Chương 5: Quân doanh
Lãnh địa của tên quý tộc kia là một tòa thành nhỏ nằm ở bên rìa khu vực rừng núi kia.
Hoàng cùng với những tân binh mới được chiêu mộ tới được xắp xếp ở một doanh trại ở bên ngoài thành.
Là một người từng cầm quân đánh trận Hoàng có thể ước tính được số lượng binh lực thông qua quy mô và một độ binh linh trong trại.
Doanh trại này theo ước tính của hắn thì có khoảng 3 ngàn quân.
Nếu như tất cả những tân binh này được tuyển từ những ngôi làng này đều giống như những người từ ngôi làng của hắn thì có thể nói là chất lượng tân binh là khá tốt.
Nếu như giao cho hắn một nhóm binh lính như này thì hắn tin chắn sẽ có thể đào tạo họ thành một đội quân tinh nhuệ.
Chỉ tiếc rằng những binh lính này không thuộc về hắn không những thế mà hắn còn là một phần của đội quân này.
Và điều mà những tên chỉ huy q·uân đ·ội này làm với đội quân này càng làm hắn cảm thấy thất vọng.
Những người lính sau khi đến quân doanh không được huấn luyện một chút nào.
Tất cả được phân phát cho một thanh v·ũ k·hí hầu như đã cũ nát và lại không được trang bị áo giáp dù chỉ là yếu nhất.
Sau khi được nhận v·ũ k·hí tất cả mọi người được phân chia thành từng nhóm nhỏ 100 người dưới sự chỉ huy của một tên thân binh nào đó.
Hoàng cũng với những người cùng làng được phân chia đến nhóm quân dưới sự chỉ huy của một tên thân binh có tên Backer.
Tên chỉ huy này rất ít nói nhưng lại đặc biệt hách dịch chỉ cần để hắn thấy không vừa mắt ngay lập tức sẽ ăn đòn.
Mấy ngày tiếp theo bọn họ cũng không được huấn luyện gì về quân sự mà bị kéo đi chặt cây cùng đào đá.
Theo như quan sát của Hoàng thì những công việc này chủ yếu là để phục vụ việc chế tạo khí giới c·hiến t·ranh.
Nhưng cho dù là có khí giới công thành mạnh đến mấy đi chăng nữa nhưng nếu như không huấn luyện cho binh sĩ các tố chất cơ bản về quân sự thì cũng chỉ là một đội quân ô hợp mà thôi.
Nhưng điều làm cho hắn tức tối nhất chính là sau một ngày mệt mỏi thì đến bữa ăn bọn họ lại chỉ được ăn một bát cháo loãng.
Với một bữa ăn ít ỏi như vậy thì lấy đâu ra sức để mà chiến đấu.
Hắn bây giờ đã ngày một hiểu hơn vì sao những người trong làng lại nói đi lên chiến trường bọn họ sẽ phải làm pháo hôi.
...
Sau 5 ngày chuẩn bị tất bật thì cuối cùng c·hiến t·ranh cũng đến.
Sáng ngày hôm đó dưới sự dẫn đầu của tên Nam tước kia đoàn quân bắt đầu lên đường.
Đường hành quân rất dài mà lại bọn họ chỉ có thể đi bộ nên có thể nói là tương đối gian nan với những binh lính vốn không đủ ăn như bọn họ.
Đường hành quân cũng không dễ đi còn lại phải kéo theo mớ khí giới c·hiến t·ranh cồng kềnh khiến cho đường đi càng gian nan hơn.
Trải qua 3 ngày đường gian nan cuối cùng bọn họ cũng đến được đích đến, không ít người đã bỏ màng trên đường hành quân.
Trước mắt Hoàng lúc này là một tòa thành đặc biệt to lớn án ngữ giữa một vùng núi hiểm trở.
Từ địa thế của tòa thành này có thể được công nhận là dễ thủ khó công.
Trong thành lúc này đang có rất nhiều q·uân đ·ội chú đóng sơ qua ước tính có đến cả vạn quân.
Vào đến trong doanh trại Hoàng có thể cảm nhận rõ ràng không khí nặng nề của c·hiến t·ranh trong quân doanh đặc biệt là trong doanh trại của những lính pháo hôi như bọn họ.
Điều đánh vui mừng là khi đến đây bọn họ không còn bị quản chế nghiêm như trước nữa.
Nhóm quân của bọn họ được hòa vào với q·uân đ·ội của nhiều lãnh chúa khác nữa để tạo thành một đội quân lớn.
