Chương 13: Tẩu Vi Thượng Sách!
(Kiếp này "đi chân lạnh toát" nhanh quá.....)
(C·hết sớm như vậy sao, tiếc nuối thật nhỉ, bọn chúng "chơi hội đồng" như vậy thì Nhị Lang ta đỡ thế nào được)
(Biết thế rủ đám Lâm Thiên đi chơi Pes thì đã không rơi vào vũng bùn lầy tử thần ở khu phố Kim Tân này rồi)
Vài phút sau.....
(Đến cửu tuyền chưa vậy, sao lâu quá đi hừm)
(Có gì đó hơi sai sai.....ta vẫn đang hít thở và hấp thu linh khí một cách chậm rãi) Nhị Lang đang nhắm mắt thì cảm nhận thấy có gì đó không đúng.
(Có lẽ nào.....!?)
Khi Hắc Công Báo vung Phượng Hoàng Hắc Kiếm thi triển Hắc Kim Kiếm Pháp thì Nhị Lang biết rằng bản thân khó sống sót liền nhắm mắt chịu c·hết.
Nhưng một lúc lâu trôi qua lại thấy bản thân vẫn đang quang hợp (hô hấp) như một người sống ở dương thế.
Ngay khi Nhị Lang mở mắt ra thì.....
VỤT VỤT (Tiếng quơ tay qua lại)
"Này, này, này Nhị Lang, còn sống không đó?" Lâm Thiên tay quơ trước mặt Nhị Lang liên tục gọi.
"Sao lại đứng trơ trơ nhắm mắt như từ bỏ mạng sống của mình dễ dàng vậy"
BỘP
"Lâm Thiên...ngươi làm quái gì ở đây vậy!?" Nhị Lang đột ngột nắm chặt hai cánh tay áo của Lâm Thiên gào lên.
"Ngươi là phàm nhân thì lo chạy s·ơ t·án sao lại tới chỗ ta chứ c·hết tiệt"
Nhị Lang trước khi giao chiến với Hắc Công Báo biết rằng cả đám Lâm Thiên không ở gần đây nên mới an tâm không nghĩ ngợi gây phân tâm.
Nào nghĩ tới Lâm Thiên vẫn còn ở đây khiến hắn ta mất bình tĩnh vốn có.
Nhị Lang hắn thà c·hết chứ không để ai liên lụy c·hết cùng hắn bao giờ.
BỐP
Một cú tát "trời giáng" vào mặt Nhị Lang sang một bên bởi Lâm Thiên hằn lại bàn tay 5 ngón rõ nét trên khuôn mặt.
"........!?" Nhị Lang quay lại nhìn khó hiểu không thốt lên lời.
"Phi không muốn hụt hơi thở không nỗi để đến giúp ngươi mà ngươi lại nói kiểu đó sao Nhị Lang??" Lâm Thiên cau mày nhìn Nhị Lang.
"Biết thế đã không đến mặc xác ngươi cho c·hết luôn ở đây rổi hừ"
VÙ VÙ VÙ (Tiếng gió thổi qua)
"Phi....không?" Nhị Lang lắp bắp hỏi lại.
"Ngươi đang đùa ta à"
"Ngươi lấy đâu ra tu vi Kim Đan Viên Mãn thế này, Lâm Thiên!??"
Đến lúc này Nhị Lang mới nhận thấy trên người Lâm Thiên đang phóng thích chậm rãi tu vi Kim Đan Viên Mãn khiến hắn ngạc nhiên không thôi.
"Đùa cái *bíp* nhà ngươi đấy, nghĩ ta hết chỗ để đùa giỡn à" Lâm Thiên bực mình chửi thề.
"Ta tạm thời không thể giải thích với ngươi ngay bây giờ vì...."
Cánh tay của Lâm Thiên chỉ về hướng đằng sau lưng của hắn.
"Tên kia vẫn còn đang ở đây, hắn chưa c·hết đâu!"
ĐÙNG ẦM
"Đống đất đá bẩn thỉu dính đầy người, c·hết tiệt hừ phù"
Từ đ·ống đ·ổ n·át không xa chỗ của Lâm Thiên và Nhị Lang, một thân ảnh thở phì phò đứng dậy với bồ đồ khá rách rưới.
