Tại sân bay, Trung Quốc. Cuối cùng Dương Thiệu Huy cũng đã đến Trung Quốc. Một nam trợ lí liền đi đến kéo đồ cho anh.
" Dạ cậu chủ, ông chủ bảo tôi đến đón cậu. Xe đã đỗ ở bên kia rồi ạ"
Sau đó, hai người lên chiếc xe BMW đỏ lái vút đi. Trên một đoạn đường khác, một chiếc ô tô bị hỏng đỗ ở ven đường. Cô không biết xử lý thế nào bỗng điện thoại réo lên. Là trợ lý của cô gọi tới.
" Sao vậy Y Trân"
" Chủ tịch, chị đang ở đâu rồi? Hôm nay có cuộc họp cổ đông lúc 8h. Bây giờ 8h15' rồi, họ vẫn đang ngồi chờ chị trong phòng họp"
" Xe chị bị hư rồi. Em mau bảo tài xế Hải đến đây đón chị"
" Em sẽ bảo người đến đón chị ngay"
" Ừm"
Cô đang đứng đợi tài xế đến đón thì một chiếc ô tô đỗ lại. Thiệu Huy liền bước xuống xe đi tới chỗ cô hỏi thăm.
" Xe cô bị sao vậy? Để tôi xem giúp"
Sau đó anh đi kiểm tra một lượt. Rồi quay lại nói chuyện với cô.
" Xe cô bị xẹp bánh rồi. May mà trong xe tôi có một cái bánh dự phòng, để tôi thay cho cô"
Sau đó anh liền thay bánh xe cho cô. Sau khi anh thay xong cô liền ngoảnh mặt bước đi, mặt lạnh tanh không nói một lời. Anh liền bức xúc nhìn cô.
" Này tôi vừa giúp cô sửa xe,vậy mà một lời cảm ơn cô cũng không có sao?"
Cô vẫn giữ khuôn mặt không cảm xúc và không nói một lời, nhìn anh.
" Bộ cô không biết nói sao?"
Cô vẫn lạnh lùng rồi buông cho anh một câu năm chữ.
" Tôi không nhờ anh giúp"
Sau đó cô bước lên xe của mình rồi lái xe chạy vút đi.
Tại tập đoàn Vạn Hoa, Y Trân đã đợi cô ở cửa công ty. Y Trân liền sốt sắng đi tới xách đồ cho cô.
" Chị, mấy bà cổ đông đó vẫn chờ chị trong phòng họp. Họ đã chờ hơn một tiếng đồng hồ rồi đó, có vẻ họ rất tức giận"
Cô nghiêm giọng, không một chút sợ hãi hay lo lắng, vẫn bình thản trả lời Y Trân.
" Không sao để mấy người đấy chờ thêm chút nữa cũng được nữa là..."
Trong phòng họp, mọi cổ đông đều đang bàn tán xôn xao. Thấy cô bước vào không khí im hẳn đi, không còn một tiếng nói chuyện, rì rầm, không gian im đến độ có thể nghe được tiếng bút sột soạt trên giấy. Cô nhìn họ, nghiêm giọng.
" Xin lỗi mọi người tôi đến trễ, bây giờ chúng ta bắt đầu cuộc họp"
Cuộc họp diễn ra ba bốn tiếng mới kết thúc. Lúc này cũng tám giờ tối.
" Cuộc họp đến đây kết thúc"
Sau đó cô bước ra ngoài, lái xe về nhà. Chiếc xe dừng lại trước một căn biệt thự xa hoa lộng lẫy. Đỗ trước cổng, mấy bảo vệ cúi người chào cô.
" Cô chủ"
Cô bước vào nhà, một mùi hương thơm phức xông thẳng vào mũi cô. Theo hương thơm cô bước đến gian bếp. Mẹ cô đang nấu ăn trong đấy. Cô liền bỏ túi xách xuống ghế, ôm mẹ từ đằng sau.
" Sao mẹ lại vào bếp, cứ để người làm làm là được rồi. Mẹ không phải vất vả vậy đâu"
" Mẹ đã bảo không phải thuê người làm chi cho tốn kém, mấy việc này mẹ có thể làm được. Mẹ cho họ nghỉ việc hết rồi"
" Vậy con phụ mẹ nấu"
" Con vừa đi làm về chắc cũng mệt rồi. Đi tắm đi rồi xuống ăn cơm"
" Tử Anh với Tử Sâm đâu mẹ"
" Tử Sâm nó học trên phòng, còn Tử Anh chắc nó cũng đang trên phòng ngủ"
" Để con lên xem hai em"
Sau đó cô bước lên lầu rẽ sang bên trái. Bước vào phòng của Tử Sâm, cô bước đến véo tai cậu.
" Aa... chị hai...chị hai...đau..."
" Em đang học đây sao? Có mà chơi game thì nghe được"
" Chị bỏ tai em ra trước đi, đau quá"
Sau đó cô bỏ tay ra khỏi tai cậu.
" Học hành cho hẳn hoi không chết với chị"
" Chị à, học là phải kết hợp với giải trí thì nó mới nhanh vào đầu, nên em mới chơi game một tí thôi"
Cô đưa tay ra định véo tai cậu.
" Một tí thôi sao?"
Cậu liền đưa tay ra né tránh cái véo tai của cô.
" Đừng... đừng... đừng... em biết lỗi rồi"
" Vậy thì học hành tử tế vào, nếu không liệu hồn với chị"
Sau đó cô bước ra khỏi phòng. Tử Sâm vẫn chửi thầm trong lòng.
" Đúng là bà cô già, bà la sát ghê gớm"
Cậu đưa tay lên xoa xoa tai của mình. Cô bước đến phòng bên cạnh gõ cửa.
" Tử Anh... Tử Anh..."
Không thấy Tử Anh trả lời, cô liền nói tiếp.
" Tử Anh... em không mở cửa là chị vào đấy"
Vẫn không thấy Tử Anh trả lời cô liền mở cửa bước vào. Mới đầu nhìn thì tưởng có người đang ngủ trên giường nhưng khi lật mền ra chỉ là hai cái gối. Cô liền tức giận bỏ xuống nhà. Triệu Vy Vân thấy cô liền lên tiếng.
" Tử Yên con vẫn chưa tắm sao? Con định đi đâu vậy"
" Mẹ, Tử Anh không có trong phòng"
" Con bé này, lại trốn ra ngoài chơi rồi. Với tính khí hí hửng, trẻ con của nó thể nào cũng gây ra chuyện cho coi"
" Mẹ không cần lo đâu ạ. Bây giờ con sẽ đi tìm em về"
" Vậy con mau chóng về sớm để còn dùng bữa"