vãn bối không phải người thưởng thức trà đạo nên không am hiểu hay chấp nhặt tiểu tiết về đãi trà của Thập Tử lão đầu đâu"
"Lão phu đã hiểu lòng của Lâm Thiên các hạ~" Thập Tử gật đầu đưa tay nhấc bên bình trà lên rót trà vào hai chén trà đã cạn.
RỌT RỌT~
(Sao đột ngột lão già Thập Tử này có mấy câu nồng nặc mùi thăm dò ta vậy) Trong lòng Lâm Thiên từ tức giận chuyển sang ngờ vực.
(Vào vấn đề luôn vậy, không thể chân chừ nữa!)
"Không biết chúng ta đã có thể vào vấn đề chính được chứ, Thập Tử lão đầu?" Lâm Thiên nhìn Thập Tử hỏi trực diện.
"Mục đích vãn bối tới cửa hàng thương nhân này là hỏi thử cũng như mua và trao đổi một số vật phẩm,..."
"....không thể nán lại quá lâu vì còn nhiều việc vãn bối phải làm không thể chậm trễ"
Trong bầu không khí bên trong của cửa hàng thương nhân thoáng chốc im lặng không một tiếng động.
KỊCH~
"........"
"Tất nhiên là có thể được, đây là công việc của lão phu trong cửa hàng này" Thập Tử từ cười nói chuyển sang nghiêm túc "bất thình lình" khi Lâm Thiên nhắc đến kinh doanh liền bỏ ấm trà xuống khay trà.
"Không biết là Lâm Thiên các hạ đang muốn hỏi, nhu cầu hay yêu cầu về gì?"
Trên nét mặt của Thập Tử không còn chút đùa giỡn với Lâm Thiên như lúc mới gặp.
"Trước tiên thì...vãn bối có phần không hiểu cho lắm" Lâm Thiên cũng không chần chừ hỏi ngay lập tức.
"Không hiểu về cái gì, Lâm Thiên các hạ nói rõ hơn giúp lão phu" Thập Tử vuốt râu đề nghị.
"Về việc vì...sao trong khá nhiều những khu được bán của cửa hàng thương nhân đa phần đều những mặt hàng không quá giá trị về mặt hàng hoá?" Lâm Thiên cầm chén trà lên nói tiếp.
"Liệu có nguyên nhân gì đó với Thập Tử lão đầu chăng?"
"Cửa hàng thương nhân không đơn giản chỉ có những thứ đó phải không?"
ỰC ỰC~~
Thập Tử không nói gì chống tay lên bàn đứng dậy rồi nhìn sang bên cạnh là các khu bày bán mới bắt đầu mở lời:
"Thực ra những vật phẩm như đan dược, Công Pháp và nhiều thứ khác được lão phu sắp xếp trên các kệ dài ở từng khu trong cửa hàng đa phần là những hàng Phế Phẩm"
"Chúng được lão phu thu mua từ những nguồn cung cấp phế phẩm ở nhiều nơi mà ở đây không tiện nhắc đến"
"Sau đó đem về cửa hàng để những khách nhân như Lâm Thiên các hạ mua thì mua mà không cũng chẳng sao vì chẳng có mấy đồ tốt trong số chúng"
"Dù sao thì chúng chỉ chiếm một phần nhỏ những thứ lão phu đang bán và trao đổi trong cửa hàng này nên lão phu không mấy quan tâm"
"Hay nói đúng hơn những mặt hàng đó chỉ là hàng đại trà không hơn không kém"
Phế Phẩm - ám chỉ những thành phẩm, bán thành phẩm trong quá trình được tạo ra hoặc người khác sử dụng bị hư hỏng nặng nhẹ.
Hoặc cũng có thể nói là ít có giá trị sử dụng thiết thực và quá nhiều tác dụng phụ.
Và phẩm chất của nó lúc này còn tệ hơn cả Hạ Phẩm.
Và gần như chúng gắn liền với 3 không:
- Không giá trị
- Không có khả năng sử dụng
- Không thể sửa chữa
"Nếu biết là Phế Phẩm vậy thì lí do Thập Tử lão đầu lại thu mua để bán chúng!?" Lâm Thiên vuốt cằm hỏi sâu hơn.
"Và nếu có thì Thập Tử lão đầu có thể gom chúng lại một đống ở một góc nào đó cửa hàng?"
BỊCH BỊCH
"Có lẽ là lão phu thích vậy, Lâm Thiên các hạ chẳng thể hiểu suy nghĩ của lão phu đâu" Thập Tử bước lại gần Lâm Thiên nhìn thẳng vào mắt hắn đáp lại.
"Và đây là cửa hàng thương nhân của lão phu, chẳng ai có thể cấm điều đó, mua được thì mua, không được thì đi chỗ KHÁC!"
"Hiểu chứ, Lâm Thiên các hạ!?"
