Lắng Nghe Tim Em

Chương 42: Đêm mất ngủ




Chiều đến Gia Huy được bác sĩ kiểm tra lại lần nữa, thấy tình trạng đã ổn bác sĩ bảo có thể suất viện cho thằng bé về nhà.

Cô cuối cuống lấy quần áo của Gia Huy, tay kia thì bồng thằng bé.

Anh đi làm giấy tờ suất viện cũng vừa hay về đến phòng.

- Để tôi cầm cho, em bồng nó đi.

Cả ba cùng nhau về nhà. Thằng bé thì đã ngủ cô cũng mệt lã người vừa thấy đồ xong đã nằm thiếp bệnh cạnh.

Anh vừa tắm ra định hỏi cô một số việc mà đã thấy cố ngủ mất tiêu rồi.



Cũng một tuần trôi qua, Gia Huy cũng đã bình thường cô với ánh đã trở lại với công việc hàng ngày.

Hôm nay chiều thứ bảy, anh về nhà đã thấy cô và Gia Huy đang đùa giỡn vui vẽ với nhau.

- Ba về rồi con, con lại mừng ba nha.

Nghe tiếng xe anh về cô bồng Gia Huy ra đứng ở cửa đón anh.

- Đợi ba sao? Anh hôn lên má thằng bé.

- Anh ăn gì chưa, vô cùng ăn với mẹ con em luôn nha.

- Ừm, đợi tôi lên thay đồ sẽ xuống ăn cùng em.

Thật ra anh có hẹn với với nhóm Minh Kiệt nên cũng tính bảo mẹ con cô ăn trước, nhưng họ đã đợi anh về rồi, anh không nỡ để họ ăn mà không có mình được.

- Anh ngồi đây nè. Cô kéo ghế ra cho anh.

- Em ngồi xuống ăn luôn đi

- Đợi em múc canh.

- Bộ em đi anh nhịn không ăn cơm ha gì mà có vẽ anh lại ốm ra nữa rồi nè.

- Ừm, không có em tôi ăn không ngon. Anh ăn cơm mắt không hề nhìn cô nhưng lại nói ngon ơ.

Cô nghe anh nói thì có hơi mắc cỡ, cắn cắn đôi đũa.

- Vậy anh ăn nhiều vào đi nha. Cô đưa ánh mắt to tròn sang anh.

Anh không nói gì, tầm mắt cũng không nâng lên mà chỉ cười mĩm.

- Lát tôi có hẹn với nhóm Minh Kiệt em và con cứ ngủ trước không phải đợi tôi.

- Vâng.

Anh phụ cô rữa chén xong cũng nhanh chống thay đồ đến nơi hẹn của cả nhóm.

Đứng trước cửa quán bar Dreams anh có hơi thở dài, nơi đây là nơi mối quan hệ của anh và cô bắt đầu.

Hôm nay cả nhóm thuê một phòng VIP riêng biệt.

- Ôi bạn tôi, tới rồi sao có con cái là bận ra ấy nhỉ. Nhật Minh ôm vai anh

- Ai như mày. Anh ngồi xuống ghế cười cười.

- Ba đứa tao giờ đã là người đàn ông gia đình, còn mỗi hai đứa bây thôi đấy. Hoàng Phong nhướn chân mài nhìn Minh Kiệt và Tuấn Anh.

- Tao đã có bạn gái rồi mà, nào cô ấy muốn cưới thì cưới thôi, chứ cũng không có ế như ai kia.

- Nè, đừng có nói vậy nha, nhớ đi hồi mà tụi bây còn như mấy thằng nít ranh thì tao đây đã có mối tình đầu rồi. Minh Kiệt đầu hơi bốc khói không nhượng bộ Tuấn Anh.

- Đấy là hồi đó thôi, bây giờ thì mày là kẻ cô đơn nhất đấy. Nhật Minh bồi thêm

- Không hề, tao mà cô đơn sao? Chỉ là muốn tự do một chút.

Hoàng Phong nghe Minh Kiệt nói thì chề môi phán xét.

- Ồ vậy sao?

- Thôi cụng ly đi, nói gì nói mãi vậy. Minh Kiệt nâng ly trước.

Cả nhóm cũng cùng nhau nâng ly đến khuya.

Sau khi tan tiệc Hoàng Phong và Nhật Minh cùng nhau về. Tuấn Anh và Minh Kiệt và anh thì về chung do anh và Minh kiệt hôm nay đã không còn tĩnh táo nên Tuấn Anh phụ trách đưa họ về nhà.

Đưa anh về đến cửa Tuấn Anh thì của đã đóng thì nhấn chuông, tay còn lại thì đỡ lấy hông anh và người mình.

Dáng cô nhỏ nhắn chạy ra

- Dạ em chào anh, anh Hưng say rồi hả anh.

- Ừm em đỡ nó vào nhà nổi không? để anh giúp cho.

- Dạ được ạ, em cảm ơn anh nhiều.

- Không gì đâu, em đỡ nó cẩn thận nó nặng lắm.

- Dạ dạ

Cô choàng tay anh lên vai mình, dáng người nhỏ nhắn dìu anh lên phòng.

Nhưng quá trình này hơi khó khăn, tuy anh thon người nhưng xương khá nặng, cô dìu anh lên đây cũng toát cả mồ hôi mẹ mồ hồi con.

Cô định lấy khăn đến lau người cho anh,thì nghe tiếng anh lí nhí,cô theo bản tính cũng ngồi xem xem anh nói gì.

- Anh Thư anh xin lỗi em, anh yêu em nhưng anh đã có vợ có con rồi.

- Anh xin lỗi, giá như đêm đó không xảy ra chuyện đó thì có lẽ anh vẫn sẽ đợi em.

- Anh Thư, em đừng khóc được không?

- Cũng đừng bỏ anh đi nữa …

Cô nghe anh nói thì cơ thể cứng đờ, tay chân không thể nhúc nhích nổi. Thì ra bao lâu nay anh vẫn chưa một giây một phút nào quên được cô ấy.

Bấy lâu nay cô biết anh là vì trách nhiệm nên mới lo lắng,quan tâm cho cô. Nhưng cô không thể ngăn được trái tim mình yêu anh thêm mỗi ngày.

Rồi những giây phút anh dịu dàng ôn nhu với cô làm cô cứ tưởng bở … hoá ra chưa từng có một tia rung động nào trong anh cả.

Nước mắt chực chào tuông ra, tay bấu chặt vào gốc áo. Nấc lên từng hồi, lòng ngực lúc này vừa khó chịu vừa như có thứ gì cứa vào nhứt nhối vô cùng.

Nhưng hít một hơi thật sâu, lau đi nước mắt, cô đi lấy nước ấm lao người cho anh.

Nhưng dường như cô đã bỏ lỡ thứ gì đó

Đêm nay trên cùng một chiếc giường, một người vì có chất kích thích mà miên man không biết gì người còn lại thì vẫn đau đáu suy tư có lẽ đêm nay là một đêm mất ngủ.