Lãnh Vương Sủng Thê

Chương 114: Căn Bệnh Của Tứ Công Chúa.




Sau khi tiển Đông Phương Tiêu rời đi hết Cầm Thanh Tuyết cũng chậm rãi đi vào trong khép lại cánh cửa chính.

Cánh cửa chính vừa được Cầm Thanh Tuyết khép chặt thì một người trong hai nha hoàn được thái hậu yêu cầu ở lại bước ra. Nàng ta nhanh chóng lấy chốt khóa lại cánh cửa, các cửa sổ cũng được đóng chặt lại.

Cầm Thanh Tuyết quay vào cũng là lúc một nha hoàn khác đang đưa tay vén lên từng lớp màn bên ngoài giường lên.

Thái hậu vẫn đứng đó nhìn vào trong một cách chăm chú.

Cầm Thanh Tuyết bước tới nàng khẽ đứng xuống phía sau thái hậu rồi nói :

- Thái hậu, tiểu nữ có thể xem qua cơ thể của công chúa được không?

Chỉ còn hai lớp màn nữa là tới trong, thấy Cầm Thanh Tuyết bước tới Thái hậu cũng nhẹ gật đầu rồi đứng sang một bên.

Tấm màn cuối cùng vừa mở ra thì cả bốn người trong phòng đều bất ngờ đến kinh hãi, người trên giường đã bốc mùi tanh tưởi đến lợm giọng, cả thân thể gầy đến nỗi nhìn thấy chỉ còn là da bọc xương. Khuôn mặt lại có phần nhăn nhúm lại, mái tóc đã và đang dụng thành từng mảng lớn. Da thịt trên người cũng đã thâm đen thâm tím, cũng có chỗ đã đang có dấu hiệu hoại tử.

Thái hậu trong mắt tràn ngập sự đau lòng, chỉ có hai ba ngày không được Tề Mẫn Nhi chữa trị, đứa cháu gái mà bà yêu quý nhất đã thành bộ dạng gì rồi. Trong mắt bà là ừng ực nước mắt, nó tựa như vẫn luôn trực chào đợi chảy ra ngoài.

Cầm Thanh Tuyết trong lòng cả kinh, không ngờ công chúa lại trở thành bộ dạng như thế này. Điều khiến nàng chú ý nhất lại chính là công chúa đang mang thai, mà thai này chính là tà thai. Điều khiến nàng thấy kinh sợ nhất chính là tà thai này lại là của con tà thú thao thiết kia.

Thái hậu đứng bên cạnh cũng thấy Cầm Thanh Tuyết khựng lại, khuôn mặt cũng nhàn nhạt thay đổi. Nhìn bộ dáng của Đông Phương Hạnh Nhi bà cũng biết mức độ trầm trọng của nó, bà không trách nha đầu này. Nhưng bà vẫn luôn hi vọng nó sẽ có cách giải cho đứa cháu gái của bà, thái hậu trầm giọng nói:

- Thế nào ?Nhìn qua thân thể rồi có cách giải hay chưa?

Cầm Thanh Tuyết tiến thêm mấy bước đi đến bên giường, nàng nhẹ nhàng vén tà áo của công chúa ra, cái bụng đã to như người mang bầu bảy tháng. Lại thêm những đường gân xanh đen nổi lên trông càng thấy kinh dị.

Cầm Thanh Tuyết không chút nàng kiêng dè lập tức đưa tay lên giữa đỉnh bụng, sau đó đến mạn sườn và cuối cùng ở phía bụng dưới. Nàng chính mà muốn kiểm tra mạch tượng của nhân thú bên trong. Nó vẫn đang đập rất mạnh và còn có phần phát triển nhanh hơn dự tính.

Thái hậu thấy Cầm Thanh Tuyết vạch áo của Đông Phương Hạnh Nhi lại muốn đứng ra ngăn cản nhưng sau đó thấy hành động tiếp theo của nàng ta bà lại thôi.

