Lão Đại, Đừng Như Vậy

Chương 37: LÀM EM HẠNH PHÚC NHẤT




Lâm Hy Chi tức giận nhưng không dám biểu hiện ra mặt, liền tìm cớ nhanh chóng rời đi. Thấy bóng lưng gấp gáp của cô ta, Phù Hy Nguyệt khoanh tay ngồi xuống ghế.

Để xem các người muốn bày trò gì?

“Nghĩ cái gì vậy?”

Châu Phong không biết xuất hiện sau lưng cô từ lúc nào, anh quan sát vẻ mặt đăm chiêu của người trước mắt, sau đó lên tiếng: “Yên tâm, anh sẽ giúp em xả giận.”

Nghe lời nói từ phía sau, Phù Hy Nguyệt quay đầu khẽ cười: “Được, vậy em chờ xem biểu hiện của anh.”

[...]

Bữa tiệc Lâm- Lục diễn ra vào cuối tuần.

Bên ngoài trời mưa không dứt, bầu trời chỉ mới 4 giờ chiều nhưng đã bị mây đen giăng đen kịt.

Nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ, ánh mắt Phù Hy Nguyệt càng trở nên sắc lạnh. Cha, con gái chắc chắn sẽ lấy lại công bằng cho người.

Sắc mặt người đàn ông ngồi bên cạnh cô cũng không tốt hơn là bao. Bàn tay siết chặt đôi tay nhỏ như búp măng, quai hàm cắn chặt.

Ở hiện trường bữa tiệc, mọi người không ngừng xì xào bàn tán về người đàn ông đứng ngay trung tâm mọi ánh mắt.

“Lục thiếu chẳng phải bị thất thế rồi sao? Sao hôm nay có mặt tại nơi này?”

“Dù sao cậu ấy cũng là đại thiếu gia của Lục gia. Hôm nay dù sao cũng là tiệc của nhà người ta, có mặt thì làm sao?”

“Ai trong giới không biết cậu ấy thất thế. Thậm chí gia sản trong nhà còn không được hưởng miếng nào.”

“Đúng đó, hôm nay dù sau nhân vật chính là Lâm Hãn, cậu ta xuất hiện không cảm thấy mất mặt sao?”



“Mất mặt cái gì, bây giờ còn không chịu hạ mình lấy lòng. Chỉ e cậu ta khó sống trong nhà họ Lục.”

Lời kia vừa dứt, Lục thiếu bước lướt qua đám người bọn họ đi thẳng ra ngoài cửa. Bên ngoài dừng lại một chiếc Jeep đen, người đàn ông bước xuống khiến nhiều người không khỏi há hốc mồm.

“Người kia là Châu thiếu sao? Anh ấy là khách của Lục thiếu sao?”

Châu Phong thấy người đàn ông trước mắt đi đến, khóe môi liền nhếch lên: “Lục thiếu, cảm ơn vì lần trước.

“Việc nên làm thôi, tôi cũng được lợi còn gì.”

“Vậy sao? Hình như mọi người ở đây không nghênh đón anh lắm”

Anh liếc mắt nhìn đám người phía sau lưng: “Lục thiếu, tôi đã nhắc anh rồi. Vậy mà anh lại để cậu ta thuận lợi lên ngôi”

Lục thiếu nghe vậy liền khẽ cười: “Nếu làm như vậy thì làm sao có thể để anh giúp con vợ nhỏ của mình xả giận chứ.”

Hết nghe lời nói của người này đến người kia, Phù Hy Nguyệt đã nắm sơ sơ tình hình. Thì ra không chỉ có cô mà lão đại cũng hợp tác với Lục thiếu.

Châu Phong nắm người phụ nữ bên cạnh, ánh mắt tràn ngập tình ý: “Hy

Nguyệt, anh không chắc bản thân tốt nhất. Nhưng chắc chắn sẽ làm em hạnh phúc nhất.”

Hai người cùng nhau sánh bước theo sau Lục thiếu đi vào bên trong. Cùng lúc đó bữa tiệc cũng chính thức bắt đầu.

Trên sân khấu lớn, người ngồi chính giữa là ông cụ Lục đang cười cười vui vẻ. Hai bên là vợ chồng Lục lão gia, nhìn con trai được mọi người chào đón, ông ta cũng không kìm được cười cười.

Ngoài ra còn có gia đình nhà họ Lâm, cùng mẹ ruột của Lâm Hãn ở đó.

Đứng ở giữa sân khấu là Lâm Hãn cùng với Lâm Hy Chi và Lục Chỉ. Cả ba người nhìn thấy Châu Phong và Phù Hy Nguyệt xuất hiện, trên môi liền nở ra nụ cười xấu xa.



“Anh Lâm Hãn, hôm nay anh nhất định phải giành lại cô gái của mình đó.”

Lục Chỉ khoanh tay trước ngực, ánh mắt luôn dán chặt trên người Châu Phong, câm hận khẽ nói: “Cô ta cướp mất vị hôn phu của em rồi kìa.”

“Em yên tâm, anh nhất định sẽ để Châu Phong lại cho em. Nhưng anh không chắc anh ta sẽ còn nguyên vẹn.”

“Sao cũng được, miễn là anh ấy thuộc về em.”

Hết nghe giọng người này đến giọng người kia, Lâm Hy Chi nhíu mày không vui: “Hai người không nói thì không được sao? Mọi việc đã chuẩn bị sẵn hết rồi, còn bàn tính cái gì?”

Nghe thấy giọng nói khó chịu của người bên cạnh, Lục Chỉ liếc mắt khinh

thường: “Đây là chuyện của bọn tôi. Cô nghe được thì nghe, không nghe được thì bịt tay lại.”

“Cô..”

Lục Chỉ trừng mắt lại: “Tôi làm sao? Tôi nói cho cô biết, không có mặt tôi những vị tiểu thư ngoài kia có thể để cô vào mắt sao? Chưa kể, cô còn là con ngoài dã thú của dì Lâm bao nhiêu năm...

“Được rồi, hai người đừng cãi nhau nữa.”

Bị lời của Lâm Hãn cắt ngang không thể cãi lại, Lâm Hy Chi cắn răng nũng nịu: “Anh Lâm Hãn, là cô ta chế giễu em.”

“Tôi chế giễu gì chứ? Lời tôi nói đều là sự thật, cô cũng nhìn lại bản thân một chút đi. Bản thân cô không phải là Phù Hy Nguyệt, nên cô có muốn anh Lâm Hãn đứng về phía cô cũng khó lắm”

“Cô... Cô...”

Trước gương mặt tức giận đến đỏ bừng của Lâm Hy Chi, Lâm Hãn vẫn lạnh nhạt không lên tiếng. Điều này càng làm cô ta tức giận hơn, Lâm Hy Chi liền hướng tức giận sang người phụ nữ xinh đẹp đứng phía dưới sân khấu đang thu hút tất cả ánh nhìn, bao gồm cả mẹ cô.

Phù Hy Nguyệt, tại sao lúc nào cô xuất hiện luôn làm lu mờ tôi chứ? Tại mọi người đều yêu thích cô?