Chương 126: Thu lấy 'Hổ Lang lĩnh'
Sức mạnh đang không ngừng được tăng lên cũng làm khoảng cách về lực lượng giữa hai người cũng không ngừng được rút ngắn.
Hoàng có thể dần chuyển từ lợi dụng tốc độ ưu thế triền đấu cùng đối phương sang đến có thể bước đầu chính diện chiến đấu.
Tuy vậy thì trận chiến này chú định sẽ kéo dài thời gian không ngắn.
Bọn họ đánh từ giữa trưa đánh đến xế chiều vẫn như cũ hăng hái.
Đối với Phùng Khải mà nói thì kẻ từ khi hắn chú ý đến Anzabin một mình quét ngang tinh binh của mình thì hắn đã biết hai quân giao chiến đã không còn huyền niệm.
Cũng bởi vậy nên khi chiến đấu cùng với Hoàng hắn sẽ không có giữ lại chút nào vì đây là cơ hội duy nhất.
Nhưng càng đánh thì hắn càng kinh hãi, tên lãnh chúa nhân loại này càng đánh càng mạnh.
Ban đầu lực lượng còn yếu hơn hắn phải dùng tốc độ để tránh đụng độ chính diện đến sau đó lại có thể đánh ngang tay với hắn rồi.
Không chỉ vậy mà càng c·hết người hơn là thể lực của đối phương quá kinh người.
Đánh đến xế chiều thì sức lực của hắn đã suy giảm không thể bộc phát mạnh mẽ như trước nữa rồi nhưng đối phương vẫn sinh long hoạt hổ không những thế còn mạnh hơn trước rất nhiều.
Sức lực của hai bên hiện giờ đã gần như ngang nhau mà tốc độ của hoàn thì vẫn vượt trội hơn đối phương.
Đến khi mặt trời đã gần triệt để lặn xuống núi thì cũng là lúc trận chiến này đi đến hồi kết.
Sau một loạt nát thương như sấm chớp khiến cho Phùng Khải ngay lập tức loạng choạng.
Tình huống đó của hắn ngay lập tức để Hoàng bắt được cơ hội đâm cho hắn một thương qua vai phá tan giáp vai.
Lực lượng lôi đình qua v·ết t·hương truyền vào thân thể khiến cho Phùng Khải một trận t·ê l·iệt.
‘vụt..vụt...keng ...keng..’
Hai thanh rìu lớn trên ta Phùng Khải b·ị đ·ánh văng xuống đất, cả người hắn cũng bị Hoàng một thương đập bay ngã khỏi vật cưỡi.
Ngã xuống đất cũng làm cho Phùng Khải hoàn hồn trở lại khi muốn bật người dậy thì một cảm giác đau đớn trên ngực truyền đến khiến hắn lại xụp xuống.
Khi lại muốn đứng dậy tái chiến thì một mũi thương lạnh lẽo đã dí sát vào cổ hắn.
Đến tận đây thì hắn đã biết trận chiến này đến đây là đã kết thúc, cơ đồ hắn khổ tâm xây dựng suốt gần một tháng qua coi sụp đổ, mộng tưởng của hắn đã kết thúc.
Hoàng lúc nay sau khi trận chiến kịch liệt kết thúc khí thế trên người cũng đã suy giảm rất nhiều, Tướng hồn đã thoát khỏi trạng thái phụ thân.
Hoàng nhìn về phía Phùng Khải nói:
“Ngươi đã thua, nhưng ta có thể cho ngươi một cơ hội không c·hết”
Phùng Khải bất ngờ với câu nói của đối phương, sau đó nổi giận quát lên.
“Đừng tướng rằng chiến thắng ta thì có thể đùa cợt ta, giữa các lãnh chúa với nhau không phải chỉ có sống c·hết thôi sao”
Hoàng thấy biểu hiện của hắn vui vẻ cười nói:
“Ha...ha...ha...ha... Ta nhất thiết phải đùa ngươi sao, giữa các lãnh chúa không nhất thiết phải sống c·hết, chỉ cần ngươi thần phục ta liền có thể sống sót”
Phùng Khải lúc này phản bác:
“Ngươi coi ta là trẻ con sao, trước kia ta cũng dã từng thủ thu phục một lãnh chúa khác nhưng không thành công, con đường đó chính là trò đùa”
Hoàng nghe vây ban đầu có chút bất ngờ nhưng lại không lao lúng vì đã nghĩ ra mấu chốt trong đó:
“Ngươi sở dĩ thất bại là bởi vì các ngươi bị giới hạn hệ binh chủng, còn ta thì không”
Phùng Khải nghe Hoàng nói vậy như có điều suy nghĩ rồi lại nhìn về phía q·uân đ·ội đối phương.
Hắn nhớ lại lần trước mình từng không chỉ một lần thử thu phục các lãnh chúa khác về dưới chướng mình nhưng đều không thành công.
