Lúc ấy Cam Mạn Mai bọn họ hy vọng con gái sẽ mua một căn phòng lớn, chính là nghĩ có thể ở cùng một chỗ, dù sao bọn họ tuổi lớn, cũng ít ngủ, bình thường dậy sớm một, hai giờ đi làm cũng không có việc gì, chỉ cần có thể chiếu cố cuộc sống hàng ngày của con gái.
Nhưng mà Đỗ Khanh lại cứng đầu, nói cái gì cũng không muốn dùng tiền dưỡng lão của bọn họ mua nhà, cuối cùng kiên trì mua căn hộ chung cư nhỏ kia.
Hiện tại bọn họ thật sự có thể dọn qua ở cùng con gái, nhưng bọn họ lại không thể theo lý thường mà đồng ý, bởi vì căn nhà kia là Tống Gia Thành bỏ tiền ra mua.
Cũng không biết hai đứa lén thương lượng như thế nào, thế nhưng để tiểu Hạ đứng tên hai căn hộ.
Y theo hiểu biết của bọn họ với con gái, yêu cầu này tuyệt đối không phải Đỗ Khanh chủ động nói ra.
Tuy rằng Tống Gia Thành vừa ra tay chính là vòng ngọc trên trăm triệu, nhưng Cam Mạn Mai cùng Đỗ Hùng Hoa thật sự không vô sỉ mà cảm thấy hắn là tên coi tiền như rác, nên bọn họ nhận là đương nhiên.
Hai người sống hơn phân nửa đời người, chưa từng nghĩ tới chuyện chiếm tiện nghi của người khác, chẳng sợ người kia là con rể tương lai của bọn họ.
Cam Mạn Mai cùng Đỗ Hùng Hoa phải đi về thương lượng, Đỗ Khanh và Tống Gia Thành cũng không thể buộc bọn họ phải đồng ý ngay lập tức, cuối cùng chỉ có thể tiễn hai người xuống dưới lầu, cho bọn họ thời gian từ từ suy nghĩ, chậm rãi cân nhắc.
Tiễn hai người đi, Đỗ Khanh cùng Tống Gia Thành nắm tay về nhà, trên đường cô oán trách nói: “Anh gọi ba mẹ em tới sao không thương lượng với em trước?”
Quá đột nhiên, làm cô vừa rồi thiếu chút nữa thất thố trước mặt cha mẹ, những lý do thoái thác đã nghĩ xong từ lúc trước, cũng không nói được một câu.
Anan
Tống Gia Thành ngẩng đầu, vẻ mặt chân thành nói: “Ta không muống để nàng phải nhọc lòng vì những việc này, cho nên liền nghĩ để ta tới nói sẽ tốt hơn.”
Đêm qua Đỗ Khanh vì chuyện này trằn trọc đến nửa đêm mới ngủ, Tống Gia Thành ngủ ở phòng khách đều nghe được hết thảy, cho nên chiều nay hắn liền gọi cho hai người Cam Mạn Mai, muốn sớm giải quyết việc này, để cô có thể hoàn toàn yên tâm.
Đỗ Khanh biết hắn vì muốn tốt cho mình, nhưng cô vẫn không khỏi có chút lo lắng: “Ba mẹ em khẳng định bị hù chếc, cũng không biết tối hôm nay bọn họ có bị mất ngủ hay không.”
Cam Mạn Mai bọn họ đương nhiên không mất ngủ, hai người về nhà ngồi một hồi lâu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me -
https://monkeyd.me/anh-chong-den-tu-co-dai/chuong-166-chi-vi-nang-3.html
.]
Sau đó Cam Mạn Mai đứng dậy đi vào trong phòng ôm một cái hộp ra, nếu Đỗ Khanh ở chỗ này, liền biết cái hộp này đựng tất cả giấy chứng nhận và tư liệu quan trọng trong nhà.
Cam Mạn Mai lấy ra một cuốn sổ tiết kiệm đưa cho chồng.
Thấy rõ con số trên sổ, Đỗ Hùng Hoa duỗi tay lau mặt: “Lúc này mới chỉ có hơn 150 vạn……” Số tiền này chỉ mới mua được một nửa căn hộ.
Đỗ Hùng Hoa ở trong nhà vẫn luôn không quan tâm chuyện tài chính, tuy rằng ông có chút chủ nghĩa đại nam tử, nhưng ông có một điểm tốt, đó là từ khi kết hôn đều giao hết tiền lương cho vợ, nhiều năm như vậy đi qua, ông vẫn luôn nhận tiền tiêu vặt từ chỗ vợ.
Đương nhiên, lạc thú lớn nhất của đàn ông là tồn tiền riêng, tự nhiên ông cũng có.
Bất quá đồng chí Đỗ dành tiền riêng hơn phân nửa đời người, cũng không đến mười vạn đồng, đây là từng ấy năm trời, mỗi năm ông đều trích một phần tiền từ tiền thưởng cuối năm, thật vất vả mới tích cóp được.
Lúc này ông nhịn đau lấy tất cả tiền riêng ra, số tiền này với tiền mua một căn nhà còn chênh lệch rất lớn.
Chuyện này Cam Mạn Mai tự nhiên rõ ràng, bà do dự rồi lại sờ soạng rút ta một tấm thẻ ngân hàng từ dưới đáy hộp.
“Tấm thẻ ngân hàng này có hai mươi vạn, đây là của hồi môn tôi chuẩn bị cho con gái.”
Trừ cái này ra, còn có một tấm thẻ ngân hàng sử dụng hằng ngày, bên trong còn có mấy vạn đồng.
Cam Mạn Mai cùng Đỗ Hùng Hoa ôm tích cóp, phấn đấu hơn nửa cuộc đời của hai người, ngồi trên sô pha, cực kỳ thất thất bại, phát hiện —— nếu bọn họ muốn trả lại tiền mua nhà cho tiểu Ngôn, cơ hồ là một chuyện không có khả năng.
Bất quá nếu bán đi căn nhà bọn họ đang ở…… Chẳng những đủ tiền, bọn họ còn có thể dư lại một ít.
Đỗ Hùng Hoa đưa sổ tiết kiệm trong tay cho vợ, c.h.é.m đinh chặt sắt nói: “Cứ như vậy đi, bà đưa thẻ ngân hàng và sổ tiết kiệmnày cho con gái, để con bé đưa cho tiểu Ngôn, tuy rằng không nhiều tiền lắm, nhưng không phải tiểu Ngôn muốn thi bằng lái sao, số tiền này cũng đủ mua một chiếc xe không tồi cho hắn, chỗ còn lại, về sau chúng ta lại chậm rãi đưa đi.”
Tuy rằng nhà bọn họ không phải gia đình phú hào gì ghê gớm, nhưng chỉ có duy nhất một cô con gái là Đỗ Khanh, nói cái gì cũng không thể để người ta xem nhẹ, cho nên bọn họ vẫn không dám hàm hồ.
Hai người trẻ tuổi muốn đi đến cuối cùng, chỉ để mình tiểu Ngôn một bên trả giá là không có khả năng.