"Vãn bối đã hiểu... Thập Tử lão đầu!" Lâm Thiên hơi lấp bấp trả lời.
Lâm Thiên ánh mắt hơi run rẩy trước ánh nhìn của Thập Tử, một cảm giác t·ử v·ong thấp thoáng quanh người hắn liền biến mất.
"Haha.... thứ lỗi cho lão phu, làm Lâm Thiên các hạ sợ rồi" Thập Tử lùi lại cười lớn xoá tán bầu không khí ngột ngạt.
"Lão phu không ăn thịt Lâm Thiên các hạ đâu mà lo, lão phu là thương nhân mà thôi"
"Không biết Lâm Thiên các hạ còn đang muốn hỏi, nhu cầu hay yêu cầu về gì nữa không?"
"......."
(Không sao đâu, không sao đâu, lão già này không thể ăn ta được đâu) Lâm Thiên trong lòng động viên bản thân sau biểu hiện của Thập Tử.
(Thịt ta dai lắm không thể nuốt trôi đâu)
HÍT PHÙ
Sau một lúc lấy lại bình tĩnh, Lâm Thiên hít một hơi sâu liền thở ra đáp lại:
"Không biết vãn bối có thể ghi ra tên một số thứ muốn mua từ Thập Tử lão đầu chứ!?"
"Nếu có thì vãn bối sẽ mua còn không có thì thôi.....cái gì...!?"
XÈO!
Ngay khi Lâm Thiên vừa dứt lời thì trên tay Thập Tử đã xuất hiện tờ giấy và bút đặt ngay ngắn trên bàn.
"Lâm Thiên các hạ cứ liệt kê ra những món muốn mua,....." Thập Tử cười nhạt đưa tay mời Lâm Thiên viết ra.
"....nếu có thì lão phu chắc chắn bán với cái giá tốt nhất có thể giữa đôi bên"
"Nhưng lão phu nói không với mua nợ và trả từng chút một"
"Chắc chắn rồi, vãn bối sẽ không mua nợ đâu" Lâm Thiên cười nhạt cầm cây bút lên.
"Xin chờ một chút, vãn bối sẽ viết ra xong ngay!"
"Cứ thong thả, lão phu không vội vàng đến vậy đâu" Thập Tử gật đầu hiểu rõ.
Ngay lập tức, Lâm Thiên viết ra hàng loạt thứ mà hắn muốn mua với khuôn mặt nghiêm túc.
Có vẻ như đang suy nghĩ chắc chắn phải mua thứ gì cần thiết.
Với lượng điểm giao thương trông vừa nhiều lại vừa ít của hắn, chẳng biết có thể mua được bao nhiêu thứ.
VỤT VỤT~~
Từng nét mực đen được Lâm Thiên viết nắn nót từng chữ viết lên giấy rất ngay ngắn và sạch sẽ.
Nét chữ - Nết người!
Thập Tử bên cạnh nhìn hắn với ánh mắt quan sát không chút lơ là.
Chẳng biết hắn đang nghĩ gì trong đầu?
"........"
"Cuối cùng cũng xong...phù!" Lâm Thiên đặt bút xuống lau trán đẫm mồ hôi.
"Như này chắc là ổn rồi, kinh tế eo hẹp phải chấp nhận như này thôi"
Nhiều tiền nhưng tiêu sài hoang phí thì mấy chốc cũng hết, ít tiển mà tiêu dùng tiết kiệm thì lúc nào cũng dư dả khi cần đến.
"Làm phiền Thập Tử lão đầu rồi" Lâm Thiên đứng dậy cầm tờ giấy đưa Thập Tử.
"Nếu như tất cả đều có trong tờ giấy thì tốt quá!"
Thập Tử gật đầu nhưng không nói gì cầm tờ giấy Lâm Thiên đưa dùng con mắt nhìn qua một lượt.
Biểu hiện từ bình thản đến khá bất ngờ rồi lại trố mắt cuối cùng lại bình thường trở lại.
Đôi lúc nhìn Lâm Thiên rồi tiếp tục nhìn tờ giấy.
"......."
"......."
"Có vấn đề gì sao, Thập Tử lão đầu?" Lâm Thiên thắc mắc hỏi.
"Nếu có thì cứ xin nói thẳng với vãn bối~"
SỰT~
Khuôn mặt Thập Tử khẽ nhăn mặt khi nghe loáng thoáng câu nói của bản thân trong lời của Lâm Thiên.
"Khụ khụ...tất cả những thứ Lâm Thiên các hạ cần thì lão phu đều có bán ở đây" Thập Tử ho khan trả lời.
