Lăng Thiên Chiến Thần

Chương 639




Cũng chẳng rõ cho đến khi trên mặt kia chỉ còn sót lại từng nhúm tàn tro là đã mất bao lâu rồi nữa. Đêm đen kia lại buông xuống, chung quanh vắng lặng không một thanh âm, như kiểu vừa rồi chẳng xảy ra chuyện gì cả vậy, nhưng thứ mùi vị tràn ngập khắp không khí kia lại khó ngửi cực độ.

“Cần gì phải vậy chứ.” Diệp Thiên đưa mắt nhìn đống tàn tro trên đất, anh khẽ lắc đầu sau đó quay người bước lên xe.

“Đi thôi.” Diệp Thiên ra hiệu với Bạch Tử U, anh dựa lưng lên thành ghế, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Ánh mắt của Bạch Tử U dõi theo Diệp Thiên chỉ trong khoảnh khắc sau đó mau chóng chuyển hướng, nhưng vẻ sùng bái cùng với kinh hãi trên khuôn mặt của cô lại vô cùng rõ rệt.

“Anh Diệp... Rốt cuộc anh thuộc tầng nào rồi vậy...” Đây chỉ là một câu nhẩm thầm trong lòng Bạch Tử U. Tuy cô đi theo làm việc bên cạnh Diệp Thiên đã rất lâu, trở thành thuộc hạ thân tín của anh nhưng cô hoàn toàn sững sờ khi chứng kiến cảnh tượng vừa rồi, giờ đây trong lòng cô chỉ còn mỗi sự sùng bái cùng rúng động. Cảnh tượng vừa rồi trông chẳng khác gì một vị Chiến thần chân chính đang ngụp mình giữa biển lửa, nắm giữ cả đất trời, dường như không gì là anh không làm được cả, kẻ vô địch trong thiên hạ.

“Vút.” Chiếc xe được khởi động, suốt chặng đường chẳng có một tiếng chuyện trò, cứ lao mãi đến khi tới núi Bắc An.

“Cô trở về tiếp tục thẩm vấn nhà họ Doanh, xem xem còn có thể xảy ra vấn đề gì nữa hay không.” Chiếc xe dừng lại khi đến được nơi cần đến, Diệp Thiên dặn dò Bạch Tử U.

Bạch Tử U gật đầu ngay tắp lự.

Diệp Thiên bước về phía trước được hai bước thì lại quay đầu bảo: “Cô hỗ trợ tìm con trai, con dâu của ông cụ Vu luôn một thể, có tin tức gì thì báo cho tôi biết là được.”

“Vâng thưa anh Diệp.” Bạch Tử U vâng lệnh xong lái xe rời khỏi.

Diệp Thiên bước vào phần đất tổ của nhà họ Đông Phương, bên trong y hệt một căn hầm trú ẩn, anh vừa mới bước vào đã thấy Chu Hoàng đang ngồi xếp bằng ở đằng kia, hình như cô nghe thấy tiếng động nên nhanh chóng mở mắt ra.

“Anh Diệp đã về rồi ạ.” Chu Hoàng thở phào nhẹ nhóm khi trông thấy người vừa xông vào trong là Diệp Thiên, cùng lúc đó, cõi lòng của cô cũng kinh hãi không thôi. Bởi ngay vừa rồi, thân là cao thủ võ cổ tầng thứ mười có giác quan vô cùng linh hoạt như cô lại không cảm nhận được bất kỳ hơi thở nào cả. Nếu không phải Diệp Thiên cố ý tạo ra tiếng động để cô nghe thấy tiếng bước chân cùng với nhịp thở của anh thì cô chẳng thể nhận thấy có người tiến vào.

“Có chuyện gì xảy ra không?” Diệp Thiên lại chẳng nghĩ ngợi nhiều, anh hỏi thẳng, tính thời gian thì Đông Phương Tĩnh vào đó cũng đã ba ngày trời rồi mà vẫn chưa thấy trở ra.

Chu Hoàng đáp thực theo tình hình: “Ngoài việc giữa chừng có mấy tiếng động phát ra thì chẳng có chuyện gì cả.”

“Được rồi.” Diệp Thiên khẽ gật đầu, anh lại tiếp: “Nếu cứ thế này, e là còn phải mất vài ngày nữa thì Đông Phương Tĩnh mới ra được.”

Chu Hoàng cũng gật đầu: “Mong là lần này Tĩnh Nhi có thể lột xác sau khi tiếp nhận được bí pháp truyền thừa của gia tộc họ Đông Phương, thiên phú của cô ấy rất cao, chỉ cần phá kén thành công là tương lai ắt sẽ xán lạn vô cùng.” Chu Hoàng chân thành mong cho Đông Phương Tĩnh được thành công. Nói thật thì tình cảnh mà hai người gặp phải cũng tương tự, chẳng khác là bao, bởi thế cứ có cái cảm giác thấu hiểu lòng nhau vậy.

“À đúng rồi anh Diệp.” Chu Hoàng bỗng nghĩ đến điều gì đó, cô vội nói: “Lúc trước người của nhà họ Chu xuất hiện trên núi Bắc An bị tôi bắt gặp, họ biết thân phận của tôi xong nhờ tôi chuyển lời cho anh.”

“Ồ? Lời gì vậy?” Diệp Thiên thấy hơi tò mò, lúc anh rời khỏi nhà họ Chu đã nhắn nhủ Chu Quý rằng anh sẽ đến núi Bắc An, vậy nên anh chẳng thấy bất ngờ khi người của đối phương xuất hiện trên núi Bắc An.

