Lãnh Tổng! Mộc Y Cũ Đã Chết Xin Đừng Làm Phiền Tôi

Chương 5: Cô còn nợ tôi đấy




Lãnh Mặc Thần đỡ cô xuống gường rồi sai người làm thủ tục xuất viện, hắn đưa cô về nhà. Vừa về đến nhà thì cả hai đã thấy lão thái thái ngồi ở phòng khách chờ.

- Lão thái thái! _ Mộc Y và Lãnh Mặc Thần đồng thanh.

Lão thái thái nhìn cô rồi quay sang nói với cháu trai mình.

- Đưa nó lên tầng đi, xong xuống đây bà già này nói chuyện với cháu.

- Vâng!

Mộc Y lên phòng đặt lưng xuống gường cái ngủ luôn.

Đưa cô lên phòng xong Lãnh Mặc Thần xuống tầng.

- Quỳ xuống! _ lão thái thái ra lệnh.

Lãnh Mặc Thần dù không hiểu nhưng ngoan ngoãn quỳ xuống.

- Thằng trời đánh! Bà mày hỏi mày đã làm gì trong lúc bà già này vắng mặt trong hai tháng.

- Cháu không làm gì có lỗi cả. _ Lãnh Mặc Thần kiên định trả lời.

- Vậy sao! Chừng nào biết mình có lỗi chừng ấy hãy đừng lên. _ Lão thái thái ra hiệu cho Diệp quản gia đỡ mình lên tầng, bỏ lại Lãnh Mặc Thần ở phòng khách một mình.

Mộc Y nửa đêm khát nước nhưng trên phòng hết nước, cô đành dò dẫn đi xuống tầng uống nước. Bật đèn phòng bếp vừa uống vừa nhìn ra ngoài phòng khách thấy có bóng người quỳ ở đấy. Cô nghĩ mình hoa mắt nên đi ra bật đèn nhìn cho rõ nhưng khi thấy rõ bóng người cô kêu lên

- Ôi mẹ ơi! Lãnh Mặc Thần, ai kêu anh quỳ ở đây vậy?

Lãnh Mặc Thần cáu kỉnh



- Không cần cô bận tậm.!

- Uống chút nước không? _ cô đưa ly nước cho hắn.

- Cút! anh gạt ly nước trên tay cô đi may mà cô cần chắc chứ nếu không là vỡ rồi.

Mộc Y thấy thế tắt điện đi lên tầng nhưng lòng cô cảm thấy rối bời nên lại đi xuống

- Còn chưa đi? _ Lãnh Mặc Thần không thèm quay đầu nhìn cô.

- Đứng lên đi! Quỳ lâu đau chân. Mộc Y đỡ lấy hắn.

- Không cần cô quan tâm.! _ Anh hất tay cô ra.

Mộc Y tuy bực vì tội ngang ngạnh của hắn nhưng vẫn cố kiềm chế. Đỡ hắn đứng dậy, miệng thì kêu không nhưng cơ thể thì có đúng là cứng miệng mà. Cô đỡ hắn ngồi vào ghế gần nhất lấy dầu xoa bóp cho hắn.

- Cởi quần ra.

- Cô muốn làm gì tôi?

- Gì mắt mù hả. Sắp được ống quần lên thì sắn đi. _ cô bực bội

- Không làm được. _ Anh ngang nhiên đáp trả.

Cô lẩm bẩm

- Không phải anh cứu tôi một mạng tôi cũng sẽ kệ chết nhà anh đến sáng.



- Cô nói gì cơ. _ Anh đưa tay cốc đầu cô nhưng lại bị hụt.

- Nhanh kéo xuống đi! Cứ để người ta nói nhiều thế nhỉ. _ Mộc Y lắm lấy dây thắt lưng của anh một tay túm lấy cà vạt.

Loay hoay một lúc mới mở được kéo được một nửa thì bị âm thanh trên cầu thanh làm cho giật mình.

- Lão thái thái? _ Mộc Y ngơ người

Còn Lãnh Mặc Thần mặt đỏ tía tai.

- Không làm phiền bọn trẻ chúng cháu nữa, bà già này đi ngủ tiếp. _ Thì ra bà đã sử dụng khổ nhục kế lên cháu trai mình.

Mộc Y vội vàng đuổi theo giải thích

- Bà à! Không có chuyện giống như bà nghĩ đâu mà... Bà nghe cháu giải thích chút đi.

Vậy là cô đuổi theo Lão thái thái giải thích bỏ lại Lãnh Mặc Thần tự xử lý. Thằng nhỏ của anh bị cô động nhiều quá lên đã ***** **** mất rồi.

- Mộc Y! Cô còn nợ tôi đấy! _ Anh lẩm bẩm một mình.

Sáng hôm sau, Mộc Y lúc đi xuống tầng để đi chạy bộ thì thấy hắn. Vẫn đang nằm đó khó chịu nhìn cô.

Mộc Y không quan tâm đẩy cửa đi thẳng ra ngoài. Lão thái thái một bên quan sát tất cả, xem ra hôm qua bà không nhìn nhầm rồi đứa trẻ trong thân xác Mộc Y kia lại là người khác một đứa trẻ tràn đầy sức sống và nhiệt huyết. Lãnh thị có một bí mật không muốn nói cho ai biết đó là mỗi người trong số họ mang năng lực khác nhau. Ví dụ như bà có thể nhìn thấy linh hồn của người khác, con gái bà có thể đọc được suy nghĩ nội tâm của mọi người, Lãnh Mặc Thần cũng thừa hưởng đặc tính đó của bà và mẹ có thể đảo ngược thời gian.

Lúc đầu, bà muốn cạch trần con bé nhưng hôm qua bà nhìn thấy cả linh hồn của Mộc Y nói chuyện với con bé xem ra con bé có mối liên hệ với Mộc Y. Bà sai người âm thầm điều tra những người cùng tên Mộc Y.

- Bà _ Giọng nói của Lãnh Mặc Thần cắt ngang suy nghĩ của bà.

- Nói đi xem nào.