Cầm Thanh Tuyết xem qua mạch ở bụng, lại tiếp tục xem qua mạch chính ở cổ công chúa. Sau đó đứng lên phía trên đầu rồi dùng tay nhẹ mở mắt công chúa ra xem đồng tử đã dãn hay chưa.

Vừa qua tất cả Cầm Thanh Tuyết mới dám khẳng định trong lòng mình. May mắn là vẫn còn có cơ hội có thể cứu chỉ là phần trăm trở lại như người bình thường là rất ít.

Nàng ngay sau đó liền quay lại phía thái hậu rồi cung kính nói :

- Khởi bẩm thái hậu . Dân nữ có một chuyện không biết có tiện nói ở đây.

Thái hậu liền gật đầu, bà trầm lặng nói :

- Hai nha hoàn này là nha hoàn thân cận của công chúa. Ngươi có gì cứ trực tiếp nói ở đây đi.

Cầm Thanh Tuyết gật đầu trước hết muốn thái hậu tin tưởng nàng vẫn là cho nha hoàn này kiểm tra ma thai trong bụng công chúa trước đã. Nàng chỉ tay về phía nha hoàn đang đứng bên phải rồi nói :

- Thái hậu, nha hoàn này hẳn biết y thuật.

Thái hậu tuy không hiểu ý trong lời của Cầm Thanh Tuyết nhưng bà cũng nhẹ gật đầu.

Cầm Thanh Tuyết lại tiếp tục nói :

- Trước khi dân nữ nói nguyên nhân trúng tà độc của công chúa vẫn xin thái hậu cho nha hoàn này giúp dân nữ kiểm chứng một chuyện.

Thái hậu cũng gật đầu đồng ý luôn lúc đó.

Cầm Thanh Tuyết đi về phía nha hoàn tên A Tinh rồi nói :

- Vị cô nương này mau qua xem mạch đập phía dưới bụng của công chúa giúp dân nữ.

A Tinh nhìn về phía thái hậu thấy bà gật đầu mới liền đi tới xem vị trí mạch mà Cầm Thanh Tuyết vừa chỉ. Vừa xem mạch ánh mắt vừa tỏ ra kinh hãi tột độ.

Cầm Thanh Tuyết lúc này mới bắt đầu nói các nguyên nhân và triệu chứng của công chúa ra :

- Công chúa thật ra đang mang thai, thai cũng không bình thường mà là ma thai.

Vừa nghe song câu đó thái hậu liền nhìn về phía nha hoàn vừa xem mạch, thấy nha hoàn đó gật đầu xác nhận lời

Cầm Thanh Tuyết nói là thật. Bà đau lòng tới choáng váng, cả người như muốn ngã xuống.

Nha hoàn còn lại đang đứng thấy thái hậu lảo đảo, nàng ta liền nhanh chóng đi tới phía sau rồi đứng lại đỡ bà.

Cầm Thanh Tuyết cũng có chút tán dương hai nha hoàn của công chúa, một người giỏi y thuật nàng vừa nói đã bắt đúng mạch chính trên bụng. Một người kia lại có luồn nội lực mạnh toát ra, tay chân cũng rất linh hoạt, hẳn là một người giỏi võ nghệ.

Thái hậu vừa đứng vững liền đưa ánh mắt ngờ vực về phía Cầm Thanh Tuyết nói :



- Nhưng chẳng phải mấy ngày trước nó vẫn rất tốt, buổi tối vẫn thường cùng ai gia ngồi tán gẫu đấy thôi. Sao chỉ mới ba ngày mà đã thành mang thai rồi.

Cầm Thanh Tuyết lần nữa quỳ gối xuống nàng cúi đầu nói :

- Thái hậu, dân nữ còn có một chuyện muốn bẩm báo với người.

Thái hậu trầm lặng gật đầu, có phải nha đầu này lại phát hiện ra điều gì rồi hay không? Bà nói :

- Nói đi.

