Lão Đại, Đừng Như Vậy

Chương 38: NGƯỜI PHỤ NỮ BÊN CẠNH CHÂU THIẾU




Đối với bữa tiệc này, Phù Hy Nguyệt đặc biệt hứng thú. Nhìn người phụ nữ vui vẻ bên cạnh, sắc mặt Châu Phong liền tối xuống. Anh cúi đầu áp sát vào tai người kia khẽ lên tiếng.

“Nhìn hắn ta, em vui như vậy sao?”

Nghe lời này của anh, cô hơi giật mình ngạc nhiên sau đó nở ra nụ cười dịu dàng: “Châu lão đại, anh ghen rồi à?”

Bàn tay người kia đặt trên eo cô bỗng dưng siết chặt, môi anh cũng mím thành một đường thẳng. Một lúc lâu sau mới phát ra tiếng: “Đúng vậy, anh ghen rồi”

Hả? Anh thừa nhận rồi sao, lão đại.

Bên tai cô lại tiếp tục vang lên giọng nói khe khẽ: “Hy Nguyệt, nếu không phải em đang mang thai, anh chắc chắn sẽ làm em không xuống được giường.”

“Lão đại, anh đang đe dọa em sao? Trước giờ người đe dọa em đều được liệt vào danh sách kẻ thù. Anh không phải là muốn em bật chế độ thù địch chứ?” (4)

Thấy gương mặt đắc ý của người cưới mắt, khóe môi Châu Phong hơi quặp xuống: “Được rồi, anh không đe dọa em. Vậy em đang cười cái gì hả?”

“Em có vui gì đâu. Cơ mặt em lúc nào cũng như vậy mà.

Châu Phong liếc cô một cái khẽ thở dài: “Vậy sao? Trước kia em đối với anh rất lạnh lùng.”

“Lão đại, chuyện lâu như vậy rồi anh còn nhắc lại hay sao?”

Cô vừa dứt lời, âm thanh trên sân khấu liền vang lên: “Hôm nay không chỉ là bữa tiệc của hai nhà Lục- Lâm mà còn muốn giới thiệu với mọi người một người nữa.

Người phụ nữ trên sân khấu vừa dứt lời, mọi người bắt đầu xì xào bàn tán. Phù Hy Nguyệt ngẩn đầu nhìn thẳng trực diện vào ánh mắt người kia đang hướng về mình, khóe môi cong lên.



Lâm Hy Chi bắt gặp nụ cười trên mặt của cô, bàn tay cầm mic liền siết chặt. Phù Hy Nguyệt ơi là Phù Hy Nguyệt, hôm nay tôi sẽ không chừa cho cô bất kì mặt mũi nào.

Nói rồi, cô ta lại tiếp tục cất lời: “Giới thiệu với mọi người, người phụ nữ đứng cạnh Châu thiếu là chị của tôi, Phù Hy Nguyệt”

“Cái gì? Chị của cô Lâm, không lẽ là cô ta là con riêng của bà Lâm sao? Thì ra người phụ nữ không được dạy dỗ tử tế mà đến làm tình nhân của Châu thiếu”

“Bà còn dám nói cô ta là tình nhân sao? Không sợ Châu thiếu trở mặt à?”

“Chưa chắc đâu, nếu hôm nay Châu thiếu biết cô ta là con riêng thì chắc chắn sẽ đá ngay ấy mà.”

“Đúng đó, Lục tiểu thư có gia thế mạnh như vậy nhưng vẫn bị Châu thiếu cho rằng không đủ môn đăng hộ đối. Huống hồ gì là một đứa con riêng”

Nghe lời bàn tán bên dưới, khóe môi của Lâm Hy Chi càng cong cao. Bất chợt ánh mắt cô ta trở nên co rút, nhìn Phù Hy Nguyệt khẽ cười bước đến giật mic trong tay của mình.

“Cô..”

Phù Hy Nguyệt không dừng tầm mắt lại người cô ta, mà quét ánh mắt sang đám người Lâm gia ở phía sau, nhếch môi cười khẩy: “Việc này tôi nói lại một chút. Tôi họ Phù chứ không phải họ Lâm, nên việc tôi là chị cô ta là điều không thể nào.”

“Ai biết được chứ? Cô lấy họ của người cha cô thì làm sao?”

“Đúng là tôi lấy họ cha tôi. Cha tôi là Phù Quốc Đông, chủ tịch tập đoàn Phù thị.”

“Cái gì, đừng có lấy sang bắt quàng làm họ chứ? Cô đừng nghĩ mình họ Phù, trùng họ với Phù tổng thì muốn nói gì thì nói nhé?”

“Hình như vài năm nay Phù thị cũng bắt đầu suy yếu rồi, cô có là tiểu thư đi nữa cũng không có tư cách đứng cạnh Châu thiếu”



Phù Hy Nguyệt nhướng mày: “Có tư cách hay không không do các người nói. Còn nữa, tôi không phải con riêng mà con riêng ở đây là Lâm Hy Chi mới đúng.

“Sao có thể có chuyện này?”

“Cô Lâm ở Lâm gia nhiều năm như vậy, sao có thể là con riêng chứ?”

“Ồ, chẳng phải bà Lâm mới bước vào nhà họ Lâm mấy năm nay thôi sao? Cô ta lại nói bà ấy là mẹ ruột?”

“Chẳng lẽ lời Phù Hy Nguyệt nói là đúng hay sao?”

“Nếu tính như vậy thì Lâm Hy Chi chắc chắn là con riêng rồi.”

Thấy thái độ của mọi người bắt đầu thay đổi, Lâm Hy Chi lẫn Lâm gia bắt đầu đứng ngồi không yên. Cô ta muốn bước lên giật mic lại nhưng bị Phù Hy Nguyệt giáng lên mặt một cái tát.

“Sẵn đây tôi sẽ cho mọi người thấy rõ bộ mặt của Lâm tiểu thư nhé?”

Phù Hy Nguyệt dứt lời, màn hình trên sân khấu liền chiếu ra những cảnh thân mật của cô ta và Lâm Hãn từ trước đến nay.

Nhìn vẻ mặt khó coi của đám người trước mắt, cô khẽ cười: “Trước kia khi tôi và Lâm Hãn còn quen nhau, cô ta biết rõ đó là người đã có chủ nhưng vẫn cố tình sáp lại, làm ra những chuyện khiến cho chúng tôi lục đục.

Chưa hết, biết rõ anh ta là anh họ mình nhưng vẫn bất chấp mà leo lên giường anh mình. Chẳng những như vậy, còn cấu kết với mẹ mình, muốn bắt tôi đem lên giường của Lâm Hãn.

Cũng may là có Châu thiếu đến kịp, nếu không oan ức này tôi làm nói ra cho hết.”

“Thật không ngờ cô Lâm lại là người như vậy. Lâm gia vậy mà chứa chấp những người như thế này”