Lão Bà Nữ Cường Của Tổng Tài

Chương 62: 62: Quá Trùng Hợp




Nói con người ta sang bởi khoác lên mình chiếc áo " Chức quyền" quả không sai.



Ngày đầu tiên cô đi làm, bao nhiêu ánh mắt tò mò rồi thì đố kỵ, nhìn cô một cách dò xét.



Đến hôm nay, ngày đầu tiên mà cô ngồi vào cái ghế tổng giám đốc.



Mọi người trong công ty thấy cô đều phải hơi cúi đầu chào hỏi.



Đúng là thái độ cách xa nhau một trời một vực.



Đoạn Thanh Vy cũng chỉ khẽ gật đầu coi như chào chiếu lệ.



Bước vào thang máy một mạch ấn lên tầng cao nhất là văn phòng làm việc giành cho tổng giám đốc.



Đoạn Thanh Vy ngay lập tức bắt tay vào công việc của mình.



Bắt đầu xem xét những hồ sơ mà trợ lý của cô đã để sẵn lên bàn.



Nếu công việc hàng ngày của một người lãnh đạo chỉ là xem xét và giải quyết những hồ sơ này thì nó thật sự không quá khó với cô.



Dù sao cô cũng có chuyên môn mà, không đến nỗi chỉ là cái vỏ rỗng.



Mọi chuyện sẽ chẳng có gì đáng nói, nếu buổi chiều ngày hôm đó, trợ lý của cô không hốt hoảng chạy vào phòng mà không kịp gõ cửa.



Cô nàng miệng vừa thở dốc, vừa nói những câu đứt quãng.



- Tổng..



Tổng giám đốc...!Sảy...!Sảy ra chuyện rồi.



Cô bỏ cây bút máy và tập tài liệu trên tay xuống bàn làm việc.



Lông mày hơi nhíu lại hỏi trợ lý.



- Có chuyện gì, em có thể bình tĩnh nói chị nghe được hay không? Em nói vậy làm sao chị hiểu được.





Cô nàng cố gắng hít lấy hít để vài hơi dài giúp lồng ngực căng đầy những khí, trấn tĩnh bản thân nói.



- Chuyện lớn rồi tổng giám đốc.



Dự án khu du lịch sinh thái nam thành phố T do chị phụ trách xảy ra vấn đề rồi.



Đoạn Thanh Vy chống hai tay xuống bàn, cằm tựa trên hai mu bàn tay, cười khẩy.



Thư ký nhìn vẻ dửng dưng của cô cứ như đang cười chuyện của người khác không phải chuyện của mình thật không nén được sự tò mò.



Vị tổng giám đốc trẻ của cô nàng đang nghĩ gì trong đầu, cô nàng thật sự muốn biết.



Mang theo sự nghi hoặc của bản thân, cô nàng thỏ thẻ hỏi..





- Tổng giám đốc, chị không lo lắng hay sao?

Cô nhếch mép cười, một nụ cười không ra ý vị, nhưng nhìn vào chẳng thấy có chút gì là vui.



Giọng cô nhẹ tênh, bình thản trả lời.



- Lo chứ, sao có thể không lo cho được.



Dự án liên quan đến cả chính quyền, xử lý không tốt, dây dưa đến pháp luật lại bị bóc lịch như chơi.



- Vậy bây giờ chị tính phải làm sao ạ?

- Chưa biết giải quyết thế nào? Phải xuống tận nơi xem tình hình thế nào rồi mới giải quyết được.



Em chuẩn bị đi, lát nữa chúng ta ghé qua công trường.



- Em hiểu rồi.




Chung quy cho cùng mà nói, bảo Đoạn Thanh Vy không lo sao được.



Cô đã dốc nhiều tâm huyết cho dự án như vậy.



Nếu không may có chuyện gì xảy ra, bản thân cô không tránh khỏi trách nhiệm, nhưng cả cái Đoạn Thị này cũng không thoát khỏi liên can.



Dự án có sự tham gia của chính quyền bao giờ cũng vậy.





Lợi nhuận tốt thật đấy, danh tiếng mang lại cao thật đấy.



Nhưng nếu làm không khéo, chẳng khác nào tự hủy đi tiền đồ nửa đời sau.



Lợi ích đạt được bao giờ cũng đi song song với cái giá phải trả.



Cô mỉm cười đầy chế giễu.



Cái sự cố này cũng đến thật đúng lúc ghê.



Sớm không đến, muộn không đến, lại nhằm đúng lúc cô vừa tiếp quản chức vị tổng giám đốc mà đến.



Chẳng phải trước đây vẫn rất thuận lợi hay sao? Điều này phải chăng quá trùng hợp.



Sau khi giải quyết xong vấn đề, cô phải xem xét kỹ hơn nguyên nhân sự cố rồi.



Không biết, có phải, " Nhỡ may" có ai đó vô tình chạm tay vào sự cố này hay không?

Mười lăm phút sau, trợ lý của cô thông báo cho cô biết có thể rời đi được rồi.



Cô cũng không chuẩn bị nhiều, mang theo bản vẽ chi tiết dự án và túi xách rời đi.



Công trường nằm phía Nam thành phố, là vùng ngoại ô nên từ chỗ công ty cô qua đó mất cả giờ đồng hồ.