Cầm Thanh Tuyết nhẹ đáp lại thái hậu :

- Trước khi dân nữ chuẩn đoán cũng xin được hỏi ba người ở đây vài câu.

Thấy ba người không đáp lại Cầm Thanh Tuyết mới tiếp tục nói :

- Dân nữ nghe nói Công chúa Ô Vân Quốc từng chữa trị cho tứ công chúa, dân nữ xin mạn phép hỏi có phải công chúa Ô Vân Quốc mỗi ngày đều dùng một giọt máu của mình để trị bệnh cho tứ công chúa hay không?

Thái hậu khẽ cau mày, bà nhàn nhạt gật đầu xác nhận. Đúng là mỗi ngày Hạnh Nhi đều phải uống một bát nước đỏ, bà có lần bắt gặp Tề Mẫn Nhi cắt ngón tay nhỏ vào bát nước đỏ đó một hai giọt máu của chính mình.

Cầm Thanh Tuyết biết mình đã đoán đúng nàng liền trầm giọng nói:

- Vị cô nương này tới đỉnh đầu của công chúa nhìn giúp dân nữ một chút xem có phải trên đỉnh đầu vẫn luôn được cắm ba chiếc kim châm ở ba điểm mạch chính trên đầu hay không?

Nha hoàn A Tinh vừa rồi cũng rất kinh ngạc về Cầm Thanh Tuyết, vị Cầm tiểu thư này hình như từ đầu luôn đoán đúng mọi thứ .

Vừa bước lên lật ra mảng tóc đang bong chóc của công chúa, A Tinh liền thất kinh vì đúng là trên đầu công chúa có ba chiếc kim châm nằm ba góc tạo thành một hình tam giác.

A Tinh quay lại nhìn thái hậu gật đầu.

Thái hậu nhận được cái gật đầu của A Tinh song thì liền nhìn về phía Cầm Thanh Tuyết hỏi :

- Như vậy có nghĩa là gì?

Cầm Thanh Tuyết vẫn dùng ngữ điệu trầm lặng nói tiếp :

- Dân nữ kiểm tra trong mạch của tứ công chúa còn trúng cả trùng độc, mà trùng độc này chính là trùng độc có thể điều khiển thân thể làm theo ý chủ nhân.

Thái hậu đứng đó liền trầm lặng nói :

- Ý ngươi là?

Cầm Thanh Tuyết khẽ gật đầu, nàng nói :

- Đúng vậy. Tứ công chúa chính là bị Tề Mẫn Nhi hạ trùng độc lên người muốn đểu điều khiển tâm thức của công chúa. Tề Mẫn Nhi chính là lấy máu của mình nuôi dưỡng trùng độc trong người công chúa.

Thái hậu tức giận tới nắm chặt tay, bà nhịn không được liền ho lớn mấy tiếng.

Cầm Thanh Tuyết lại tiếp tục nói :

- Thật ra ma thai trong bụng của công chúa vẫn chưa đến ngày gặp nguy hiểm, nhưng cũng vì mấy ngày nay trùng độc mà Tề Mẫn Nhi hạ vào không được máu của nàng ta cung cấp nên nó đã phá sang ma thai làm nó thức tỉnh. Ma thai thức tỉnh sẽ cần lượng lớn máu thịt để nuôi dưỡng, cho nên thân thể công chúa mới trở thành như vậy.

Thái hậu và hai nha hoàn trong phòng nghe song ai nấy đều rất bất ngờ. Họ lại không ngờ Tề Mẫn Nhi lại là người hạ trùng độc lên người công chúa để điều khiển.

Thái hậu lần này thật sự bị làm cho kinh hãi, người mà bà luôn tin tưởng lại ra tay hại đứa cháu nhỏ mà bà yêu quý nhất.

Thái hậu nhìn về phía Cầm Thanh Tuyết rồi nói :

- Ngươi xem được bệnh trong người nó, chắc hẳn cũng có cách giải cho nó.