Theo như Hoàng nghe ngóng được thì bọn họ đang là bên t·ấn c·ông mà mục tiêu là tòa biên ải phía đối diên của quốc gia bên cạnh.
Điều nực cười nhất mà hắn nhận ra chính là những binh lính ở trong trại này thậm chí còn không biết quốc gia của họ tên là gì chứ chưa nói đến quốc gia đối diện.
Thật đáng buồn biết bào khi những người lính này thậm chí còn không biết mình phải liều mạng vì điều gì.
Hắn thật không thể hiểu nối những tên cầm quyền kia nghĩ gì khi đẩy những người này lên chiến trường mà không cho bọn họ lấy một lý do để bám víu vào.
Bởi vì không bị quản giáo nghiêm ngặt như trước nên hiện tại Hoàng đã có thời gian luyện tập để lấy lại thực lực cũng như là có cơ hội để kết giao lôi kéo đồng đội.
Bằng vào khả năng của mình thì Hoàng đã có thể thuận lợi lôi kéo được một nhóm khoảng 100 người thành đoàn đội của mình.
Hắn tin tưởng rằng với những người này chỉ cần bọn họ tin tưởng mình thì chuyện sống sót trên chiến trường này là không khó.
Nhân mấy ngày chính đốn biên chế này Hoàng cũng có cơ hội thăm dò lấy q·uân đ·ội trong tòa thành biên ải này.
Ngoài doanh trại của lính pháo hôi ra thì trong thành còn có hai doanh trại khác.
Một là doanh trại của những binh lính tinh nhuệ của tòa biên ải này, bọn họ được hưởng chế độ ăn tốt hơn v·ũ k·hí trang bị đầy đủ hơn lại được huấn luyện bài bản.
Những binh lính tinh nhuệ này chính là lực lượng lòng cột trong biên chế q·uân đ·ội của biên ải.
Mặc dù số lượng của họ không nhiều chỉ bằng 1/3 số quân pháo hôi nhưng sức chiến đấu của họ là rất mạnh nếu như đối đầu trực tiếp thì số quân pháo hôi rất nhanh sẽ bị đồ sát.
Ngoài những binh sĩ tinh nhuệ này ra thì trong thành còn có một lực lượng khác rất mạnh đó là thân binh của các quý tộc đến hội quân.
Số lượng những thân binh này rất ít ỏi nhưng mỗi người bọn họ đều có tu vi trong người khiến cho sức chiến đấu của họ là rất đáng gờm.
Nhưng dù là vậy thì Hoàng lại không đánh giá quá cao những thân binh này.
Một đội quân chắp vá từ nhiều cánh quân nhỏ khác nhau dưới quyền nhiều quý tộc khác nhau thì không thể đi đến thống nhất chỉ huy nên rất khó phát huy ra được sức mạnh vốn có.
Một khi không đi đến được sự thống nhất mà mệnh ai nấy đánh thì bọn họ cũng không hơn một đội quân ô hợp là bao.
Có tu vi trong người nhưng một khi không đến một cảnh giới đặc biệt cao thì bọn họ sẽ không lật lên được bọt sóng gì trước thiên quân vạn mã.
Nếu như đội quân tinh nhuệ kia có một người chỉ huy giỏi thì việc bọn họ có thể đập tan được những thân binh này là không cần bàn cãi.
Nhưng có lẽ ở đây không có ai có ý nghĩ giống Hoàng thì phải, hoặc có lẽ tầm nhìn quân sự của những tướng linh ở đây là không có khi mà những binh sĩ tinh nhuệ kia vẫn phải cúi đầu trước những tên thân binh kia.
Cũng bởi vì không có một người chỉ huy giỏi làm điểm tựa tinh thần dẫn đến việc các tinh binh không phát huy được uy thể vốn có của mình khiến cho những tên thân binh kia đang rất hống hách.
Hoàng càng nhìn thấy những biểu hiện trong quân doanh thì càng lắc đầu chán nản, tinh thần chiến đấu yếu kém thế này sao có thể đánh trận.
Nếu như cứ giữ phong cách dùng binh thế này thì không khó để đoán được kết cục của cuộc chiến này trừ phi phía đối diện địch nhân còn yếu kém hơn.
Nhưng nhìn biểu hiện của những tên quý tộc trong thành thì không có vẻ gì là lo lắng cho kết quả của cuộc chiến này như đã chắc thắng vậy.