"Chỉ là cái giá có phần không rẻ nhưng lão phu sẽ cố gắng bán cho Lâm Thiên các hạ gần với giá gốc của chúng"
"Lão phu sẽ lấy ra tất cả chúng từ trong kho của cửa hàng thương nhân để Lâm Thiên các hạ xem qua trước để quyết định kĩ sẽ mua những thứ cần thiết nhất trước"
"Lần sau khi Lâm Thiên các hạ đến đây mua chúng cũng không tệ, dù gì bọn chúng cũng không chạy đi đâu được"
"Được chứ!?"
Sau khi nghe những lời của Thập Tử, Lâm Thiên chìm vào dòng suy nghĩ.
(10000 điểm giao thương suy cho cùng cũng không nhiều, chắc có lẽ phải làm theo lời khuyên của lão già này rồi)
(Trong tương lai muốn mua được những thứ trong cửa hàng thương nhân này phải làm những nhiệm vụ hoặc những cách khác mới có thể kiếm được điểm giao thương)
(Quyết định vậy đi!)
"Nếu vậy thì tốt quá, đa tạ Thập Tử lão đầu đưa ra lời khuyên" Lâm Thiên cười tươi chấp tay hướng về Thập Tử.
"Một lần nữa làm phiền Thập Tử lão đầu rồi"
Khi thấy biểu hiện của Lâm Thiên, Thập Tử cười nhạt vuốt râu lần thứ bao nhiêu không nhớ nữa rồi.
"Lâm Thiên các hạ nếu đã muốn làm theo lời khuyên của lão phu thì cứ vậy mà làm đi" Thập Tử gật đầu.
"Lâm Thiên các hạ ngồi uống trà chờ lão phu một chút, lão phu sẽ trở lại ngay với những thứ yêu cầu"
VỤT
Không đợi Lâm Thiên trả lời, Thập Tử đã thoáng chốc biến mất tại chỗ khiến hắn đơ người tại chỗ.
"Lão già này thực sự là thứ được tạo ra từ Hệ Thống sao!?" Lâm Thiên trưng ra bộ mặt hoài nghi nhân sinh than thở.
"Sao càng lúc càng giống như người thật đang nói chuyện trước mặt ta quá đi"
"Có khi nào là Hệ Thống Lão Tổ này đang qua mặt Lâm Thiên ta không?"
"Khốn kiếp awww"
Thật giả chẳng biết lẫn vào đâu là đâu khiến cảm xúc Lâm Thiên hắn lúc này có chút "nổi loạn của tuổi trẻ".
...........
"Đan dược kích thích móc tóc..."
"Đan dược nhuộm tóc tùy ý..."
"Đan điền cho người không có đan điền..."
"Linh căn cho người không có linh căn..."
"Một bộ đồ tiên tu co giãn tuỳ ý..."
"Còn có...à mà hết rồi"
BỘP BỘP
"Chúng ta liệu có đủ những thứ mà tiểu bối của bậc đế vương muốn mua không?"
"Chắc chắn là đủ thậm chí rất nhiều là đằng khác, bậc đế vương đã tùy ý đem một đống thứ đưa cho chúng ta mà"
"Ngươi không thấy nhiều đến nỗi chúng ta phải đẩy những thứ rác rưởi được sàng lọc ra các khu trong cửa hàng sao"
"Mau chóng lục tung cái nhà kho này lên tìm ra chúng, kẻo tiểu bối của bậc đế vương nghi ngờ thấy sự thật thì bậc đế vương sẽ g·iết chúng ta đấy"
"Những thứ rác rưởi ấy tại sao chúng ta phải tìm chứ, trong khi chúng ta cũng có và có thể đưa hắn ngay mà, cần gì phải vất vả đến như vậy chứ"
CỐP
"Não ngươi có vấn đề sao Độc Cô Diệt Đế, những thứ chúng ta sở hữu hiện tại không phải thứ hắn có thể lấy ở thời điểm này"
"Hắn đang là người ở Hạ Giới không phải người ở Diệt Giới như ta và ngươi, người phải nghe Lâu La Đại thị nữ là ta hiểu không?"
ĐÙNG
"Ta và ngươi cái con khỉ, mắc mớ gì Lâu La Đại thị nữ ngươi đánh ta và bắt ta nghe lời chứ!?"
"Vì ngươi mà liên lụy Độc Cô Diệt Đế ta bị bậc đế vương bắt theo ngươi đóng vai người bán hàng trong cái cửa hàng thương nhân này"
RẮC
"Là ngươi mới đúng, ai bảo ngươi lần nào cũng nhìn khinh bỉ Lâu La ta mỗi khi cầu kiến bậc đế vương"
ẦM
"Ngươi mới đúng, ta nhìn ngươi chứ ăn miếng thịt nào của ngươi hay gì mà cắn Độc Cô ta như hắc cẩu không dứt không bỏ"
ẦM RẮC ĐÙNG
Cái kho bên trong của cửa hàng thương nhân lúc này đầy sự xô xát và tiếng chửi lẫn nhau một cách sống động dù hơi khó nghe một chút và phải quan sát từ xa....
(END CHAPTER)