Cầm Thanh Tuyết cúi đầu càng thấp hơn, nàng nhẹ nhàng nói:

- Dân nữ thật ra cũng không dám chắc phần trăm chữa được là bao nhiêu. Nhưng nhìn qua công chúa vẫn là có thể cứu... Nhưng cứu được lại có nhiều biến chứng, hẳn sẽ không thể như trước kia bình thường được.

Thái hậu nghe thấy câu có thể cứu được từ miệng của Cầm Thanh Tuyết, bà liền vui mừng, chỉ cần cứu được

Hạnh Nhi của bà. Vậy thì biến chứng gì bà cũng đồng ý, chỉ cần nó không còn phải sống khổ sở hay chui lủi nữa thì bà nguyện chấp nhận mọi thứ.

Thái hậu đi về phía Cầm Thanh Tuyết đang quỳ, bà đưa tay muốn đỡ nàng đứng lên, vừa đỡ bà vừa nói :

- Tốt.. Vậy là tốt quá rồi. Ngươi mau đứng lên đi.



Cầm Thanh Tuyết cúi thấp đầu xuống đất, nàng lần nữa lắc đầu nói :

- Thái hậu, dân nữ trước khi chữa bệnh cho tứ công chúa vẫn còn có chuyện bẩm báo.

Thái hậu bị Cầm Thanh Tuyết cự tuyệt không để bà đỡ đứng lên, bà liền đứng thẳng lên rồi trầm giọng nói:

- Còn có chuyện gì?

Cầm Thanh Tuyết không nhanh không chậm, dùng ngữ điệu hết sức bình thường nói :

- Thái hậu, tối hôm trước khi thọ tiệc diễn ra. Công chúa Ô Vân Quốc có lén lẻn vào biệt viện của dân nữ, dân nữ sau khi dùng ngự thiện với phụ thân trở về liền phát hiện ra nàng ta lục lọi đồ trong phòng. Thấy tiểu nữ trở về nàng ta liền lập tức dùng khinh công chạy đi, tiểu nữ đuổi theo thì gặp được tam vương gia đi trên đường. Khi ấy tiểu nữ đã cảm thấy trên người Tề Mẫn Nhi là có mùi của trùng độc rất mạnh , tiểu nữ vì sợ hãi nên đành nhờ tam vương gia đuổi theo, cũng là muốn biết nguyên nhân mà Công chúa Ô Vân Quốc trúng độc. Nhưng cuối cùng lại đuổi tới trước cửa điền trang của Hoa Linh Các, bên trong lại có nàng ta dẫn đầu đi ra, phía sau còn có Thôi ma ma. Họ nhất định muốn lấy mạng của tiểu nữ và tam vương gia, chúng thần lúc ấy cũng chỉ vì tự vệ nên mới ra tay giết Thôi ma ma và Tề Mẫn Nhi.

Thái hậu mặc dù từ lâu đã không màng chính sự hay chuyện giang hồ, nhưng chuyện này một phần cũng do Tề Mẫn Nhi gây ra.

Bà lúc trước vốn nghĩ Tề Mẫn Nhi bị Đông Phương Lãnh bắt đi cho nên bà rất tức giận. Nhưng nay nghe được nguyên nhân trúng độc của cháu gái bà khiến bà mất hết niềm tin vào Tề Mẫn Nhi. Bây giờ bà cũng không có nguyên do gì để trách phạt Đông Phương Lãnh, nhưng bà lại muốn xem biểu hiện tiếp theo của nha đầu đang quỳ gối dưới đất bà liền nói :

- Vậy ngươi bây giờ muốn thế nào?

Cầm Thanh Tuyết vẫn trầm giọng nói:

- Dân nữ chỉ xin thái hậu hạ chỉ dụ thả tam vương gia ra ngoài, ngài ấy cũng là vô tội.

