Lão Bà Nữ Cường Của Tổng Tài

Chương 61: 61: Không Tranh Cãi Nổi




Một ngày mới lại bắt đầu.



Những tia nắng yếu ớt ngày cuối đông vô cùng yểu ớt, không đủ mạnh mẽ để xuyên qua tấm rèm cửa vừa dày vừa nặng kia, đành len lén nép mình bên ngoài tấm rèm.



Vài tia nắng mạnh mẽ sức sống hơn thì ganh đua, cố gắng lọt qua những khe hở chưa được đóng kín của tấm rèm, khiến căn phòng trở nên sáng hơn không ít.



Đoạn Thanh Vy nheo nheo mắt tỉnh dậy, cảm giác bụng mình hơi nặng.



Cô khẽ kéo chăn ra mới biết tay của anh vẫn đang ôm lấy eo của cô.



Toàn bộ khuôn mặt của anh vùi cả vào cổ cô mà ngủ.



Cô cựa nhẹ người, toan đứng dậy, nhưng anh còn nhanh hơn.



Chỉ vừa cảm thấy người trong lòng có động tĩnh, cánh tay rắn chắc của anh đã lập tức ôm lại.



Giọng anh buổi sáng sớm hơi khàn đục, anh được đà vùi sâu khuôn mặt vào hõm cổ cô.



Mùi hương thoang thoảng trên cơ thể cô càng làm anh không muốn thức giấc.



Giọng anh lười biếng hỏi.



- Em dậy sớm vậy? Ngủ thêm chút nữa đi, trời còn sớm lắm.



Cô muốn gỡ tay anh ra khỏi eo mình, nhưng anh lại ôm chắc hơn, cô đành dùng tuyệt chiêu dỗ dành anh.



- Thôi nào, trời đã sáng từ lâu rồi, anh buông em ra đi.



Em chuẩn bị đồ ăn sáng cho anh.



Cô nào ngờ sáng ra anh như một đứa trẻ to xác.



Mấy chiêu hàng ngày cô dùng để thuyết phục anh, căn bản là không hiệu quả.



Anh mắt vẫn nhắm, trả lời cô.



- Không buông, ôm em ngủ ngon hơn.





Em ngủ đi, anh không cần em chuẩn bị bữa sáng.



Chuyện đó có người giúp việc làm.



-.



Nhưng em muốn chuẩn bị bữa sáng cho anh mà.



- Không cho em đi.



Anh ở chung với bạn gái, chứ không phải người giúp việc.





Việc dọn dẹp như ngày hôm qua, không cho phép lặp lại.



- Ừm, em biết rồi, vậy em không dây nữa.



Cô trả lời anh rồi tiếp tục ôm Anh mà ngủ thêm một lúc.



Khi cô tỉnh lại lần hai đã là hơn bảy giờ.



Lần này cô khiên quyết rời giường nên anh không thể mè nheo níu cô nằm thêm được nữa, đành dậy theo cô.



Không phủ nhận, đêm qua anh thực sự ngủ rất ngon.



Nếu là Trình Nhất Nam tham công tiếc việc của trước đây, sẽ thức làm việc đến khuya, và dậy sớm.



Có khi nào khi có cô rồi, anh trở thành " Quân vương không lên triều sớm" không nhỉ.




Sau khi cả hai vệ sinh cá nhân xong, anh mở cửa thông phòng, dẫn cô qua phòng để trang phục.



Căn phòng này thật sự làm cô choáng ngợp, tự hỏi anh có cần khoa trương đến vậy không?

Cả căn phòng rộng lớn chỉ để quần áo giày dép và phụ kiện.



Những chiếc tủ được bố trí bao quanh bốn bức tường.



Đồ vest, áo sơ mi đủ màu đủ kiểu của anh được móc một cách phẳng phiu như trưng bày ở tiệm.



Quần áo mặc ở nhà và đồ thể thao được móc riêng.



Giày da và giầy thể thao đa dạng mẫu mã được xếp gọn gàng trong tủ giày bố trí bên dưới tủ quần áo.



Cắt ngang tủ quần áo và tủ giày ở giữa là những ngăn tủ nhỏ hơn giành để xếp đồng hồ và cà vạt.



Cô chép miệng vẻ tiếc rẻ.



Những thứ đồ mà anh chỉ mặc hàng ngày được chưng bày ở đây, còn có giá trị lớn hơn cả một gia tài của người bình thường.



Cô cho rằng như thế đã là khoa trương.



Nhưng không, quay qua nhìn đồ mà anh chuẩn bị cho cô còn khoa trương hơn nhiều.



Quần áo, váy vóc, giầy dép đều đa dạng mẫu mã và màu sắc.



Từ thời trang công sở đi làm, cho đến các loại váy để đi chơi.



Đã thế toàn là những mẫu mới nhất của các nhà mốt đang thịnh hành.



Đi kèm với quần áo, túi xách anh đều chuẩn bị những chiếc mẫu mã và màu sắc đều là bản giới hạn.



