Tối khuya tại một dinh thự tọa tại trung tâm thủ đô Roma, Ý. Dương Thiệu Huy say rượu lảo đảo bước vào. Bảo vệ cổng thấy vậy liền đỡ anh.
" Cậu chủ... cậu chủ..."
Trong nhà Dương Chấn Phong, Tuyết Linh Linh và Dương Bối Sam nghe thấy tiếng động ngoài cổng liền chạy ra. Bối Sam thấy vậy liền đỡ anh vào.
" Mẹ, anh hai xỉn rồi"
Tuyết Linh Linh liền nhìn Dương Chấn Phong.
" Trời... sao nó lại say đến mức như vậy chứ"
Dương Chấn Phong nhìn anh với ánh mắt đáng sợ rồi bỏ vào nhà. Anh cũng được Bối Sam đưa liền phòng. Người làm liền lau người, thay quần áo cho anh. Trong cơn say anh vẫn lảm nhảm.
" Sao em lại bỏ anh... Ý Linh... em quay về đi... Ý Linh..."
Sáng sớm khi cả nhà đã ngồi vào bàn ăn thì chẳng thấy anh đâu. Dương Chấn Phong liền sai Bối Sam lên gọi anh xuống.
" Bối Sam con lên gọi anh hai xuống"
Cô liền lên phòng anh. Gõ cửa mãi mà không thấy động tĩnh gì, lại còn khóa trái cửa. Sợ anh hai xảy ra chuyện gì, cô chạy vội xuống nhà.
" Mẹ ơi... ba ơi..."
Khuôn mặt hai người biến sắc. Tuyết Linh Linh liền lo lắng hỏi.
" Con làm gì mà hớt ha hớt hải thế, Bối Sam"
" Anh hai... phòng anh hai không có động tĩnh gì hết. Con e là..."
Bà liền sai người đi lấy chìa khóa phòng. Rồi hai ông bà vội vàng chạy lên phòng anh. Mở cửa ra, anh đang cầm chai rượu uống, bên cạnh là chục vỏ chai lăn lóc trên sàn nhà. Dương Thiệu Huy miệng còn lẩm bẩm.
" Ý Linh... Ý Linh..."
Dương Chấn Phong tức giận nhìn Tuyết Linh Linh.
" Bà nhìn đứa con trai ngoan của bà đi. Đứa vô dụng, đã cấm không được dây dưa với con nhỏ đấy mà nó đâu chịu nghe. Nhìn bộ dạng của nó bây giờ mà xem, không bằng một thằng ăn mày ngoài chợ"
Sau đó ông bảo Bối Sam lấy nước tạt vào mặt anh. Anh lắc đầu, tinh thần đã tỉnh hơn. Ông nghiêm túc nói.
" Tỉnh chưa? Bao giờ tỉnh xuống nhà nói chuyện với tao"
Sau đó ông nghiêm nghị bước xuống. Chỉ còn Tuyết Linh Linh và Bối Sam ở lại. Bối Sam liền lau người cho anh.
" Con chăm sóc anh hai để mẹ đi xuống dặn người làm nấu ít cháo cho nó ăn"
" Vâng"
Cô lau người cho anh. Tinh thần anh lúc này đã ổn hơn trước.
" Anh hai em biết anh là một người rất chung tình, đã yêu ai thì sẽ yêu hết lòng. Nhưng người như cô ta không hề xứng đáng với tình cảm của anh,nên... anh không phải hành hạ bản thân mình như vậy. Anh phải mạnh mẽ lên, trên đời này có rất nhiều phụ nữ tốt đẹp hơn cô ta hàng trăm, hàng nghìn lần"
" Em con nói đúng đấy"
Bà bưng bát cháo từ ngoài cửa bước vào rồi đưa cho anh.
"Con ăn đi cho giải rượu. Ba đang rất thất vọng về con đấy. Ăn nhanh đi rồi xuống nhà nói chuyện với ông ấy"
Một lúc sau, anh bước xuống ngồi vào bàn, mặt đối mặt với Dương Chấn Phong. Ông nghiêm giọng nói.
" Tỉnh rồi sao?"
" Dạ"
" Nghe cho rõ đây"
Ông nghiêm nghị nhìn vào anh. Còn anh cũng nghiêm túc lắng nghe ông nói.
" Hãy quên người phụ nữ đó đi và tập trung vào công việc. Sắp tới công ty chúng ta sẽ mở rộng thị trường sang Trung Quốc. Chúng ta sẽ chuyển về đó sống. Ba đặt vé máy bay rồi, con sang đó trước. Sau khi thu xếp ổn thỏa việc ở đây ba mẹ và Bối Sam sẽ sang sau"
" Vâng"
" Ừm... lên thu xếp hành lí đi. Ba giờ chiều nay máy bay sẽ cất cánh"
Sau đó anh liền nghe lời ông lên phòng thu dọn quần áo. Mở tủ ra có rất nhiều tấm ảnh chụp chung giữa anh và Ý Linh. Anh lôi hết chúng ra vứt vào xọt rác rồi đốt. Vứt luôn chiếc điện thoại đang dùng. Mở tủ ra chọn đại một cái. Vậy là cô ta đã không còn liên quan gì đến anh nữa. Từ nay về sau sẽ không có sự xuất hiện của người con gái mang tên Ý Linh trong cuộc đời của anh nữa. Cuộc đời anh đã hoàn toàn bước sang trang mới.