GÀO~ẦM!
Ngoài ra thân ảnh kia đang vác trên vai yêu thú Hắc Ngưu đã sùi bọt mép b·ất t·ỉnh nhân sự thỉnh thoảng lại rên rỉ tiếng gầm yếu ớt.
Không ai xa lạ hơn đó là Hắc Công Báo!
XOẸT
"Vào trong nghỉ ngơi đi, con trâu không biết nghe lời hừ"
"Béo tốt hơn những con khác nhưng lại dễ bị chi phối cảm xúc"
Hắc Công Báo một tay lấy ra một tấm thẻ giống như tấm thẻ hắn bóp nát lấy ra Hắc Ngưu thu nó vào trong.
"Rốt cuộc là tên nào....."
"Khốn kiếp...aww là tên nào ăn gan hùm xía vào chuyện của ta" Tiếng gào rống giận dữ của Hắc Công Báo đẩy đất đá bám trên người.
"Đã vậy to gan bẻ gãy Phượng Hoàng Hắc Kiếm của ta nữa, hết muốn sống sao!?"
Hắc Công Báo chẳng thể tin rằng chỉ trong vài hơi thở khi sắp có thể lấy cái đầu Nhị Lang lại bị một bàn tay đấm mạnh vào ngực hắn phản chấn đến thổ huyết.
"Hắc Công Tử sức mạnh thật sự chỉ có như vậy sao, có khi nào Giáo Chủ nhìn nhầm người không?"
"Có khi nào ta đang nhìn nhầm không nhưng dụi mắt nhiều lần vẫn là cảnh tượng Hắc Công Tử bị một tên Kim Đan Viên Mãn một nấm đánh bay!?"
"Nếu thực sự là như vậy, có khi nào chúng ta trung thành nhầm người không?"
Quy luật của thế giới này là vậy, khi ngươi cách xa một khoảng cách biệt lớn với người khác thì ai cũng sẽ hâm mộ và quý mến bất chấp tất cả.
Nhưng một khi khoảng cách biệt đó không còn cách quá xa thì họ sẽ tìm mọi cách nhằm để hạ thấp giá trị của ngươi xuống bằng với mình mới thôi.
UỲNH
Một đấm của Hắc Công Báo găm sâu vào bức tường đổ nát để giải phóng sự bực tức của hắn một phần nào đó.
"Ta không cam tâm khi nhận sự gièm pha này, KHÔNG CAM TÂM!! Hắc Công Báo gào lên tức giận.
Trong tâm hồn hắn hiện tại đang tràn đầy sự tức giận không thể xoa dịu dù làm gì đi nữa.
Một sự sỉ nhục không hơn không kém trước mặt thuộc hạ dưới trướng đang đứng lại quan sát Hắc Công Báo với ánh mắt nghi ngờ năng lực lãnh đạo của hắn.
"Linh hồn ta sắp tiêu tan đến nơi ~ cứu ta với" Một giọng nói kì lạ xuất hiện.
"Cứ như này thì ta sẽ hồn siêu phách tán mất thôi"
Trong lúc Hắc Công Báo chìm đắm trong tức giận, một linh hồn trong suốt từ trên trời chậm rãi đi loanh quanh như đang tìm con mồi.
"Tìm thấy rồi!"
"Một tên tiểu tử này đang có tâm cảnh lung lay dễ dàng bị dụ dỗ" Giọng nói từ luồng linh hồn cười lớn đắc ý.
"Là cơ hội để ta có thể xin phép sống nhờ cơ thể hắn rồi nhưng ta là linh hồn thì cuời kiểu gì được nhỉ haha"
"Tiểu tử mau quy thuận ta cho ta được sống tiếp để còn trả thù món nợ máu kiếp cũ nào!"
XOẸT
Linh hồn trong suốt lao như bay nhắm Hắc Công Báo đang không ngừng gầm lên tức giận xuyên thấu đi vào cơ thể của hắn không chút trở ngại.
