Chương 22: Hầu tộc
Chiều hôm đó Hoàng dẫn theo các miêu nhân vào rừng, trước khi đi hắn còn không quên ghé thăm chuồng lợn lúc trước muốn biết mấy ngày qua Ly Vũ đã mang về bao nhiêu con thú. Vừa ngó vào không khỏi bất ngờ, bên trong không biết từ bao giờ đã chứa đầy thú non, lợn rùng có hơn chục con, ngoài ra còn có thỏ, nai con hay dê con, có thể nói là đủ loại. Hắn thật sự nể phục tên thợ săn này.
Để lại lũ thú non, tiến đến chỗ các miêu nhân đang chờ đợi, cần xuất phát. “Hi vọng hôm nay sẽ có thu hoạch”
Cả đoàn ồ ạt tiến vào rừng, hắn cũng phát hiện một điều rằng các tài nguyên họ có thể thu được trong rừng càng ngày càng ít, khu rừng đang nghèo dần. Chắc chỉ một đến hai hôm nữa mảnh rừng phụ cận lãnh địa sẽ bị khai thác triệt để, họ cần đi sâu hơn.Để có thể tạo nền tảng khai thác khu rừng hắn cần dọn các trướng ngại trong rừng.
Chẳng mấy chốc cả bọn đã đến chỗ hang động mà bây giờ đã trở thành một hồ nước nhỏ, nước lên thật nhanh. Không có thời gian ngắm cảnh hồ nước, hắn lập tức để miêu nhân bắt đầu tìm kiếm.
Hoàn toàn tin tưởng giao việc tìm kiếm linh quả mầm móng cho miêu nhân còn bản thân thì dẫn theo Xurgor cùng các nguyên tố đi sâu hơn vào trong rừng. Thật kỳ lạ là từ trước tới nay hắn không gặp phải các lãnh chúa khác khi đi sâu hơn vào rừng; rất có thể hướng đó là trung tâm của khu rừng và tại đó có sức mạnh đáng sợ nên hệ thống không xếp các lãnh địa tại đó.
Càng đi sâu hơn về hướng này thì địa hình càng hướng lên cao, có lẽ phía trước sẽ là một vùng núi chỉ là không biết phải đi bao xa. Trên đường đi thi thoảng cũng có gặp một vài hang động hắn có vào thăm dò thử nhưng không có thu hoạch gì.
Lại đi thêm một lúc nữa thì quả nhiên là có thể loáng thoáng thấy phía xa là một ngọn núi lớn. Đến đây thì hắn cũng không tiến lên nữa, vì tại phía trước là một khung cảnh hắn không ngờ tới. Phía trước không còn là rừng cây đơn thuần nữa mà là một khu vườn trái cây lớn, có đủ loại trái cây được trồng trong đó.
Hắn lúc này đã biết phía trước là lãnh địa của một thế lực khác, rất có thể đó là bầy khỉ vì theo như Ly Ân từng nói lũ khỉ rất có tài trồng linh quả. Khu vườn cây phía trước rất có thể là của chúng.
Đến đây Hoàng cũng không vội vã tiến lên mà đứng đó hắng giọng gọi to bằng chất giọng khiêu khích:
“Hầu vương có ở nhà không, có khách đến chơi”
Giọng nói của hắn vang vọng vào trong vườn cây. Không bao lâu thì trong vườn cây vọt ra mấy thân ảnh. Lúc chúng đến gần mới phát hiện đúng là lũ khỉ, chúng đang lần lượt kéo nhau từ trong rừng đi ra số lượng đang gia tăng.
Lũ khỉ con nào con đấy hằm hè như muốn ăn tươi nuốt sống hắn, đặc biệt là khi thấy hắn chỉ có hai người. Khi có khoảng hơn ba mươi con đi ra thì không thấy có thêm, chúng như muốn t·ấn c·ông. Hắn biết bọn chúng đây là đang khinh thường hắn, muốn xơi tái bọn hắn.
Hoàng cười nhếch mép, lại hắng giọng một lần nữa:
“Hầu Vương, đây đạo đón khách của hầu tộc các ngươi sao”
Tiếng nói vừa dứt thì gió cũng nổi lên, gió ngày càng lớn thổi cho cây cối nghiêng ngả.