Thái hậu cười lớn rồi nói tựa như châm biếm:

- Ta thả ra cũng được thôi, nhưng Tề Mẫn Nhi là công chúa và cũng là sứ giả của nước Ô Vân Quốc. Giết người đương nhiên phải đền mạng, ngươi nói xem hoàng thượng liệu có dám thả hắn ra hay không?

Cầm Thanh Tuyết dập đầu xuống đất rồi nói :

- Thái hậu nhân từ, hoàng thượng lại anh minh. Chắc hẳn hoàng thượng cũng sẽ minh xét cho tam vương gia là có oan khuất, vì người mà tiểu nữ và tam vương gia giết chính là hoa chủ của Hoa Linh Các trong giang hồ. Hoa Linh Các cũng là một môn phái tà ẩn, chuyên dùng độc hại người. Vậy chúng thần chỉ là vì con dân mà hạ đi môn phái tà dị ấy thôi.

Thái hậu rất tán dương Cầm Thanh Tuyết, nữ tử này không những tài giỏi về y thuật. Miệng lưỡi cũng rất tốt, hơn nữa lại rất am hiểu lòng người. Sau này ai lấy được nàng ta nhất định là phúc phần rất lớn.

Thái hậu cười nhẹ phất tay về phía nha hoàn A Tinh nói :

- Mau đưa lệnh bài miễn tử tới gặp hoàng thượng, ai gia có lệnh lập tức thả tam vương gia ra ngoài. Là ai gia trách nhầm hắn.

A Tinh ngay lập tức cung kính cúi đầu rồi đi ngay.

Thái hậu ngay lúc đó cũng đưa tay đỡ Cầm Thanh Tuyết đứng lên, bà dùng giọng nói đầy nhu hòa nói với nàng :

- Nào đứng lên đi, ai gia thấy ngươi là người đầu tiên dám cùng ai gia ra điều kiện đấy.

Cầm Thanh Tuyết lúc ấy mới nhẹ đứng lên, vừa đứng lên nàng liền nhẹ nói :

- Đa tạ thái hậu ban ân.

Thái hậu nhẹ gật đầu nhu hòa, bà khẽ nhìn về phía giường rồi nhàn nhạt nói :

- Cầm tiểu thư, có thể chữa trị luôn được không?

Cẩm Thanh Tuyết chắp tay lại rồi cúi đầu nói :

- Thái hậu người nhìn cũng rõ, việc trị bệnh của tứ công chúa không phải vừa chữa liền khỏi. Dân nữ vẫn là cầm mất một khoảng thời gian xin người cũng đừng nóng ruột.

Thái hậu gật đầu bà trầm lặng nói :

- Được, ai gia tin ở ngươi.

Nói song thái hậu liền cất lời nói với nha hoàn còn lại trong phòng :

- A ngươi mau ra ngoài phân phó người chuẩn bị gian phòng bên cạnh cho Cầm tiểu thư nghỉ ngơi đi.Cũng lập tức tới gặp hoàng thượng bảo hắn viết thánh chỉ cho Cầm thừa tướng. Những ngày tiếp theo Cầm tiểu thư sẽ ở lại

Từ hi cung của ai gia.

Cầm Thanh Tuyết vốn cũng đoán, nàng đã biết bí mật của thái hậu và tứ công chúa vậy nhất định bước vào đây rồi là không thể nào rời đi ngay được. Nàng cũng chỉ đành nhẹ gật đầu rồi nói với Thái hậu :

- Tạ thái hậu ban ân.

Thái hậu nhẹ gật đầu rồi nhìn Cầm Thanh Tuyết nói :

- Thời gian tới cứ nghỉ ngơi ở phòng bên cạnh đi, có việc gì có thể tìm A Tinh. Đứa nhỏ đó y thuật cũng không tệ, nó có thể giúp ngươi trong việc điều trị của Hạnh Nhi.

Cầm Thanh Tuyết cũng nhẹ cúi đầu rồi chầm chậm bước cùng thái hậu tới phía giường của tứ công chúa.