Cô có bị mù đâu mà không phân biệt được giá trị của chúng.




Anh thấy thái độ ngẩn ra của cô, chẳng biết vui hay buồn, thích hay không.



Anh bước đến ôm lấy cô từ đằng sau, đầu dựa lên vai cô thủ thỉ hỏi.



- Sao vậy? Em không thích những gì mà anh đã chuẩn bị? Anh lập tức bỏ chúng đi, chuẩn bị cho đến khi nào em ưng ý thì thôi..



Thấy được sự càn rỡ trong lời anh nói, cô lập tức phủ định..





- Không, anh không cần phải như vậy đâu.



Không phải em không thích, nhưng nah chuẩn bị như thế này thực sự nhiều quá, em mặc cũng không hết.



- Không phải chứ, em chê nhiều? Không phải Liễu Phi nói con gái đều thích giày dép và túi xách mới hay sao? Con bé này đúng là từ bụng ta suy ra bụng người.



- Anh lại hiểu sai ý của em rồi.



Ý em không phải nói em không thích mà là nhiều, em nói là nhiều, anh hiểu không?

- Ừ, bây giờ thì anh hiểu rồi.



Nhưng anh thấy thế này cũng chưa gọi là nhiều.



Hôm nào rảnh, dẫn em đi mua tiếp.



Cô đúng là không theo kịp suy nghĩ của anh.



Rõ ràng cô đã nói là nhiều còn đòi dẫn cô mua thêm, thật là bó tay với anh.



Nhưng chung quy cho cùng cô cũng chẳng buồn tranh cãi với anh.



Với cái lý lẽ này của anh cô mà còn đôi co nữa khéo cô sẽ muộn làm mất.




Cô chọn cho mình một chiếc áo len cao cổ màu đen ấm áp, một chiếc quần jeans màu trắng, kết hợp với một đôi bốt cao đến gối.



Áo khoác ngoài là chiếc áo mang tô chất liệu dạ ấm áp.



Nhanh chóng thay đồ rồi xuống ăn sáng.



Đúng như anh nói, mọi việc đã có người làm lo, cô chẳng cần đụng tay đụng chân.



Với lại, ban ngày thế này, đúng là đông người làm hơn hẳn.



Sau khi dùng bữa sáng, anh lái xe đưa cô đến công ty.



Cô tháo dây an toàn, toan mở cửa xe bước xuống, anh đã nắm lấy tay cô kéo lại.



- Hình như em quên gì đó rồi?

- Quên, em có quên gì sao?


- Sao lại không, em đã quên mất một việc vô cùng quan trọng.



Anh vừa nói, vừa làm hành động này ngón tay, chỉ chỉ lên má mình, như ám hiệu cho cô biết điều mà cô đã quên là gì.



Cô mỉm cười vui vẻ, càng quen anh lâu, thì cô càng thấy rõ độ trẻ con của anh.



Thì ra cô quên không hôn tạm biệt anh.





Cô nhoài người về phía anh, định hôn lên má anh một cái tạm biệt.



Nhưng người đàn ông gian manh nào đó vào giờ phút chót đã quay mặt lại đối diện với mặt cô.



Điều này làm cho nụ hôn của cô rơi trực tiếp trên môi anh.



Đã vậy, ngay lập tức anh đã đưa tay giữ chặt gáy của cô.



Cô căn bản là không có sức để mà phản kháng hay trốn chạy.



Anh bắt đầu tham lam cắn mút môi cô.



Chiếc lưỡi mềm cạy mở hàm răng của cô mà đi vào trêu đùa với chiếc lưỡi đinh hương của cô.



Tham lam nuốt hết những mật ngọt chỉ thuộc về riêng cô mà thôi.1

Chỉ khi cảm thấy cả hai đã hoàn toàn thiếu dưỡng khí anh mới luyến tiếc buông cô ra.



Cô mềm oặt sau nụ hôn, dựa cả thân hình vào lồng ngực anh.



Lúc này cô mới biết, căn bản không phải hôn tạm biệt, mà cô đã bị anh dụ một cách ngon ơ và dễ dàng..



Ngồi thêm một lúc bình ổn nhịp thở, cô mới cẩn thận soi gương nhìn lại bản thân mình.



Tóc có chút rối, son bị anh liếm sạch quá nửa.



Với bộ dạng này của cô, nếu nói vừa làm điều xấu xong, ai cũng tin.



Cô đánh vào người anh.



- Đáng ghét, anh thế mà lại bắt nạt em.



- Là anh bắt nạt em sao? Không phải em rất thích và còn hưởng ứng nụ hôn của anh hay sao?

Cô chẳng buồn nói gì thêm với anh, chỉnh trang lại đầu tóc, lau bớt phần son bí lem trên khóe môi, tô thêm một lớp sơn mới.



Chỉ khi đã cảm thấy bản thân hoàn toàn ổn cô mới bước ra ngoài.



Dù là tổng giám đốc, nhưng cô không muốn ngay ngày đầu đi làm, đã bị mang tiếng là lợi dụng chức quyền nên đến trễ được..