“nếu như đây đạo tiếp khách của hầu tộc các ngươi thì ta không ngại phá vườn cây này”
Gió càng lúc càng lớn, lũ khỉ càng ngày càng nóng nảy, đúng vào lúc này thì một giọng nói khác vang lên: “Nào có vị khách nào đến nhà phá nhà chủ”
Cùng với tiếng nói thì một bóng dáng đi ra từ trong rừng. Nó thân cao đến 3m, dáng người rắn chắc, khí tức nội liễm, trên vai còn vác theo một cây trường côn màu vàng.
[ Kim mao hầu Vương ‘Tôn Trọng Kim’ - lv35
Chủng tộc: thú tộc - Hầu tộc
Giai vị : Tam giai ma thú
Chức nghiệp: Đấu sĩ
Hp 50000 – Mp 5000
Sức mạnh 2000 - thể chất 5000
Tốc độ 30 – tinh thần 500
Nội tại: Kim nguyên công: công pháp đặc biệt của hầu tộc, tất cả các đòn đánh đều mang theo sát thương kim hệ.
Kỹ năng: kim cang hộ thể, kim chi chưởng khống, kim linh hóa thân, hỗn thế côn pháp
Trang bị: Hoàng kim côn (Hoàn mỹ)
Cấp bậc thống lĩnh: Thiếu tá ]
Thông tin của Hầu vương hiện lên làm hắn không khỏi kinh ngạc, đây là một anh hùng thú tộc, hắn rất mạnh, mạnh hơn khô lâu vương lần trước.
Hầu vương lúc này mới nói thêm: “ ngươi là ai đến đây có mục đích gì”
“ Ta là một lãnh chúa, mục đích đến đây rất đơn giản, muốn mời Hầu vương ngươi gia nhập lãnh địa của ta”
“ Ngươi đây là đang vũ nhục ta sao, Hầu vương ta sao có thể thần phục kẻ khác, hơn nữa ngươi cũng đâu phải lãng chúa thú hệ”
“ Ai nói với ngươi chỉ có lãnh chúa thú hệ mới có thể thu phục ngươi”
Lời vừa dứt thì hàng loạt nguyên tố bắt đầu hiện lên từ trong rừng.
“ Thần phục ta ngươi sẽ không hề mất mặt vì ta chính là kẻ sẽ đứng trên vạn tộc”
Cùng lúc này các miêu nhân cũng hiện thân.
Tam quan của Hầu vương lúc này đã đổ, hắn chưa từng biết một lãnh chúa có thể khống chế nhiều chủng tộc khác nhau như vậy. Nhưng để nó thần phục thì chừng đó chưa đủ.
“Ngươi rất cuồng, nhưng muốn ta thần phục thì cuồng thôi chưa đủ, ngươi phải có thực lực mới được; đấu với ta nếu ngươi để ta thua tâm phục khẩu phục ta sẽ đi theo ngươi”
“Hahaha thống khoái, Hầu vương ngươi chọn địa điểm, cũng không thể đánh ở đây chứ, sẽ phá hỏng khu vườn của các ngươi”
Hầu vương thấy cũng đúng liền gọi một con khỉ trong đàn đến dặn vài câu rồi quay ra nói với Hoàng:
“Đi theo ta đi, các ngươi là các vị khác đầu tiên đến lãnh địa của hầu tộc bọn ta”
Khu vườn trái cây của hầu tộc lớn hơn hắn tưởng, hắn ước tính ít cũng phải rộng đến vài ha. Càng đi vào sâu trong khu vườn hắn có thể cảm nhận được năng lượng tự nhiên càng ngày càng nồng đậm.
Hầu vương đưa họ đi đến chân núi, tại nơi đó có một cây đại thụ to lớn. Đến dưới gốc cây Hầu vương liền dừng lại.
“ Đây là ‘Nhân xâm thụ’ là vật tổ của hầu tộc bọn ta ”
Nói rồi hắn chắp tay bắt đầu cầu nguyện, sau đó điều kỳ diệu diễn ra. Dưới gốc cây xuất hiện một cổng không gian phát ra ánh sáng xanh lá. Hầu vương nhìn về phía Hoàng làm động tác mời.
