Thiệu Hưng Tri phủ Từ Thời Tiến đã nhận sính lễ của Diêu Phục nên vẫn muốn đứng ra giúp lão một phen, gì thì gì lão cũng đã biếu xén cho gã những năm trăm lượng bạc, hơn nữa Diêu Phục còn mượn danh nghĩa đường huynh Diêu Giảm Lập của lão để viết cho gã một bức thu, nhờ gã "quan tâm” nhiều hơn tới Diêu Phục. Diều Giảm Lập và Từ Thời Tiên đỗ tiến sĩ cùng một bảng nên cũng có thể coi là chỗ thâm tình. Thế nhưng trước tình thế khi mà Diêu Phục đã nắm chắc phần thua như vậy, nêu Trương Nguyên chỉ là con cháu một nhà gia nhân bình thường nào đó thì Từ Thời Tiên sẽ không chút e ngại, dùng cách thức vừa đấm vừa xoa để áp chế hắn. Thế nhưng Trương Nhũ Sơng và Vương Tư Nhâm lại đều đang ngồi đây, hơn nữa chủ trì cái gọi là bát cổ thịnh hội này lại là Lưu
guyên. Quan trọng hơn là các chu sinh trong ngoài Minh Luân đường và đám dân chúng đang đứng ngoài kia tất cả đều đang đứng về phía Trung Nguyên, trong khi Diêu Phục kia nhân phẩm bại hoại, bị người đời phỉ nhổ, nêu giờ mà gã đứng về phía Diêu Phục thì giống như trở thành tội đồ trước mắt mọi người vậy, Từ Thời Tiến đầu có ngu ngốc như vậy?
Nhưng lễ vật thì đã nhận của người ta rồi, nếu không tỏ chút "tâm ý" với Diêu Phục thì cũng ngại, gã bèn lên tiếng:
Vương Tư Nhâm thầm nghĩ: "Xem ra Diêu Phục vung tay cũng hào phóng quá nhỉ, Từ Thời Tiến không ngờ lại thiên vị lão như thế, chỉ có kẻ thâm hiểm mới nghĩ ra được kê này. Nhìn bề ngoài thì đổi như vậy không có gì khác nhau, nhưng thực ra thì khác nhau một trời một vực." Nhưng chỉ khi hai bên ngang tài ngang sức thì mới có tác dụng, còn với tình hình hiện tại thì... ha ha, đúng là phí mất tâm kế của gã rồi.
Trương Nhũ Sương trong lòng rất phẫn nộ nhưng cô kìm chế không lên tiếng.
Lưu Tông Chu bực tức nói:
Rồi quay sang hỏi Diêu Phục:
Diêu Phục thấy Từ Thời Tiến không ủng hộ việc dùng giấy định đoạt thắng thua ban nãy của mình thì trong lòng vô cùng tức tối nhưng cũng chẳng biết làm sao, chắp tay nói:
Lưu Tông Chu quay xuông nói với đám cho sinh:
Dứt lời, ánh mắt lão nhìn các chu sinh đang đứng dưới.
Trương Đại đương nhiên là người đầu tiên bước ra khỏi hàng, rồi sau đó là mười mấy vị sinh đồ cũng lần lượt bước sang phía Tây, tiếp đó là mười người nữa, bây giờ ở bên Đông vẫn còn có mười chín người nữa. Mười chín người này còn đang phân vân, do dự, đưa mắt nhìn nhau như có ý thăm dò. Các chu sinh trong huyện, ngoài huyện đều đang chăm chú dõi theo từng cử chỉ của mười chín người này. Thế rồi có thêm ba người cũng bước sang bên Tây. Diêu Phục thây vậy, trong lòng thâm than: "Gay rôi, mười chín người còn lại ban nãy chính là mười chín người mà lão đã biểu cho lễ vật rất hậu, sao ba kẻ kia lại bước sang bên Tây như thế? Vậy chẳng phải là số người ủng hộ Trương Nguyên đã vượt qua con số ba mươi lăm người rồi hay sao?”
Diêu Phục đúng là vô sỉ hết chỗ nói, lại còn chạy ra ngăn ba người đang định bước sang bên Tây lại, nói:
Chỉ thiếu mỗi nước nói toẹt ra luôn là "Ba vị đều đã nhận hậu lễ của ta rồi đó”. Mọi ánh nhìn đều tập trung vào lão Diêu Phục không biết liêm sỉ là gì kia. Ba người lưỡng lự một lúc rồi quyết định bước qua Diêu Phục, rảo bước nhanh sang phía Tây như sợ bị Diêu Phục kéo lại.
Và như vậy, Trương Nguyên đã giành chiến thắng.
Nhưng vẫn chưa hết, mười sáu người còn lại ở bên Đông như đàn ong võ tổ, cũng thi nhau chạy sang phía Tây.
Kể cả kẻ đang để đầu trần là Dương Thượng Nguyên cũng chạy sang phía Tây rồi. Gã đâu phải kẻ ngu, kể củ bảo thủ theo một phe thì không phải thức thời, một mình đừng để cho người ta cười vào mũi sao? Vậy nên gã đã bất chấp ánh nhìn giận dữ của cậu mà cúi đầu chạy nhanh sang bên Tây.
Bên phía Đông phút chốc không còn một ai. Hóa ra cảm giác bị bạn bè xa lánh, người thân ghét bỏ là như vậy sao?
