Lăng Thiên Chiến Thần

Chương 640




Trong không gian rộng rãi của căn phòng này gần như chẳng thấy bóng dáng một ai, nhưng lại có những vài con thú cưng, nào là một con mèo với lớp lông kiểu bò sữa, một con chó lông vàng, phía ngoài còn có một con chim sơn ca, trông chúng hoà hợp với khung cảnh cổ kính nơi đây đến lạ. Phía trong cùng còn thiết kế một khu vườn nhỏ, một bóng người đang đứng trước tấm phản viết viết vẽ vẽ gì đó. Người kia chính là ông cố nhà họ Chu.

Hai người bước đến phía sau lưng ông cố Chu, đương lúc Chu Quý định mở miệng nhắc nhở có khách thì đã bị Diệp Thiên cản lại, tuy Chu Quý thấy lạ nhưng vẫn ngoan ngoãn im lặng. Cả hai chậm rãi bước lại gần. Thực lực của ông cố Chu rất mạnh nên đương nhiên nhận thấy có người xuất hiện, nhưng ông ta chỉ cảm nhận được hơi thở của một người, nghĩ đó là bảo mẫu nên không chú ý gì nhiều.

Lúc này ông ta đang cầm bút lông, ngòi bút lượn lờ nơi mặt giấy trắng đặt trên tấm phản. Chốc lát sau, từng con chữ cao hơn tấc trông rất có lực, rõ ràng xuất hiện trên nền giấy. Nhìn bề ngoài thì đó đơn giản chỉ là chữ mà thôi nhưng nó lại cho người ta cái cảm giác rất sống động, tựa như nét bút vừa rồi đã trao sinh mạng cho mấy con chữ đó vậy.

“Thiên Hạ Tựa Rồng.” Diệp Thiên đọc rõ từng con chữ: “Chữ tốt, mạnh mẽ có lực, ủ đầy khí thế, khiến kẻ khác phải chìm sâu trong đó, tựa như có sức nặng ngàn cân giáng xuống từ trời, lại tựa như rồng lớn bay lượn khắp nơi.”

“Sao?” Chu Càn sửng sốt khi nghe được tiếng nói kia, ông ta vội vã quay người lại sau đó ôm tay vái chào: “Cậu Diệp đến rồi.”

“Ông cố Chu không cần phải khách sáo thế, dù gì tôi cũng là bậc vãn bối kia mà.” Diệp Thiên không biết phải nói sao với thái độ của ông cố Chu.

“Cậu Diệp khác chứ, cậu là ân nhân cứu mạng của nhà họ Chu chúng tôi cung kính thế mới phải lẽ.” Thái độ của ông cụ Chu Càn vẫn một mực cung kính, tuy đã hơn một trăm tuổi, nhưng thực lực của ông ta vô cùng lớn mạnh, đã thế lại chẳng phô trương vẽ vời, sức khoẻ đó giờ vẫn luôn rất tốt. Mà sống được lâu vậy cũng đã ngoài sức tưởng tượng của con người, bởi thế nên cả Diệp Thiên cũng thấy hơi nghi ngờ, nhưng vừa rồi anh đã biết được lý do.

“Luyện chữ như luyện thần vậy, chắc hẳn ông đã luyện chữ hơn trăm năm rồi nhỉ?” Diệp Thiên thôi để ý đến thái độ của ông cụ Chu Càn với mình, anh đưa mắt nhìn bốn con chữ lớn trên mặt giấy.

Ông cố Chu nghe thế thì cười: “Chút việc mọn ấy mà, tại tôi chán chẳng có gì làm nên vẽ vời vớ vẩn chút thôi, nó hầu như chẳng giúp ích gì về mặt thực lực của tôi cả, được cái có thể rèn giũa tâm tính.”

Diệp Thiên cười lắc đầu, anh lại cất lời: “Ông có thể để tôi viết một chữ không?”

Ông cố Chu đưa bút cho Diệp Thiên ngay tức thì, ông ta còn ra giọng giảng giải: “Cây bút này đã dùng nhiều năm rồi, có lẽ nó không còn tốt như trước...” Ông ta cho rằng Diệp Thiên nói muốn viết chữ là bởi anh bỗng thấy nó thú vị nên định vẽ vời lung tung. Ừ thì cũng bởi Thư pháp là môn cần phải có sự lắng đọng nhất, trải sâu nhất, nếu không tiêu tốn một khoảng thời gian nhất định thì chắc chắn sẽ không thể viết được chữ hay chữ tốt. Có lẽ Chu Càn không được hay hớm gì những mặt khác, ví như thực lực chẳng hạn, cái này ông ta tâm phục khẩu phục ngả mủ trước mặt Diệp Thiên, nhưng nếu bàn về Thư pháp thì ông ta có uy quyền tuyệt đối.

Dù gì tuổi tác của hai người cũng rõ mười mươi, đã thế Chu Càn còn bắt đầu công cuộc luyện Thư pháp từ rất lâu rồi, Chu Càn dám đảm bảo rằng khả năng Thư pháp của ông ta tuyệt đối có thể xếp trong top 5 nếu tính trong văn hoá Đông Phương. Bởi vậy nên khi Diệp Thiên nhận lấy bút lông định viết chữ thì Chu Càn cũng chỉ cười nhạt chứ chẳng thể hiện điều gì khác.

Lúc này đây, ngòi bút trong tay Diệp Thiên đã uốn lượn trên mặt giấy trắng, từng nét từng nét anh vẽ nên nhìn đơn giản chẳng gì đặc sắc.