“Đây là ảo cảnh do thụ linh tạo ra, ở đó ta có thể chiến đấu tự do mà không lo ảnh hưởng đến xung quanh”
Hoàng nhìn ông ta với vẻ nghi ngờ: “ Làm sao ta biết đây không phải một cái bẫy mà ngươi bày ra để giam cầm ta”
Hầu vương cười lớn: “ Nhà ngươi thật đa nghi ”
“Đó chỉ là cẩn thận chứ không phải đa nghi ”
Hầu vương không nói gì, ông ta nhắm mắt lại. Sau đó Hoàng nhận được thông báo của hệ thống về một kế ước mà hầu vương vừa đề xuất. Hắn tỉ mỉ đọc kỹ, hài lòng với nội dung của bản kế ước hắn không do dự mà chấp thuận.
Kế ước đã ký hoàn tất hắn cũng vui vẻ cùng với Hầu Vương đi vào ảo cảnh.
Bên trong ảo cảnh là một không gian đặc biệt, ở đây có trời, có mây, có núi rừng không khác ngoài đời thật. “Ở đây ngươi có thể buông tay đánh, dù c·hết ngươi cũng chỉ rời khỏi ảo cảnh chứ không c·hết thật”
Hoàng không nói gì mà chỉ cười, sau đó hắn thêm cho mình tất cả ma pháp tăng phúc cùng ma pháp phòng hộ vì nếu không thì với sức của hắn cho dù đã hợp nhất cùng Kim cang tinh cũng không thể đánh bại Hầu Vương.
Hầu vương cũng để yên cho hắn thực hiện xong ma pháp.
Khi thấy Hoàng đã chuẩn bị xong Hầu vương không chần trừ mà t·ấn c·ông, lối đánh của ông ta luôn luôn thẳng thắn trực diện, thẳng tiến không lùi.
Mở màn là một đòn trọng kích từ trên xuống của Hầu Vương, Hoàng không lựa chọn mạnh mẽ đón đỡ mà nhanh chóng tránh lé. Trước khi đánh với hầu vương hắn đã thêm hết 20 điểm tự do thuộc tính thu được ở bí cảnh lần trước vào nhanh nhẹn nên hiện giờ cộng thêm tăng phúc từ Kim cang tinh thì tốc độ của hắn nhỉnh hơn Hầu vương một chút.
Một cái lách mình tránh lé trọng kích sau đó là một cái vu·ng t·hương phản công, hắn muốn chiếm quyền chủ động. Hầu vương chỉ dùng một cái gạt nhẹ đã đỡ được đòn đánh sau đó là các đòn đánh dồn dập.
Ý định dành thế chủ động của hắn đã thất bại và bây giờ hắn đã phải đau khổ chống đỡ các đòn đánh tới tấp của Hầu vương. Thế đánh của hầu vương có thể nói là như bão táp mưa xa không cho hắn cơ hội lật lại tình thế.
Hoàng so với Hầu vương có thể nói là yếu thể về mọi mặt, nếu như không nhờ có khả năng thi triển nhiều loại ma pháp các hệ khác nhau thì hiện giờ hắn đã bại.
Biết rằng mình không thể kéo dài mãi như vậy, hắn quyết định tung ra át chủ bài.
Đột nhiên từ trên thân hắn tuôn ra một năng lượng mạnh mẽ, mạnh đến nỗi đánh bật Hầu Vương ra xa, đây là ma pháp cao cấp hệ kim ‘Nộ kim thuật’ của Kim cang tinh, đây là một ma pháp tăng phúc có tính bộc phát mạnh mẽ.
Chính vì tính bộc phát mạnh mẽ của nó mà sức tiêu hao của nó cũng rất lớn, với trạng thái hiện tại hắn chỉ có đủ ma năng để duy trì 1 phút, hắn cũng có thể để lực bộc phát mạnh hơn nhưng như vậy sẽ chỉ duy trì được vài giây.
Với sức mạnh mới hắn nhanh chóng lấy lại thế chủ động trong trận đánh, có thể nói là đã đè Hầu vương lên đánh. Hầu vương cũng không chịu yếu thế, ông ta sử dụng ma pháp tăng phúc để lấy lại thế cân bằng, trận chiến đi vào rằng co.
Thấy tình thế không ổn, nếu giằng co như vậy thì khi hao hết ma năng hắn sẽ không thể chiến thắng. Hắn quyết định liều, vận dụng trạng thái bộc phát cao nhất hắn quyết định phân thắng bại trong một đòn duy nhất.
Vận dụng tất cả ma năng vào một đòn duy nhất; ánh sáng vàng kim hội tụ thành một bóng cây thương to lớn phóng về phía Hầu vương, thanh thế to lớn phá hủy tất cả vật chất dọc đường đi.
