Lãnh Vương Sủng Thê

Chương 113: Chuấn Đoán Bệnh Cho Công Chúa.




Thanh Tuyết vẫn bước theo phía sau Đông Phương Tiêu đi vào phía cửa chính điện của Từ Hi cung, vừa bước vào đã thấy một khoảng không khí u tịch và bí bách. Bước vào trong không khí lại càng cảm thấy ngột ngạt.

Cầm Thanh Tuyết nhìn về phía trước thấy một vị lão nhân gia, bà đang còn đi đi lại lại gần chỗ ghế chính phòng .Người đó hẳn là thái hậu rồi, khuôn mặt có phần phờ phạc nhưng không hề che đi được sự phúc hậu và hiền lành trên nét mặt . Bên cạnh là hoàng thượng và hoàng hậu vẫn còn mặc long bào đứng nghiêm chỉnh ở bên

cạnh.

Cầm Thanh Tuyết bước vào còn cách năm thước liền quỳ gối cúi đầu hành lễ :

- Tiểu nữ Cầm Thanh Tuyết tham kiếm thái hoàng thái hậu, tham kiếm hoàng thượng, hoàng hậu nương nương .

Thái hậu dừng lại cước đi, bà nghiêm mặt nhìn xuống phía Cầm Thanh Tuyết rồi lạnh giọng nói:

- Ngươi là người Đông Phương Tiêu đưa tới sao? Mau đứng lên đi.

Cẩm Thanh Tuyết nhẹ đứng lên rồi cất giọng nói:

- Ân. Dân nữ Tạ ơn thái hậu, hoàng thượng, hoàng hậu nương nương.

Sau đó thái hậu liền nhìn về phía Đông Phương Tiêu nói :

- Ta hi vọng lần này con không làm ta thất vọng, hi vọng con sẽ không mang tới không phải là một nha đầu phế vật.

Hoàng thượng và hoàng hậu cũng nhìn về phía Cầm Thanh Tuyết mỗi người đều có một suy nghĩ khác. Nhưng ai cũng có chút nhận ra tiểu nha đầu này chính là tiểu nữ hài tử năm năm trước được Đông Phương Lãnh ôm đi trong yến tiệc.

Đông Phương Tiêu lập tức quỳ gối rồi nói về phía thái hậu :

- Thái hậu, Cầm tiểu thư vốn là đại phu của tam ca. Con xin người cho nàng ấy một cơ hội tới khám cho tứ công chúa.

Thái hậu đi về phía Cầm Thanh Tuyết rồi lạnh lùng nói :

- Được, nhưng ta cũng nhắc cho Cầm tiểu thư biết, có những thứ ăn có thể ăn bừa nhưng nói chính là không thể nói bừa. Dù chữa được hay không ngươi chính là bước vào đó liền bước vào cửa sinh tử... Ngươi còn có muốn vào hay không?

Cầm Thanh Tuyết nghe ra lời ám chỉ của thái hậu, nàng khẽ chắp tay hành lễ nói :

- Dân nữ hiểu rõ . Dân nữ cũng là đại phu cũng muốn dùng hết sức mình mong có thể giúp được công chúa khỏi bệnh, tiểu nữ cũng nhất định sẽ dùng hết sức mình. Mong thái hậu ân chuẩn.

Thái hậu cũng nhẹ gật đầu rồi bước ra ngoài, đi theo phía sau là hoàng thượng, hoàng hậu.

Đông Phương Tiêu cũng chầm chậm đi về phía Cầm Thanh Tuyết rồi nhanh chóng nói :

- Đi thôi.

Cầm Thanh Tuyết gật đầu rồi lại đi theo Đông Phương Tiêu ra ngoài hướng tới xương phòng phía bên trái.

Vừa mở cửa bước vào mùi tử khí nồng đậm đã lập tức sộc thẳng vào mũi Cầm Thanh Tuyết. Nàng biết rõ thái hậu và hoàng thượng vẫn luôn nhìn vào biểu hiện và thái độ của mình, cho nên nàng không hề tỏ thái độ gì trên mặt.

Nhưng mà trong tâm liền âm trầm đánh giá một vòng bên trong phòng.