Cô nhìn đồng hồ đeo trên tay, nếu mọi chuyện đơn giản, cũng phải đến khoảng 6 giờ tối mới có thể trở về.



Mà không suôn sẻ lại càng khó nói.



Công trường cát bụi, máy móc, xe tải vật liệu ra vào liên tục.



Thật sự không thích hợp cho những người chân yếu tay mềm như cô.



Ấy vậy mà trong suốt hơn hai tuần đi vào thi công dự án, cô vẫn rất hay lui tới.



Cô phải thầm thán phục khả năng tài chính của ASI, đúng là cứ có tiền chuyện gì giải quyết cũng nhanh.





Mới cách đây hơn hai tuần, nơi này chỉ là vùng ngoại ô hoang vu, hẻo lánh.



Hô biến nơi đây, chưa hoàn chỉnh, nhưng những khung nhà bằng bê tông đã và đang dần chiếm chỗ.



Đoạn Thanh Vy trực tiếp đi đến gặp giám sát thi công công trình.



Lão biết cô là ai, nhưng từ buổi ban đầu đã không đề cao cô.



Đơn giản lão cho rằng, một người phụ nữ như cô, đến những nơi như thế này chỉ làm vướng tay.



Bỏ qua thái độ khinh khỉnh của lão, cô trực tiếp lên tiếng.



- Rốt cuộc công trình đã xảy ra vấn đề kỹ thuật gì?

Lão tỏ thái độ khinh thường trả lời.



- Nói ra cô có thể giải quyết được sao? Một người phụ nữ như cô có thật sự hiệu về xây dựng.



Hay nhỉ, giờ còn lên mặt với cô nữa kia đấy.



Cô nói nhẹ không thích chứ gì, vậy nói nặng cô cũng biết đó nha.



Đừng thách thức sự kiên nhẫn của cô.



- Ồ, vậy sao? Chính tôi là người đưa ra thiết kế và kết cấu hạ tầng của dự án xây dựng này, ông nói liệu tôi có biết hay không?

Không cần ông ta trả lời, cô lại tiếp tục lên tiếng.



- Mà ông cứng chẳng cần biết làm gì đâu.



Bởi khi mà công trình thi công sai hoàn toàn so với dự án ban đầu, ông cứ chờ đó mà bồi thường dự án và hầu tòa đi.



Mặt ông ta đỏ như gấc vì tức giận.



Khuôn mặt có chút quá khổ vì thừa cân nay lại càng nặng nề khó coi.



Lão gần như gằn lên.



- Cô...!cô, ngậm máu phun người.



Rõ ràng trong thiết kế là bên cô đã tự rút bớt kết cấu sắt thép bên trong lõi để hạ thấp giá cả dự thầu.



Bây giờ cô trắng trợn vu oan cho tôi như thế, chưa biết người hầu tòa là ai đâu.





Những lời mà người quản lý vừa mới nói, như một chiếc búa nặng đập thẳng vào đầu cô.



Gì mà" rút lõi công trình, hạ thấp giá thầu", cô chưa ngốc đến nỗi tự bê đá đập vào chân mình như thế.



Điều này thật sự không tốt chút nào, nhưng nếu cô đã biết nguyên nhân ở đâu thì cũng không quá tệ.



- Tôi hiểu nguyên nhân ở đâu rồi.



Quản lý, ông có thể cho tôi xem lại bản vẽ bên ông đang giữ được hay không.



Dù rất miễn cưỡng, nhưng ông ta cũng nhanh chóng đi về phía khu nhà kỹ thuật, lấy cho cô xem bản vẽ khu nhà mà ông ta đang bắt đầu cho thi công.



Vốn ông ta cũng thấy lạ, nên mới báo lên trên, nhưng lại không hề có ác ý.



Lương tâm của một người làm quản lý lâu năm trong ngành xây dựng, không cho phép ông ta có những sai sót.



Có lẽ vì thế mà cô mới phát hiện được ra việc quan trọng như thế này sớm như vậy.



Tìm một góc có ghế cô cùng trợ lý của mình ngồi xuống.



Bắt đầu lật dở xem xét phần bố trí kết cấu sắt thép của công trình.



Đúng là hình ảnh phối cảnh sau khi hoàn thiện là do cô thiết kế, nhưng cách bố trí kết cấu sắt thép bên trong đã thay đổi hoàn toàn.



Chỉ bằng một nửa so với bản kế hoạch cô đã đưa ra.



Nếu cứ theo bản vẽ trên tay cô đang cầm mà cố chấp làm, công trình rất nhanh sẽ có những hiện tượng xuống cấp.



Dù có khi thời gian chỉ là mới bàn giao dự án.



Thảo nào người quản lý nóng giận nói bên cô rút lõi công trình.



Cái này không trách ông ta, mà ngược lại còn phải cảm ơn.



Ông ta đã giúp ông một việc quan trọng trước khi quá muộn.



Nếu đổi lại người khác, cứ theo như bản vẽ mà thi công, đến khi công trình hoàn thành và đi vào nghiệm thu.



Lúc đó Đoạn thị sẽ khó lòng tránh khỏi phiền phức mà nếu có tránh được, cũng phải tốn một số tiền vô cùng lớn để bồi thường.



Nhìn từ phương diện nào cũng thấy đó là rắc rối..