“Nhà họ Chu nói đã tìm được đầu mối về người mà anh phân phó họ đi tìm rồi ạ.” Chu Hoàng kể hết lại mọi chuyện đã xảy ra, sau cùng cô còn bồi thêm một câu: “Lúc đó tôi có gọi cho anh nhưng không được.”

Diệp Thiên gật đầu tỏ ý mình đã biết, lúc ấy anh đang ở thôn Dương Gia, cái nơi khỉ ho cò gáy ấy không có sóng là điều đương nhiên. Chuyện Chu Hoàng vừa mới nhắc chính là tung tích của lão Mạc Huyền. Diệp Thiên vốn chẳng trông chờ gì vào việc nhà họ Chu có thể tìm người giúp mình cả, nhưng không ngờ họ lại có thể tìm được đầu mối nhanh đến vậy.

“Cô cứ tiếp tục ở lại đây đã.” Diệp Thiên phân phó: “Nếu có kẻ nào không phận sự lại bước vào nơi này thì cô có quyền sinh quyền sát, tôi sẽ gánh lấy hậu quả cho cô.”

“Vâng.” Chu Hoàng gật đầu liên tục.

E là sau chuyện khai thác quặng trên núi Bắc An kia thì giờ đây ít nhiều gì cũng có sẽ có kẻ thập thò nơi này, song thứ quý giá nhất ở đây chính là bí pháp truyền thừa của gia tộc Đông Phương đang được Đông Phương Tĩnh tiếp nhận kia, đợi cô ấy tiếp nhận một cách triệt để, nắm gọn trong tay thì ở đây chẳng còn quan trọng đến vậy nữa.

......

Diệp Thiên trở về nhà họ Chu khoảng giữa trưa.

“Cậu Diệp.” Một giọng nói vang lên. Diệp Thiên đua mắt nhìn thấy thân hình phốp pháp của Chu Quý ở ngay cổng vào nhà họ Chu, khuôn mặt của ông ta muôn phần phấn khích khi trông thấy Diệp Thiên.

“Cuối cùng cậu cũng tới rồi cậu Diệp.” Chu Quý cười tươi roi rói, ông ta liến thoắng: “Chuyện cậu phân phó mấy ngày trước đã có đầu mối rồi ạ, cả nhà họ Chu của chúng tôi xông xáo khắp nơi mới tìm được đấy. Nhưng giờ manh mối đang nằm trong tay ông cố, ông cố cấm người ngoài truyền tin ra ngoài, sợ cậu không hài lòng nên tôi mới đứng đây đợi cậu về rồi đích thân báo với cậu đấy.”

Chu Quý vô cùng cung kính với Diệp Thiên, lý do không chỉ dừng lại ở thực lực khiến người tin phục của Diệp Thiên mà còn bởi thái độ của ông cố nhà họ Chu đối với Diệp Thiên nữa, sự cung kính ăn sâu vào tận xương tuỷ kia không thể nào là diễn cho được. Ngay cả ông cố Chu – một kẻ đáng gờm sống lâu như vậy cũng tỏ thái độ như vậy với Diệp Thiên thì những kẻ khác lại càng phải hơn thế.

Chu Quý là kẻ tầm thường trên mọi mặt, nhưng lại là tên lõi đời trong việc xử sự sao cho đúng cho phải. Hành động của ông ta sẽ không khiến đối phương cảm thấy phản cảm vì nịnh nọt quá lố, nhưng cũng sẽ không giữ khoảng cách xa xôi khiến đối phương thấy không thoải mái. Kết lại thì quả đúng với hai chữ “Đúng mực”.

“Thế ta vào trước đã.” Diệp Thiên khẽ gật đầu khi nghe lời Chu Quý nói, anh ra giọng chào hỏi.

Kẻ hầu người hạ trong nhà họ Chu cũng rất cung kính với Diệp Thiên. Chẳng mấy chốc hai người đã bước vào nhà chính, Chu Quý tiến lên gõ nhẹ cánh cửa đóng chặt ngay trước mắt, chỉ một lát sau đã có tiếng mở cửa truyền lại từ phía trong. Một khuôn mặt già nua xuất hiện ngay khi cửa được mở ra.

“Chào dì Chu.” Chu Quý cất lời chào hỏi đơn giản khi trông thấy khuôn mặt già nua kia. Sau đó quay qua nhỏ giọng giới thiệu với Diệp Thiên: “Đây là bảo mẫu lâu năm của ông cố, đó giờ bà ấy vẫn luôn kề cận chăm sóc cho ông cố”.

Diệp Thiên khẽ gật đầu tỏ vẻ mình đã biết. Cụ bà già cả này vô cùng thân thiện, biết hai người đến tìm ông cố nên vội vã tránh sang một bên, khom lưng mời Chu Quý và Diệp Thiên bước vào. Tuy bà ấy là bảo mẫu của ông cố Chu nhưng lại chẳng hề có thói hống hách cậy chủ.

Bước vào xong, cả hai thấy được không gian bên trong không hề nhỏ tẹo nào, đã thế lại còn sáng sủa cực kỳ. Mà điều quan trọng nhất phải kể đến ấy là trong phòng không có mấy vật dụng nội thất hiện đại, hầu hết vật dụng đều mang phong cách cổ xưa.

“Dù ông cố đã trải mấy đời người nhưng vẫn rất hoài niệm những gì xưa cũ, nên yêu cầu bố trí nội thất trong phòng thành dáng vẻ lúc ông cố mới sinh ra.” Chu Quý vừa dẫn Diệp Thiên vào trong vừa cất lời giới thiệu.