Trong phòng đã đốt rất nhiều đàn hương và các loại hương thơm các loại , để tẩy đi uế khí bên trong phòng.

Nhưng mùi tử khí vốn rất nồng đậm, chỉ chút hương thơm ít ỏi này nàng cũng biết là không thể nào áp chế tử khí phát ra từ người nằm trên giường kia được.

Thái hậu bước vào cũng nhanh chóng quay lại nhìn thái độ của Cầm Thanh Tuyết đi vào từ phía sau, sau khi thấy nha đầu này không hề nhăn mặt và tỏ ra thái độ gì bà mới thầm thở nhẹ.

Hoàng thượng và hoàng hậu bước vào mặt đều nhăn nhó, hoàng hậu còn không ngừng lấy khăn tay che lại mũi mình.

Thái hậu hừ lạnh rồi nói về phía hoàng thượng và hoàng hậu:

- Nhịn không được thì về nghỉ ngơi đi.

Hoàng thượng dù rất khó chịu trong người nhưng vì thái hậu mỗi lần như vậy đều vẫn luôn hay trách mắng và giận dỗi. Ông cũng đành chịu nhịn ở lại, hoàng thượng cúi đầu nói với Thái hậu :

- Mẫu hậu, nhi thần cũng không thể để mặc nhi tử của mình được. Mẫu hậu người còn chưa yên tâm nghỉ ngơi, thân làm phụ thân như con làm sao có thể nghỉ.



Hoàng hậu ngửi mùi thối rữa này đã thấy choáng váng và bên cạnh cũng đã cần người để níu giữ ,nhưng vì hoàng thượng chưa về nghỉ ngơi và lại thêm lời nói giận dỗi của thái hậu. Bà cũng không thể nào mà trở về nghỉ ngơi được, chỉ đành đi theo đừng phía sau hoàng thượng.

Cầm Thanh Tuyết bước tới bên giường, bên trong lớp màn che nàng cảm nhận được rata nhiều những luồng tử khí đang bay ra.

Xung quanh vẫn có mấy nha hoàn đứng canh ở ngoài, sau khi nàng bước vào cánh cửa phòng nhanh chóng được khép chặt lại, một luồng gió cũng không thể bay vào được.

Thái hậu nhìn về phía Cầm Thanh Tuyết rồi lạnh nhạt nói :

- Lại đây, xem qua một chút mạch đập của Hạnh Nhi đi.

Ngay lúc đó một nha hoàn mở đưa bàn tay có chút run rẩy vào bên trong rồi lại nhẹ kéo cánh tay đã chuyển sang màu tím nhẹ của công chúa Đông phương Hạnh Nhi ra thò ra ngoài.

Lần này là Cầm Thanh Tuyết kinh ngạc thật sự, cánh tay đó chẳng phải là của người đã chết lâu ngày hay sao?

Nhìn bàn tay gầy guộc, nổi cả gân xanh sân tím vừa lộ ra, nàng thoáng qua tia kinh hãi trong lòng. Nhưng trên mặt vẫn cố gắng tỏ ra một sự bình thản như thường.

Cầm Thanh Tuyết bước tới phía giường ngồi xuống sau đó liền đưa tay chạm vào cổ tay công chúa xem qua mạch tượng.

Mi tâm của Cầm Thanh Tuyết khẽ giựt lên mấy cái, người bên trong chính là nửa người nửa thành ma nhân. Mạch đập đúng như Đông Phương Tiêu nói, lúc có lúc không.

Cầm Thanh Tuyết thoáng suy tư, hiện tại công chúa cũng chưa hẳn là ma nhân, nhưng cơ thể đã nuôi ma nhân.

Nàng vừa thu tay lại liền nhìn về phía thái hậu nói :

- Bẩm thái hậu, công chúa hiện đang mắc một căn bệnh rất lạ.

Thái hậu trừng mắt nhìn về phía Cầm Thanh Tuyết, nếu nha đầu này nói điều không đúng và quá lộ liễu chuyện kia thì bà liền cho người lôi ra sử trảm ngay tức khắc. Nhưng vừa thấy nàng ta nói vậy thái hậu cũng nghe ra và biết nàng ta đã có phát hiện căn bệnh của công chúa. bà liền trầm giọng nói :

- Bệnh lạ, ngươi nói xem bệnh lạ như thế nào?