"Cuộc sống mới ơi, lão phu tới đây"
BỊCH
............
"Này tiểu tử tên Nhị Lang kia, trông ngươi đang giằng vặt bản thân thật đau khổ chưa kìa" Một giọng nói kì lạ vang lên trong đầu Hắc Công Báo.
"Không cam tâm bị gièm pha đến như vậy sao?"
"........!?" Hắc Công Báo nhìn loạn xạ xung quanh.
"Không muốn bị đào thải khỏi Hắc Công Giáo nhiều vậy sao?"
"Muốn được người khác kính ngưỡng mình đến phát cuồng sao?"
"Thế có muốn ta ra mặt lấy lại danh dự vì ngươi không?"
"Ngươi...ngươi là ai? Sao lại có giọng nói này vang vọng trong đầu ta thế này!" Hắc Công Báo ôm đầu gào thét trong lòng.
"Ngươi rốt cuộc là có mục đích gì!?"
"Ta có là ai thì ngươi cũng không cần quan tâm để biết làm gì đâu" Giọng nói kia có chút trêu chọc.
"Một Kim Đan Trung Kỳ trong mắt ta chỉ là sâu kiến tuỳ ý tâm trạng có thể dẫm đạp bất cứ lúc nào là ngươi hiểu rồi đấy"
ÂM RẮC
"Ngươi là cái thá gì mà ta không được biết?" Hắc Công Báo gào lên tức giận.
"Có ngon thì ra đây luận bàn với Hắc Công Báo ta đây!"
"Ây ây, đừng có nóng giận như vậy chứ tiểu tử" Giọng nói kia liền nhẹ nhàng đáp lại.
"Nóng tính quá đôi lúc cũng không tốt khi làm gì hay dự định đâu"
"Thế rốt cuộc người ở đây và nói chuyện với ta là có việc quái gì !?" Hắc Công Báo đưa ra câu hỏi cuối cùng với giọng nói kia.
"Chỉ cần ngươi biết rằng ta có thể giúp ngươi xử lý hai tên tiểu tử thối đang tán gẫu đằng kia để xoa dịu tâm hồn của ngươi"
"Chắc là ngươi hiểu ý ta chứ, Hắc Công Báo?"
"Có thể... giúp ta xử lý hai người bọn chúng!?" Hắc Công Báo nghi hoặc hỏi thăm dò tiếp.
"Thật sự ngươi có thể làm được?"
"Ta còn có thể giúp người lấy lại danh dự vừa mất trong mắt đám thuộc hạ "nhất thời" và......" Giọng nói kia sử dụng lời nói sắc sảo đầy dụ hoặc.
"Và như thế nào?" Hắc Công Báo hơi mất bình tĩnh liền hối hả.
"Và giúp ngươi đủ sức cạnh tranh trong cuộc chiến giành ngôi vị Giáo Chủ Hắc Công Giáo!"
"Làm sao....làm sao ngươi biết việc này của ta?" Hắc Công Báo kinh ngạc chất vấn.
"Ngươi đang ở trong nơi chứa linh hồn bổn nguyên của ta!?"
"Cứ cho là vậy đi, ta đã nhiều ngày trời không có nơi để trú linh hồn sau khi c·hết nên đành nương đậu ở thân xác ngươi" Giọng nói kia nói ra thẳng thắn chẳng chút giấu giếm.
"Chúng ta sẽ làm quan hệ đối tác hai bên có lợi được chứ?"
"........." Hắc Công Báo đắm chìm trong dòng suy nghĩ.
"Ngươi lấy cái gì để đảm bảo lời hứa của ngươi sẽ thực hiện sau khi trú nhờ ở linh hồn của ta?" Hắc Công Báo tỉnh táo hỏi quyết đoán.
"Phải có thể giấy trắng mực đen thì ta mới không trục xuất linh hồn nhà ngươi khỏi cơ thể chứ"
"Ai mà biết được nhà ngươi có ý định muốn xoá sổ linh hồn của ta để đoạt xác hay không?
XOẸT
Hắc Công Báo vừa dứt lời thì một tờ giấy thoả thuận lơ lửng trước mặt hắn là hợp đồng quan hệ hợp tác.
