Khi Đỗ Khanh nhận được thẻ ngân hàng từ chỗ mẹ, cũng không nói thêm cái gì, trực tiếp đưa cho Tống Gia Thành.
Tống Gia Thành biết đây là tích tụ hơn phân nửa đời của hai vợ chồng già, lập tức xua tay cự tuyệt, nhưng Đỗ Khanh giải thích ngọn nguồn trong đó cho hắn, cuối cùng hắn vẫn nhận số tiền này.
Tống Gia Thành không muốn làm cha mẹ Đỗ Khanh cảm thấy thiếu tự tin trước mặt hắn, Cam Mạn Mai cùng Đỗ Hùng Hoa chăm sóc hắn rất nhiều, hắn cũng rất tôn kính bọn họ, hắn chưa từng nghĩ tới chuyện dùng tiền tài áp chế Đỗ Khanh hay hai người bọn họ.
Nếu hắn nhận số tiền này thì về sau hai người Cam Mạn Mai sẽ cảm thấy tự tại hơn rất nhiều, vậy hắn liền theo ý bọn họ mà nhận thôi.
Dù sao trong tay hắn có tiền, không cần lo lắng về sau có tình huống đặc thù không thể giúp bọn họ.
Mấy ngày sau Đỗ Khanh đi làm, Tống Gia Thành học để thi bằng lái, ngẫu nhiên hắn lại mua một ít đồ vật ở trên mạng, vì để chuẩn bị về cổ đại, mấy thứ này đều nhờ hai người Cam Mạn Mai giúp đỡ ký nhận.
Thời gian rất mau liền đến ngày nghỉ của Đỗ Khanh, hôm nay tan làm bọn họ liền về chung cư thu thập mấy thứ rồi đi thẳng về nhà ba mẹ.
Tống Gia Thành có chấp niệm rất lớn với đồng hồ quả lắc, lần này trở về hắn vẫn mua trên mạng, một cái đồng hồ quả lắc dựa tường tinh xảo hơn tất cả những chiếc đồng hồ trước đó, thuận tiện còn mua hai cái đồng hồ treo tường.
Anan
Đồng hồ treo tường, giá cả cũng không rẻ, bất quá hiện tại Tống Gia Thành không thiếu tiền, thích liền trực tiếp đặt hàng.
Trừ bỏ những cái đó, còn có lễ vật Cam Mạn Mai chuẩn bị cho người nhà Tống Gia Thành, tuy rằng đồ vật không quý giá như vòng tay, nhưng cũng là đặc sản thành phố Vân.
Cuối cùng mấy thứ nhỏ như nước cốt lẩu, lớn như đồng hồ quả lắc, bàn mạt chược, đồ vật linh tinh vụn vặt cũng để đầy nửa cái giường.
Tống Gia Thành láy ra một cuộn tranh từ đuôi giường gỗ, đưa cho Đỗ Hùng Hoa.
“Đây là?” Nhìn cuộn tranh trước mặt, Đỗ Hùng Hoa khó hiểu, lúc trước Tống Gia Thành đưa cho ông bàn cờ bạch ngọc và kì phổ trân phẩm, lần này ông đã cứng rắn thả lại trên giường gỗ, nếu ông nhận đồ vật quý giá như vậy, buổi tối ngủ cũng không yên ổn.
Ngữ khí Tống Gia Thành rất bình thản: “Đây là bức tranh của Ngô Đạo Tử, ‘Tử Thiên Vương Đồ’.”
“Cái gì?” Thanh âm Đỗ Hùng Hoa bén nhọn, ông làm phần tử trí thức, tự nhiên biết đến Ngô Đạo Tử, cho nên phản ứng của ông rất lớn, sợ tới mức làm Cam Mạn Mai bên cạnh thiếu chút nữa làm rơi hộp trái cây.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me -
https://monkeyd.me/anh-chong-den-tu-co-dai/chuong-167-quyen-tang.html
.]
“Đây là chân tích của Ngô Đạo Tử? Sao anh lại cầm tới đây.” Đây là một bức tranh luôn để ở đuôi giường Đỗ Khanh, Tống Gia Thành vẫn luôn không nhắc tới, cô cũng không để ở trong lòng, cũng không nghĩ mở ra xem, lúc này cô nghĩ đến mấy ngày trước cô để tranh của danh họa dưới chân mình, cô không khỏi cảm thấy run run.
Đỗ Khanh vỗ ngực, âm thầm may mắn: Còn may, còn may, giường gỗ cũng đủ lớn, buổi tối đỉ ngủ chân cũng không chạm vào bức tranh, bảo bối như vậy, nếu cô có gì sơ suất, cô sẽ tự trách tới chếc mất.
Tống Gia Thành cũng thật là, đồ vật trân quý như vậy lại cầm tới đây làm gì, nếu mang lại đây sao không cất hẳn hôi, cứ như vậy ném trên giường, cũng quá không cẩn thận.
Bức họa này quý hơn mấy thứ vòng ngọc, trâm ngọc kia không biết bao nhiêu lầm.
Vòng ngọc, trâm ngọc dù trân quý, hiếm hoi, cũng chỉ có giá trị cất giữ.
Mà ‘Tử Thiên Vương Đồ’ lại là bút tích thật của một danh họa, đó là cái gì? Đó chính là báu vật của toàn nhân loại! Ý nghĩa của nó tuyệt đối gấp rất nhiều lần mấy khối phỉ thúy.
Đỗ Hùng Hoa nghe nói đây là bản gốc ‘Tử Thiên Vương Đồ’, tay run như mắc bệnh Parkinson, chậm chạp không dám duỗi tay ra nhận bức tranh trong tay Tống Gia Thành.
Động tác của Tống Gia Thành cực kỳ cẩn thận đưa bức hoạ cho Đỗ Hùng Hoa, đi thẳng vào chính đề: “Cháu muốn quyên tặng bức họa cổ này cho viện bảo tàng, không biết quy trình ra sao, cho nên muốn phiền chú giúp cháu xử lý.”
“Cháu nói cái gì? Quyên tặng cho viện bảo tàng?”
Nếu có thể, Đỗ Khanh thật sự không muốn thét chói tai như gà, bởi vì như vậy có vẻ cô đặc biệt không trầm ổn.
Nhưng từ khi Tống Gia Thành lấy bức họa của Ngô Đạo Tử ra, chuyện sau đó phát triển theo phương hướng càng ngày càng kỳ quái.
Một bức họa trân quý như vậy, Tống Quốc công chịu đựng đau lòng đưa cho hắn, rõ ràng lúc trước hắn cũng rất quý trọng, sao nói quyên tặng liền quyên tặng.
Phía trước hắn cũng không lộ chút manh mối nào hết.
Tuy rằng Cam Mạn Mai cũng giống Đỗ Khanh lúc trước, không quá hiểu biết về Ngô Đạo Tử, chỉ cảm thấy có chút quen tai, nhưng Đỗ Hùng Hoa tiến đến nhỏ giọng phổ cập kiến thức cho bà một phen, bà cũng hiểu trình độ trân quý của bức họa này.
“Tiểu Ngôn, cháu vẫn nên suy xét lại đi, đồ vật trân quý như vậy, nếu cháu thật sự quyên tặng, về sau muốn nhìn cũng chỉ có thể mua vé vào viện bảo tàng nhìn thôi.”
Hơn nữa đây là tự nguyện quyên tặng cho quốc gia, một khi quyết định, muốn lấy về cơ hồ là chuyện không có khả năng.