Cầm Thanh Tuyết vừa rồi suy tư, hiện tại ở đây rất đông người, nàng vẫn là chưa nên nói rõ ràng chuyện này. Đợi thời cơ nhất định sẽ hỏi qua Thái hậu, vừa rồi nàng cũng chú ý tới sắc mặt thay đổi của thái hậu. E rằng nàng nói sai một câu liền mất mạng .

Cầm Thanh Tuyết đứng lên chắp tay cúi người về phía thái hậu rồi nói :

- Dân nữ thấy công chúa là trúng một loại tà độc, dẫn đến cơ thể rơi vào trạng thái chết lâm sàng.

Thái hậu vừa nghe song liền giật mình, lời nói rất giống với lời nói của Tề Mẫn Nhi. Bà liền trầm giọng nói:

- Ta hỏi ngươi có cách cứu hay không?

Cẩm Thanh Tuyết nhìn về phía thái hậu rồi nói :

- Dân nữ cần xem qua thân thể mới có thể khẳng định được.Mong thái hậu cho phép tiểu nữ...

Lời chưa nói hết đã bị thái hậu hét lên ngăn lại :

- Không được.

Cầm Thanh Tuyết lập tức quỳ gối mạnh xuống nền đất rồi cúi đầu nói:

- Thái hậu, dân nữ đã đoán ra một phần bệnh trong người của công chúa, chỉ khi dân nữ khám qua thân thể mới có thể phát hiện ra đúng vị trí trúng độc mà phá bỏ được độc tố trong người . Mong thái hậu minh xét.

Đông Phương Tiêu cũng ngay lập tức quỳ gối rồi nói :

- Thái hậu, Cầm tiểu thư chính là đệ tử duy nhất của Đại Minh Sư thần y, người cũng biết vị thần y ấy cao siêu như nào rồi mà.

Cầm Thanh Tuyết thấy thái hậu còn ngờ vực mình nàng liền trầm giọng nói tiếp :

- Thái hoàng thái hậu, dân nữ biết người vẫn còn có chút không tin vào tay nghề của dân nữ. Vậy dân nữ cũng xin phép nói một số triệu chứng trước kia của công chúa. Người xem tiểu nữ nói có đúng như vậy hay không.

Thái hậu đúng là trong lòng có chút nghi ngờ Cầm Thanh Tuyết, thấy nàng ta nói vậy bà chỉ nhàn nhạt đáp lại :

- Được, ta biết ngươi là người có hiểu biết. Biết điều gì nên nói và điều gì không nên nói rồi đấy.



Cầm Thanh Tuyết nhẹ gật đầu, nàng cũng biết thái hậu là muốn che dấu cho tứ công chúa. Cầm Thanh Tuyết nhẹ giọng nói :

- Thái hậu người hẳn là người ở gần công chúa nhất. Dân nữ cũng xin kết luận rằng, trước khi công chúa bất tỉnh trong người rất hay mệt mỏi và xanh sao. Cơ thể lúc nào cũng cảm thấy đói, các món ăn thường ngày muốn ăn nhất chính là thịt và món ăn chế biến nửa chín nửa sống. Ngày cũng thường ngủ rất nhiều, buổi tối lại thường ngồi một mình nhìn ra ngoài khoảng không vô định.

Thái hậu nghe Cầm Thanh Tuyết nói song, trong lòng liền kinh ngạc. Chỉ một cái xem mạch mà nha đầu này có thể nói ra các biểu hiện và thói quen hàng ngày của Đông Phương Hạnh Nhi. Bà bây giờ cũng có cái nhìn khác về nha đầu đang quỳ dưới chân mình.

Hoàng thượng và hoàng hậu cũng nhìn Cầm Thanh Tuyết với ánh mắt khác.Thái hậu từ nãy tới giờ không có biểu hiện tức giận nào vậy chứng tỏ nha đầu này nói đúng hoàn toàn.