"Ta đã kí sẵn rổi, ngươi chỉ xem kĩ và kí kết, nếu bên nào vi phạm quy tắc sẽ bị Thiên Đạo của Địa Cầu giáng xuống lôi kiếp thịt nát xương tan" Giọng nói giải thích như thể đã chuẩn bị từ trước.
"Thì ra linh hồn nhà ngươi đã chuẩn bị tất cả các công đoạn chỉ để tìm đối tượng để trú nhờ linh hồn" Hắc Công Báo trố mắt ngạc nhiên nhìn tờ giấy thoả thuận.
"Nể phục ngươi đấy, Diêm La!"
XOẸT
Hắc Công Báo cắn đầu ngón tay rỉ máu chấm vào tờ giấy thoả thuận dứt khoát.
ẦM XOẸT
Tờ giấy thoả thuận sau khi được Hắc Công Báo chấm máu vào liền tán biến trong thiên địa.
"Này tiểu tử, ngươi có thấy có gì nó không đúng lắm không?" Diêm La trầm ngâm hỏi đột ngột.
"Không đúng là không đúng chỗ nào?" Hắc Công Báo chớp mắt khó hiểu đáp lại.
"Mọi chuyện giữa ta với tiểu tử ngươi diễn ra hơi nhanh quá thì phải" Diêm La cuời méo mặt nói ra dù hắn không có mặt.
"Thôi kệ đi, duyên số đưa ta và ngươi đến với nh... à nhầm gặp nhau liền hoà làm một như thể là hảo huynh đệ lâu năm" Hắc Công Báo cười lớn lên tiếng.
"Huynh đệ cái đầu nhà ngươi, ta về độ tuổi sinh học hơn tiểu tử ngươi gấp nhiều lần đấy" Diêm La cuời lạnh đáp lại.
"Ở đây không phải nơi để tán gẫu xàm xí, ta cần phải hái cái đầu của hai tên dám trêu đùa ta trước mặt thuộc hạ" Hắc Công Báo đột ngột nghiêm túc chưa từng thấy.
"Ngươi phải giúp ta chiến đấu với chúng hiểu chứ!?"
"Nếu vậy thì tiểu tử ngươi phải giao quyền kiểm soát cơ thể cho ta thì ta mới có thể giúp ngươi được" Diêm La lên tiếng đề nghị.
"Khi đó ta có thể dễ dàng trêu đùa bọn chúng trong tay như con rối!"
"Được, hãy làm những gì ngươi muốn miễn đạt được kết quả tốt nhất có thể cho ta" Hắc Công Báo gật đầu hiểu ý.
"Ta sẽ im lặng để ngươi không bị phân tâm"
XOẸT ẦM
Ngay khi thả lỏng cơ thể ra thì ngay lập tức linh hồn của Diêm La chiếm khứ quyền kiểm soát đẩy linh hồn Hắc Công Báo vào phần chứa linh hồn.
.........
"Sau bao ngày c·hết đi thì ta cũng đã được sống lại mà như bản thân mong muốn" Hắc Công Báo giọng trầm đánh giá cơ thể.
"Cơ thể tuổi trẻ cũng khá tuyệt đấy chứ, đã vậy còn mạnh hơn giúp ta thi triển sức mạnh một cách tối đa"
"Một thời gian sau nếu có cơ hội đi trả thù món nợ máu nhất định phải làm cho được, cơ hội được trao đến tay mà không làm thì phí của trời cho!"
ẦM ĐÙNG
Bức tường ngay bên cạnh đã đổ nát gặp cộng hưởng cực lớn liền tan tành mây khói thành cát bụi.
"Tên Hắc Công Báo có vấn đề rồi sao, đánh không đánh lại đi đánh mấy bức tường đã vậy cười một mình nữa chứ, thật quái đản" Lâm Thiên nhíu mày hỏi.
"Có lẽ ta nên cân nhắc tiếp tục chiến đấu với hắn hoặc vác chân lên mà chạy một cách kĩ càng"
"Chắc chắn hắn đang giả vờ điên khùng làm chúng ta mất cảnh giác liền lao tới ra tay diệt sát!" Nhị Lang đôi mắt tinh tường đáp lại.