“Sao?” Vẻ mặt của Chu Càn bỗng thay đổi hoàn toàn, ánh mắt vốn đang bình tĩnh kia nay lại trố ra, xuất hiện đôi đốm sáng chói loà, ông ta cứ nhìn chằm chằm vào con chữ mà Diệp Thiên đang viết trên giấy.

Dáng vẻ bình tĩnh của Chu Quý đứng cạnh cũng chuyển thành kinh hãi khôn nguôi khi trông thấy Diệp Thiên đưa bút vẽ hai ba đường. Lúc đầu ông ta bình tĩnh là bởi trong mắt ông ta thì ông cố Chu đã đạt tới cảnh giới cao nhất về mặt Thư pháp rồi, người cùng thế hệ còn chẳng dám múa rìu qua mắt thợ trước mặt ông cố nữa là, người thuộc thế hệ con cháu lại càng không thể.

Chu Quý kinh hãi là bởi thần vận của bức vẽ kia khác hẳn với phong cách của ông cố, nó trầm đọng, thong dong tựa một đại dương mênh mông sóng nước có thể chứa đựng vạn vật cõi đời, tuy vậy nhưng vẫn bình tĩnh phẳng như gương, dù gió thổi mạnh đến đâu đi nữa cũng chẳng ảnh hưởng chút gì dù là chút sóng lăn tăn.

“Thư pháp cũng có cảnh giới của nó.” Lúc này Diệp Thiên bỗng nhiên lại cất tiếng: “Người vừa mới lên Sơ cấp sẽ dùng những con chữ để tạo nên dáng hình, kẻ lão luyện sẽ lấy dáng hình kia để ổn định cái “Thần”, cấp bậc Tông sư sẽ hoá bình dị bằng cái “Thần” kia, kẻ siêu thoát vạn vật sẽ dùng cái sự bình dị kia để đăng đỉnh muôn loài. Tạo dựng hình hài, ổn định cái “thần”, hoá bình dị, đăng đỉnh muôn loài là bốn cảnh giới của Thư pháp, còn việc liệu rằng có cảnh giới tiếp sau hay không thì tôi không rõ.” Diệp Thiên nói rõ từng lời.

Chu Càn cùng Chu Quý sững sờ không thôi, họ sững sờ không chỉ vì những câu nói của Diệp Thiên đã mở ra một cánh cửa nhận biết thế giới mới của họ mà còn vì con chữ anh viết trên giấy trắng.

“Võ!” Trên giấy chỉ mỗi một chữ này. Đây chính là con chữ mà Diệp Thiên vừa viết. Con chữ kia đọng lại nơi đáy mắt, nó như chiếc chìa khoá mở ra cánh cửa đến với thế giới mới, cõi đất trời mới, mọi tinh thần của họ bị hút vào bên trong sau đó chìm vào một trạng thái kỳ diệu nào đó.

Chu Càn thấy bốn bề xung quanh bỗng chốc thay đổi kể từ khi trông thấy con chữ kia, ông ta như trở về với khoảng thời gian vừa mới tu luyện võ cổ. Lúc đó ông ta chăm chỉ cố gắng, chịu khổ chịu mệt hòng phấn đấu vươn lên, nhưng tính cách của ông ta lại rất chi ngang tàng, bởi thế nên ông ta cứ mãi tiến về phía trước, gầy dựng cơ đồ nhà họ Chu, đưa nó trở thành một gia tộc lớn mạnh bậc nhất ở đất Bắc Cương. Mãi cho đến khi mọi việc xong xuôi thì cõi lòng của ông ta từ từ lắng lại.

Mỗi khi Chu Càn nhớ đến cảnh đôi tay mình nhuốm đầy máu tươi là tâm trí ông ta lại chẳng có sức lực đón đầu, chỉ có thể uống trà ngắm cảnh sớm sớm chiều chiều, hầu hết thời gian của ông ta đều dùng cho việc luyện Thư pháp, từ đó tính cách ngày một hoà nhã, thong dong, dù có tai vạ ngập đầu cũng chỉ nói đôi câu xả giận chứ chẳng hề ra tay.

Mãi cho đến khi Chu Càn nghe thấy tiếng vang vọng bên tai thì ông ta mới tỉnh thần lại, cho đến khi những rối ren kia lắng xuống thì trên khuôn mặt của Chu Càn vẫn hiện rõ sự kinh hãi cùng với những mơ màng – sâu xa hằn sâu trong óc. Lúc này đây cả Chu Quý cũng đã bừng tỉnh, nét mặt của ông ta cũng ngây ngốc, cũng có những cảm xúc khác lạ. Vừa rồi ông ta đã bước vào một trạng thái kỳ diệu khó tả nào đó và nhìn thấy một thứ mà chỉ mình mình trông thấy.

“Những thứ mà các ông vừa nhìn vừa nghe thấy chính là gông xiềng trong lòng các ông, cái xiềng xích ấy không chỉ khoá chặt thực lực của các ông đứng yên một chỗ mà còn khoá chặt tâm cảnh của các ông.” Mãi giờ phút này Diệp Thiên mới chậm rãi cất lời, vừa rồi chính anh là người đã búng tay gọi tỉnh Chu Quý và Chu Càn.

Chu Càn hít sâu một hơi sau đó vội vã cong lưng cúi người ngay trước mặt Diệp Thiên: “Cảm ơn cậu Diệp đã cho tôi biết vấn đề của mình là ở đâu.” Giọng điệu của ông ta vô cùng chân thành, trong ấy còn đong đầy sự cảm kích. Biết bao năm rồi kia mà, dù ông ta có bế quan tu luyện bao lâu đi nữa thì thực lực vẫn chẳng có tiến bộ gì mấy, đã thế còn ngày càng chán ghét việc luyện võ. Chu Quý cũng làm hành động tương tự như Chu Càn.