Hiện giờ nhìn thấy q·uân đ·ội đối phương rất nhiều chủng tộc hỗn hợp lại nhớ lại những lần thử thu phục lãnh chúa khác chợt phát hiện ra mấu chốt.
Hầu như những lần trước hắn muốn thu phục các lãnh chúa khác đều không phải thú nhân giống mình.
Cũng là do hắn không may chưa gặp được thú nhân lãnh chúa nếu không trước đây hắn đã tìm ra mấu chốt rồi.
Duy nhất một tên lãnh chúa thú nhân tộc mà hắn gặp được lại là kì phùng địch thủ của mình ở đồng cỏ kế bên.
Khi hắn đang miên man suy nghĩ thì chợt lại nghe thấy tiếng nói của Hoàng vọng lại.
“Thần phục tại ta, ta có thể để cho ngươi trở thành thú nhân Vương”
Cũng cùng vào lúc đó một thông báo của hệ thống hiện lên cho Phùng Khải.
[ Lãnh chúa ‘Lê Sỹ Hoàng’ muốn ngươi thần phục hắn, phải chăng đồng ý ]
[ Lưu ý: một khi đồng ý ngươi sẽ mất đi lãnh chúa thân phận trở thành một anh hùng ]
Nhận được thông báo này cũng làm cho những nghi ngờ của Phùng Khải hoàn toàn tiêu thất.
Hắn quay đầu lại nhìn về phía lãnh địa của mình cùng với các anh hùng cùng binh sĩ ánh mắt đầy lỗi lòng.
Sau cùng hắn nhìn về phía Hoàng đưa ra quyết định.
“Ta hàng”
Sau khi nói ra câu đó dường như tất cả gánh nặng đã được trút bỏ.
Cũng vào lúc này hắn phát hiện ra mình không thể mở ra giao diện quản lý lãnh địa, chỉ có thể kiểm tra thông tin cá nhân mà thôi.
Đến lúc này thì hắn đã biết mình đã thật sự mất đi lãnh chúa thân phận, hiện giờ mình chỉ còn là một anh hùng dưới chướng đối phương mà thôi.
Hoàng lúc này cũng đã nhận được thông báo của hệ thống.
[ Lãnh chúa ‘Phùng Khải’ đã hướng ngươi thần phục ]
[ Ngươi thu được một tòa lãnh địa phụ thuộc ]
[ Ngươi thu được :
Anh hùng ‘Phùng Thành’
Anh hùng ‘Phùng Quang’
Anh hùng ‘Phùng Nghiệp’
Anh hùng ‘Phùng Bảo’
Anh hùng ‘Lang Kỳ’ ]
[ Ngươi nhận được ‘Phùng Khải di vật’ ]
Phùng Khải đầu hàng cũng có nghĩ là lãnh địa của đối phương đã triệt để trở thành lãnh địa của mình, trong lãnh địa tất cả kiến trúc, binh lính, anh hùng đều thuộc về mình.
Hoàng nhìn về phía mấy anh hùng cũng nhìn lại thông báo của hệ thống.
Bốn anh hùng hổ nhân kia chắc là bốn tên họ phùng kia còn người còn lại chắc là lang nhân anh hùng vẫn chỉ huy q·uân đ·ội kia.
Ngoài ra thì còn có một món đồ là di vật của Phùng Khải, đây chính là tài sản của đối phương vẫn gửi lại hệ thống.
Bên trong không gì khác chỉ có hơn 1 triệu linh tệ cùng với một số kinh nghiệm trong ao kinh nghiệm.
Hoàng thu thương vẫn để trên cổ Phùng Khải lại, hiện giờ tất cả đã là người mình.
Hắn nhìn về phía Phùng Khải nói:
“Đi, dẫn ta vào lãnh địa tham quan đi, cũng không thể để mọi người vẫn đứng ngoài này chứ”
Phùng Khải nghe thấy vậy mới lấy lại tinh thần, hắn biết tất cả đến đây đã kết thúc.
Hắn quay về phía những thuộc hạ kia của mình ánh mắt đầy sự áy náy.
“Các vị, chúng ta đã thua hiện giờ mọi người cùng hướng về tân lãnh chúa cùng thần phục”
Sau một hồi nhốn nháo các thú nhân cuối cùng cũng chấp nhận sự thật.
Sau cùng mọi người cùng nhau kéo quân vào trong thú nhân lãnh địa hay như các thú nhân vẫn tự xưng là ‘Hổ Lang lĩnh’.
Tòa lãnh địa này từ bên ngoài nhìn vào rất đơn sơ bởi vì nó không có một tường thành chính thức.
Nhưng vào bên trong mới thấy nó không thiếu kiến trúc gì cả, có thể nói là nội tạng đầy đủ.
Hoàng một đường đi theo Phùng Khải chậm dãi tham quan lấy các kiến trúc trong lãnh địa này.
Càng xem hắn lại càng mừng rỡ, xem ra quyết định thu phục thú nhân này là rất đúng đắn.