"Tốt nhất là quan sát tình hình mà ứng phó, không được khinh thường tránh rơi vào bẫy của hắn"
"Sẵn sàng bỏ chạy ngay khi thời cơ tới!"
Thời gian từ khi Diêm La nhập hồn cho đến khi Diêm La chiếm quyền kiểm soát thân xác Hắc Công Báo chỉ vỏn vẹn vài hơi thở nên sự việc bên ngoài không có gì thay đổi quá nhiều.
ẦM RẮC
"Mấy tên tiểu tử các ngươi!"
"Hãy đón nhận thịnh nộ khi tái sinh của Phượng Hoàng Hắc Kiếm và...." Hắc Công Báo đột ngột cười lớn phóng thích năng lượng xung kích của bản thân.
"C·hết trong tức tưởi bị lửa thiêu đốt đi!"
RẮC RÙM ẦM (Tiếng lửa cháy)
Cánh tay Hắc Công Báo đang cầm chuôi còn sót mảnh kiếm vỡ vụn của Phượng Hoàng Hắc Kiếm bất ngờ rực cháy như ngọn lửa hồi sinh từ cõi c·hết.
"Phượng Hoàng Niết Bàn, Dục Hỏa Trùng Sinh!"
Hắc Công Báo lẩm bẩm khẩu ngữ gì đó trong miệng một cách mạnh mẽ.
RẮC RUỲNH
Ngọn lửa dần lan tỏa khắp cánh tay của Hắc Công Báo và bùng c·háy d·ữ d·ội hơn theo cấp số nhân từng giây phút trôi qua.
XOẸT XOẸT
Phượng Hoàng Hắc Kiếm lấy tốc độ mắt thường có thể quan sát bắt đầu phục hồi nguyên trạng như chưa từng bị Lâm Thiên bẻ gãy trước đó.
"Quả nhiên thanh kiếm giúp Hắc Công Báo tấn thăng tu vi lên tận nửa bước Nguyên Anh Sơ Kỳ không phải là đồ tầm thường" Nhị Lang ánh mắt đầy cẩn trọng nói ra.
"Thanh kiếm chứa giọt tinh huyết Phượng Hoàng quý hiếm chỉ xuất hiện một lần duy nhất trong cuộc đấu giá ở Chinar, không ngờ người sỡ hữu nó hiện tại là Hắc Công Báo!"
CỐP
"Nếu biết vậy thì Nhị Lang ngươi không chuồn ngay từ đầu đi chứ!" Lâm Thiên nụ cười quái đản đấm liên tục vào đầu Nhị Lang.
"Còn ở lại đòi một đánh với một tá người mặc hắc y phục đứng đằng kia với tên Hắc Công Báo này nữa"
"Bình thường nhà ngươi chơi game khôn ngoan lắm mà sao ở đây lại trông như thế này hả!?"
"Ui..da Nam Tử Hán Đại Trượng Phu ai mà nghĩ tới việc trốn chạy trước" Nhị Lang xoa đầu tóc đáp lại.
"Lần trước một mình ta đấm hắn trọng thương lấy được kha khá linh thạch đổi tiền để mua quà sinh nhật sắp tới cho ngươi đấy thôi"
"Đến lúc c·hết rồi nằm một đống ở đó thì trượng với chả phu cái nỗi gì chứ" Lâm Thiên che mặt cười khổ như nghe tiếng sấm ngang tai.
"Có gì chúng ta nói sau, còn giờ thì lo chuyện trước mắt cái đã"
UỲNH ẦM
"Các ngươi vẫn có nhiều thời gian để đàm đạo khi đang giao chiến nhỉ haha" Hắc Công Báo giọng trầm lạ hoắc bất ngờ lên tiếng.
"Đúng là vui đùa cùng các ngươi hơi lâu làm các ngươi quên mất cục diện của bản thân rồi!"
"Hắc Hoả Sinh Mệnh!"