Cầm Thanh Tuyết lại tiếp tục nói :

- Và công chúa cũng rất thích ăn đồ có màu đỏ đặc biệt là nước đỏ. Và cuối cùng... Công chúa rất ít khi ra ngoài vào thời tiết nắng gắt.

Cầm Thanh Tuyết nói câu cuối cùng còn có chút nặng hơn các câu trước.

Thái hậu ngay lập tức liền ho nhẹ mấy tiếng, bà biết nha đầu này không tầm thường. Nha đầu này hẳn là đoán đúng bệnh của Đông Phương Hạnh Nhi và cũng có thể tìm ra cách chữa. Nếu như vậy thì thật là tốt, Hạnh Nhi của bà sẽ không còn phải sống những ngày chui lủi nữa.

Thái hậu đi về phía Cầm Thanh Tuyết, mặt cũng đã ôn hòa đi rất nhiều. Bà đưa tay đỡ Cầm Thanh Tuyết và Đông Phương Tiêu lên rôi nói :

- Được rồi đứng hết lên đi.

Cầm Thanh Tuyết biết mình đã nói đúng, nàng cũng nhẹ đứng lên, ngay từ đầu nàng cũng biết thái hậu vẫn luôn che dấu cho công chúa mọi chuyện.

Đông Phương Tiêu vừa định nói lời cầu xin cho Đông Phương Lãnh thì bị Cầm Thanh Tuyết vỗ nhẹ cánh tay rồi lắc đầu ra hiệu.

Đông Phương Tiêu biết Cầm Thanh Tuyết đã có tính toán nên hắn đành thôi.

Thái hậu nắm bàn tay nhỏ của Cầm Thanh Tuyết rồi nói :

- Nha đầu, ngươi đoán ra bệnh của nó, chắc cũng đã có cách chữa trị cho nó rồi phải không?

Cầm Thanh Tuyết chắp tay cúi người nói với Thái hậu:

- Thái hậu, dân nữ đã nói rồi. Dân nữ cần phải xem qua vị trí trúng độ và dấu hiệu trong cơ thể của công chúa mới dám đưa ra quyết định.

Thái hậu liền gật đầu với Cầm Thanh Tuyết, sau đó nà quay lại nhìn hoàng thượng, hoàng hậu và Đông Phương Tiêu nói :

- Muộn rồi, các ngươi cũng về nghỉ ngơi đi. Đừng để ai gia phải nói thêm lời nữa.

Nói song thái hậu quay lại nhìn đám nha hoàn kia nói :

- Ngoài A Tinh và A Thủy ra tất cả cũng lui hết đi.

Hoàng thượng và hoàng hậu biết thái hậu ý đã quyết, hai người dù có ở lại cũng không thể thay đổi được. Hoàng thượng và hoàng hậu đành cúi người rồi rời đi.

Đông Phương Tiêu đưa ánh mắt cầu xin về phía thái hậu hắn nhẹ nói :

- Hoàng nãi nãi, con cũng là thái y người xem...

Lời chưa nói hết liền bị thái hậu lạnh lùng cắt ngang:

- Không được.

Cầm Thanh Tuyết biết Đông Phương Tiêu là muốn xem cách nàng trị bệnh cho công chúa. Nhưng ý thái hậu đã quyết nàng cũng không thể thay đối được.

Cầm Thanh Tuyết thấy thái hậu đang phân phó với hai nha hoàn kia thì nàng liền tiến đến rồi tiền Đông Phương

Tiêu ra cửa, thấy ánh mắt lo lắng của Đông Phương Tiêu đang nhìn mình nàng nhẹ nhàng nói :

- Ngũ vương gia, ngài yên tâm ta nhất định trước khi đến giờ tam vương gia xét sử sẽ cứu được ngài ấy.

Đông Phương Tiêu mặc dù lo cho Cầm Thanh Tuyết vì chưa biết nàng có trị được bệnh kia không, vừa định nói thì liền thấy ánh mắt của thái hậu tựa như tên lửa đang nhìn mình chằm chằm. Hắn cũng đành nhẹ gật đầu với

Cầm Thanh Tuyết rồi rời đi.