Lão Công Của Tôi Rất Nhiều Tiền!

Lão Công Của Tôi Rất Nhiều Tiền! - Chương 11




Thi Ánh Điệp một bên xả nước, một bên thầm rủa xả hắn, không phát hiện Ân Nghệ chỉ còn mặc mỗi quần dài đã bước vào tự bao giờ.

“Xả nước vui đến như vậy sao?” Hắn hỏi.

thấy thanh âm của hắn, Thi Ánh Điệp giật mình đột nhiên quay ngườihoảng sợ liền đụng ngay vào bộ ngực rắn chắc, tâm trí nàng giờ khắc nàychỉ tràn ngập sự tán thưởng.

Xem ra lão công này của nàng cơbắp rất rắn chắc a~, bả vai rộng, trơn nhẵn, cường tráng, cơ bụng cũngsăn chắc không kém nha. Mặc quần áo nhìn hắn cũng bình thường thôi,không nghĩ tới hắn cởi bỏ áo lại cường tráng tràn ngập nam tính như vậy. Nàng dám thề, hắn là nam nhân cường tráng nhất mà nàng từng thấy. T^T

“Xem đã chưa, nếu chưa em có thể sờ thử xem!”

“Cái gì??!!” Nàng mờ mịt ngẩng đầu lên, lại thấy hắn vì bộ dạng của mình lúc này mà nín cười.

Nếu chưa vừa lòng em có thể sờ thử xem? Lời hắn vừa mới thốt ra làmđầu óc nàng nổ tung, trong nháy mắt mặt đã đỏ bừng, cả người thiếu chútnữa bị hỏa thiêu đốt.

Úc, thiên a, nàng vừa mới làm cái gì vậy? Thấy hắn trần trụi mặc độc cái quần dài mà mắt không chuyển hướng, hồnnhiên chăm chú nhìn giống như là đã trăm năm rồi chưa thấy qua nam nhânnào cởi trần vậy. Uy! Thật không còn gì mất mặt bằng a~

“Không nghĩ tới da mặt em lại nhạy cảm như vậy!” Ân Nghệ nhìn thật sâu vào khuôn mặt đỏ lựng mê người của nàng vui vẻ nói.

“Em, em…em đi nấu bữa tối cho anh!” Nàng cúi đầu, che dấu sự xấu hổ, nhanh chóng rời khỏi phòng tắm.

Ân Nghệ không tiếng động cười, lắc lắc đầu, chầm chậm cởi bỏ nốt quầndài, còn độc mỗi chiếc “quần con” xinh xắn chuẩn bị đi tắm thì đột nhiên lại có một âm thanh không đoán trước được vội vàng sộc vào.

“Thực xin lỗi, em quên hỏi anh, anh muốn ăn cái gì đó vậy….a!” Đột nhiên thấy hắn cả người trần trụi, Thi Ánh Điệp hét lên một tiếng rồi chạybiến ra ngoài.

Oái, nàng thực sự muốn chết mà, ai có thể hoàn thành tâm nguyện này của nàng đây.

Bàn ăn một mảnh trầm tĩnh, chốc chốc lại vang lên tiếng bát đũa va vào nhau của một ai đó, còn lại là hoàn toàn yên lặng.

Thi Ánh Điệp đời này, kiếp này, đến giờ phút này thấy xấu hổ vô cùng,nàng thực muốn bỏ trốn, nhưng là không có chỗ để đi, đồ đạc của nànghiện đều ở đây hết, căn hộ nàng thuê trước đây chìa khóa đã trả lại chủnhà bây giờ giá cả leo thang phòng ốc đông đúc chật trội sợ quay lạicũng đã cho thuê mất rồi, mà ở nhà thuê mãi cũng không thể ở hết đời.

Ô~ nàng đến bây giờ vẫn không muốn thừa nhận mình chính là một cái ngu ngốc nữ nhân, chỉ vì sở hữu tài diễn khá đỉnh, cộng thêm bộ dạng thuầnkhiết, xinh đẹp động lòng người này cho nên luôn giả bộ ngây thơ vô (số) tội, nhờ đó mà biến sự không tốt thành tốt đẹp hết, chẳng ai có thểphát giác nàng.

Đối mặt với cái lũ nam nhân giáp, ất, bính,đinh…bla..bla đó bị vẻ đẹp của nàng che mắt, chỉ cần giở chiêu đó ra làđối phó được liền, còn lần này đối mặt với “lão công” tại sao mọi ý nghĩ của nàng không tài nào che dấu được đều hiện hết trên vẻ mặt vậy?

Hay là thành thật khai báo, đem việc mình kết hôn với hắn là vì tiềnnói toẹt ra, nếu hắn cảm thấy bị lừa, chán ghét nàng mà đòi ly hôn nàngmới có thể an toàn rời hắn đi mà vẫn giữ được sự trong sạch của bảnthân.

“Ân, ân, Này! Em là có chút lời này muốn nói với anh.” Nàng nhẹ nhàng nói, hít một hơi thật sâu lấu dũng khí nói tiếp.

Hắn nghe vậy liền ngừng đũa ngẩng đầu lên, đôi mắt đen nhìn chằm chằmvào nàng làm nàng bắt đầu do dự không dám nói. Hay là nàng để cho hắnnghỉ ngơi một đêm, lúc này hắn mệt mỏi vậy lại cùng hắn thảo luận việcnày, có nên không?