Bên phía Hầu vương cũng hiện lên một màn sáng tương tự, nó hội tụ thành cây côn lớn đón đỡ lấy bóng cây thương kia.
Hai nguồn năng lượng to lớn nhanh chóng v·a c·hạm tạo ra sóng xung kích kinh khủng gần như đã phá vỡ ảo cảnh.
Sau một hồi rằng co rất nhanh chóng đã có thắng bại; chỉ thấy cây côn nhanh chóng vỡ vụn còn cây thương thì đâm thẳng về phía Hầu vương.
Quang mang tán đi, hai bên hiện ra. Cả hai đứng đối diện nhau, Hoàng thì sắc mặt đã tái nhợt vì hao hết ma năng còn Hầu vương thì khắp người đều tả tơi trước ngực còn có một v·ết t·hương lớn, nhưng ông ta vẫn chưa c·hết mà vẫn có thể chiến đấu.
Ông ta cười và nói với Hoàng: “kết thúc rồi ngươi đã không g·iết được ta trong đòn đó, giờ ngươi đã hao hết ma năng lấy gì đấu tiếp”
Hoàng cũng bình tĩnh nói: “ Đúng là không kết thúc được ông trong đòn vừa rồi thật đáng tiếc, nhưng ai nói rằng ta hết ma năng rồi hả”
Chỉ thấy lúc này trên tay hắn cầm một viên châu nhỏ; đây là ‘cực phẩm linh hồn châu’.
“Chắc hẳn v·ết t·hương đó đã làm ông yếu đi đáng kể chứ”
Nói rồi chỉ thấy hắn bắt đầu thi triển ma pháp. Hầu vương muốn xông lên nhưng v·ết t·hương nghiêm trọng hơn ông ta tưởng, chỉ đi được hai bước đã bắt đầu loạng choạng. Nếu như bây giờ chỉ là dùng sức đấu tay đôi thì ông ta tin rằng mình có thể hạ được Hoàng trước khi c·hết vì v·ết t·hương nhưng hiện giờ Hoàng vẫn còn ma năng thì mọi chuyện lại khác.
Bất đắc dĩ Hầu vương đành phải dùng biện pháp đánh từ xa để khuấy nhiễu thi pháp của Hoàng để câu giờ cho mình tiếp cận. Nhanh chóng ném ra cây côn rồi điều khiển nó công kích.
Nhưng không như mong muốn của ông ta vì Hoàng vẫn còn lành lặn lên rất nhanh đã tránh được công kích, không những vậy ma pháp của hắn cũng không có bị khuấy nhiễu. Với một người có ngộ tính cao đến đáng sợ thì tất cả ma pháp chỉ cần học được là sẽ tinh thông, nếu như không phải ma năng hiện tại hắn dùng là thông qua linh hồn châu thì hắn thậm chí có thể thuấn phát ma pháp, nên khuấy nhiễu thi pháp với hắn là không có tác dụng.
Ma pháp đầu tiên được dùng là ‘cốt mâu’ những cây cốt mâu đâm lên từ mặt đất nhanh chóng đóng đinh Hầu vương lại đồng thời gây ra sát thương không nhỏ. Tiếp theo đấy là hàng loạt các cây cốt tiễn bay về phía Hầu vương.
Hầu vương hầu như không thể làm gì chỉ có thể bất lực chịu trận. Ông ta đắng chát nhìn Hoàng nói:
“Nhà ngươi quả nhiên rất khó đối phó, ta thua rồi”
“Tôn Trọng Kim bái kiến lãnh chúa đại nhân, từ nay hầu tộc sẽ đi theo ngài”
Cùng với sự quy phục của Hầu vương thì hai người cũng được chuyền tống ra khỏi ảo cảnh với không một v·ết t·hương.
Có người sẽ cho rằng với sức của hầu tộc khi đi ra ngoài họ có thể lật lọng nhưng thực tế lại khác. Hầu vương biết rõ không chỉ Hoàng mà các nguyên tố binh chủng của hắn mới là khó chơi nhất, với lại đúng như Hoàng đã nói đầu hàng một lãnh chúa đặc biệt như hắn họ cũng không lỗ, còn hơn là chờ c·hết cùng thế giới này. Vì vầy ông ta mới lựa chọn lập kế ước.