XOẸT RUỲNH
Một quả cầu Hoả Linh Khí mang theo màu rực đỏ hoà lẫn màu xanh lục tươi tốt nhắm đến Lâm Thiên và Nhị Lang.
Vô thanh vô tức khoá chặt mục tiêu!
"Nhất Chỉ Kiếm Pháp!"
KENG XOẸT
Bàn tay đang cầm Phượng Hoàng Hắc Kiếm, Hắc Công Báo chém mạnh tạo ra một đường kiếm khí mang theo năng lượng cực hạn nhìn tưởng chừng đơn giản nhưng nước sâu không lường được.
"Để xem các ngươi có thứ gì thú vị để làm ta ấn tượng ban đầu hừ" Hắc Công Báo trầm lặng cười gằn thốt ra.
"Yếu quá cũng chán để có thể vui đùa đấy"
Trong giọng nói kia chứa sự khinh thường cực lớn như thể xem đây là cuộc dạo chơi.
"Biết ngay tên Hắc Công Báo này đang giả vờ điên khùng để lợi dụng sơ hở này"
"Hắn muốn kết hợp cả hai chiêu thức để tạo ra chiêu thức để sát phạt chúng ta ngay lập tức!"
"Phong Thuẩn Quạt!" Nhị Lang lập tức quát lên.
VÙ KENG
Nhị Lang tay cầm quạt giấy vẽ trong "không khí hình vuông, ở giữa hắn viết chữ "Thuẩn" và liên tục dùng quạt thổi gió vào nó tạo ra chiếc khiên bằng "gió" đúng nghĩa.
Các hành động cũng như động tác đều đáp ứng tiêu chí "nhanh, gọn, lẹ".
Đã có sự cảnh giác từ trước nên Nhị Lang không quá bất ngờ trước quả cầu Hoả Linh Khí do Hắc Công Báo thi triển.
"Mau đứng sau lưng ta ngay, Lâm Thiên!"
"Tuyệt đối không để trúng phải những Công Pháp đó nếu không có ba đầu sáu tay thì ta cũng không thể ứng trợ ngay được"
Lâm Thiên gật đầu không đáp nhanh chóng chạy ra đằng sau lưng Nhị Lang.
UỲNH XOẸT...
Quả cầu Hắc Linh Khí vừa chạm phải Phong Thuẩn Quạt của Nhị Lang liền tạo ra ma sát đẩy lẫn nhau chẳng ai kém cạnh hơn ai.
Không ngừng cố thiêu đốt Phong Thuẩn và ngược lại là Phong Thuẩn liên tục tạo gió thổi nguội q·uả c·ầu l·ửa.
KENG XOẸT
Nhất Chỉ Kiếm Pháp thì không ngừng tạo ra Kiếm Khí với vết chém mạnh mẽ liên tục t·ấn c·ông.
"Cũng ở mức tạm chấp nhận để vui chơi giải trí thôi haha" Hắc Công Báo trầm lặng kia cười gằn trong phấn khích.
"Nhưng vẫn còn quá non nớt để đủ điều kiện lắm, mấy tiểu bối đáng một góc tuổi của ta"
Năng lượng ma sát ngày càng tăng lên theo cấp số nhân khiến nơi v·a c·hạm cho chút vặn vẹo không gian tinh mắt mới thấy được.
"Quả cầu Hoả Linh Khí này quá kì quái, liên tục muốn thiêu đốt "khiên gió" này của ta hừ" Nhị Lang sắc mặt không tốt lắm quát lên.
"Kiếm Pháp của hắn thì liên tục tạo ra Kiếm Khí chém mạnh gây phân tâm ta khi đối phó với cả hai chiêu thức cùng một lúc"
"Làm gì đó đi Lâm Thiên, nếu không thì chúng ta chắc chắn bị nó t·ra t·ấn tinh thần tới c·hết khi chạm phải!"
Tuy có thể chống đỡ được một khoảng thời gian không quá ngắn nhưng Nhị Lang không thể biết rằng hắn có thể trụ được bao lâu.
XÈO XÈO
Quả cầu Hắc Linh Khí ngày càng thiêu đốt sâu vào Phòng Thuẩn của Nhị Lang một cách chậm rãi nhưng đầy chắc chắn khó có thể phục hồi lại ngay lập tức được.
Nhất Chỉ Kiếm Pháp tuy không gây ảnh hưởng quá nhiều nhưng độ gây phiền phức và phân tâm lại rất lớn.
"Ta...ta sao!?'
"Ta làm gì có linh căn để mà...nhưng ta sẽ thử xem sao hừ" Lâm Thiên cau mày vắt óc suy nghĩ.
"Không biết nó có áp dụng được hay không?"
"Làm được gì làm ngay đi, đừng nói nhiều nữa!" Nhị Lang một lần nữa gào lên.
"Được thì được, không được thì thôi!"
"Nếu không cả hai đều c·hết thật đấy, *bíp* đùa đâu!"
"Biết rổi, biết rồi đừng làm ta sốt ruột" Lâm Thiên nhăn mặt khó hiểu.
Lâm Thiên bước đến gần v·a c·hạm giữa q·uả c·ầu l·ửa và Phong Thuẩn đưa tay đến gần.
"Thôn Phệ Thần Chưởng!" Lâm Thiên gầm lên nhẹ nhàng nói ra.
"Thôn phệ quả cầu năng lượng cho ta!"
XOẸT UỲNH
Từ cánh tay của Lâm Thiên từ từ chậm rãi xuất hiện lỗ đen to bằng ngón tay cái đang nhanh chóng hút lấy hút để nâng lượng từ q·uả c·ầu l·ửa ngày càng nhanh hơn.
Tu vi giả là Kim Đan Viên Mãn của Lâm Thiên có xu hướng chuyển dịch một cách nhanh chóng.
"Thôn Phệ Thần Chưởng!? Tên kia là đệ tử nội môn của Thôn Phệ Tông sao!?" Hắc Công Báo có chút bất ngờ khi thấy Lâm Thiên thi triển Công Pháp đó.
"Thân phận so với đại bộ phận của tông môn này xem như không tệ nếu tên Hắc Công Báo này bị hắn đấm bay cũng càng không tệ mấy"
XOẸT BÙM
Sau một hồi đẩy qua đẩy lại liền nổ tung trong không khí tạo xung kích đẩy tất cả mọi thứ xung quanh bay ra xa.
Chiếc Phong Thuẩn cùng hai chiêu thức của Hắc Công Báo cùng nhau tiêu tán không còn chút dấu vết.
"Ngươi có nhận ra điều gì đó không đúng không?" Nhị Lang quay sang hỏi Lâm Thiên.
"Không đúng là không đúng chỗ nào? Ta thấy ngươi một mình dám ở lại đối mặt với đám người kia đã là chuyện không đúng với thực tế rồi hừ" Lâm Thiên cười nhạt đáp lại.
"Ánh mắt và cách nói chuyện của tên Hắc Công Báo từ lúc hắn đột ngột giả khùng một mình đã trở nên khác biệt hoàn toàn" Nhị Lang ánh mắt quan sát giải thích.
"Chắc chắn là ai đó đang ở thân xác Hắc Công Báo điều khiển ra tay những hành động ban nãy với chúng ta"
Tuy rằng trong lúc chiến đấu không mấy quan tâm đến tiểu tiết như này, nhưng Nhị Lang lại khác.
Hắn luôn quan sát mọi hành động của kẻ thù để phán đoán và đưa ra kế sách kế tiếp.
"Cũng không chắc chắn chúng ta có thể chống lại tiếp tục với hắn"
"Lâm Thiên, theo ngươi nên làm gì tiếp theo đây?"
"..........." Lâm Thiên trầm ngâm suy nghĩ một lúc.
"Chạy là cách hay nhất để bảo toàn lực lượng, cơ hội sau này trả thù hắn cũng không thiếu"
"Đánh lại thì đánh, không đánh lại được thì vác chân lên chạy chứ ở lại cho tên Hắc Công Báo đó g·iết chúng ta sao?"
"Ý ngươi là......" Nhị Lang ngờ ngợ ra câu trả lời của Lâm Thiên.
"Tẩu Vi Thượng Sách!?"
(END CHAPTER)