Bên ngoài sảnh đường, tiếng vỗ tay vang lên như nấm, thậm chí còn vang xa tới tận ngoài Nghị Môn, rồi lan ra cả của lớn của Nho học. Có kẻ đã đứng ngóng bên ngoài rất lâu, cũng có kẻ chỉ vừa vô tình đi ngang qua, tất cả đều vỗ tay hoan hô, thi nhau bình luận:
Trương Nguyên Trưởng công tủ bắt cổ đại thắng, lần này quyết phải lột khăn trùm đầu của lão Diêu
Hay lắm, mới được!
Trời, lại còn lột cả khăn của lão nữa à?
Tất nhiên rồi. Diêu Hắc Tâm làm bao chuyện ác như vậy, tước khăn của lão là đáng đời lão lắm!
Một người áo xanh lên tiếng, ra bộ vô cùng hả hê đắc ý.
-
...
Bên kia cầu, Thương Đạm Nhiên nghe được tiếng vỗ tay thì biết chắc đã có kết quả, bèn nói: - Hai vị tẩu tẩu, chúng ta về thôi.
Phó thị " ! " cô cháu gái:
một tiếng rồi lệnh cho tỳ nữ ra báo với Thường Chu Đức. Thương Chu Đúc liền vẫy tay gọi hai
Thương Cảnh Huy tỏ vẻ ngạc nhiên:
Thương Chu Đức nói:
Thương Cảnh Huy liên nói:
Vừa nói nàng vừa khua chân múa tay như muốn chứng minh đúng là mình không mỏi chút nào thật, rồi lại quay sang Thương Cảnh Lan:
Thương Cảnh Lan nói:
Thương Cảnh Lan không quý mến Trương công tử ca ca kia như muội muội của mình, chỉ là vì khó khăn lắm mới được ra ngoài chơi một lần nên muốn ở lâu hơn, tiện thể được xem náo nhiệt càng hay.
Thương Chu Đức cười nói:
Hai chị em vội vã chạy ra hỏi mẫu thân, Phó thị cười nói:
Thương Đạm Nhiên e thẹn nói:
Trẻ con mắt tinh, lúc này Tiểu Cảnh Huy bất ngờ trông thấy một hình bóng quen quen, vội vàng chạy lại chỗ tỳ nữ Phương Hoa, kéo kéo eo váy Phương Hoa, chỉ chỉ về phía cây cầu Quang Tuong, nói:
Tỳ nã Phương Hoa vẫn chưa hiểu tiểu thư Cảnh Huy muốn nói gì, hướng mắt theo hướng ngón tay chỉ của nàng, vội lên tiếng:
Bên kia cầu chính là thiếu nữ đọa dân Mục Chân Chân. Nàng mặc một chiếc áo đen đã cũ cùng chiếc váy bằng lông xanh mà lông đã sổ gần hết. Tháng trước Trương Nguyên đã may cho nàng hai bộ váy mới mang đến tận tay nàng rồi nhưng nàng lại không nỡ mặc, sợ không cẩn thận làm hỏng chiếc váy mới thì quả thực là vô cùng đáng tiệc, đợi đến tết rồi mới dám lôi ra mặc. Mục Chân Chân trông thấy hai cô bé xinh xắn đáng yêu đang đứng bên kia câu, trong lòng biết rõ hai chị em họ là vì Trường thiếu gia mà tới đây, chỉ không biết họ có thân thích như thế nào với thiếu gia mà thôi.
Lúc đó thấy hai chị em một năm tuổi, một sáu tuổi đang vẫy tay với mình, nàng vội vàng chạy tới, khom người cười hỏi:
Tiểu Cảnh Huy nhìn vào trong sọt quýt của Chân Chân, hỏi:
Thương Chu Đúc nhíu mày. Một thiếu nữ đọa dân mà Tiểu Huy cũng gọi là tỷ tỷ, thế thì còn ra thể thống gì nữa?
Thiếu nữ đọa dân mười bốn tuổi Mục Chân Chân đã từng nếm cả chua xót ngọt bùi trong cuộc sống, là người hết súc nhạy cảm, lại tinh ý, hành động nhíu mày tuy rất nhanh kia của Thương Chu Đức cũng không thể qua nổi mắt nàng. Nàng lên tiếng:
"..."
Đôi mắt với hai con người sáng trong như hai viên dạ minh châu của Thượng Cảnh Huy mô to:
Thương Chu Đức thây Mục Chân Chân lây ra từ trong giỏ hai quả quýt đưa cho hai chị em Cảnh Lan, Cảnh Huy thì vội bước lên trước đón, cẩn thận bóc vỏ rồi tách từng múi quýt ra đua cho hai tiểu thư bé nhỏ. Gã quay sang Mục Chân Chân, hỏi:
Mục Chân Chân đáp:
-Vâng ạ.
Thương Chu Đúc gật gật đầu, còn muốn hỏi Mục Chân Chân về một việc của Trương Nguyên, chợt thấy một sai dịch đầu đội khăn vuông, cánh tay đeo một băng màu trắng, vừa thúc ngụa vừa hét lớn:
Vó ngựa phi nhu bay qua cầu Quang Tuong, hướng về phía Nho học cung.
Thương Chu Đức thầm nghĩ: "Lại có chuyện gì quan trọng ư?” Tiếng ồn ào huyên náo trước cổng Nho học bỗng yên tĩnh hẳn đi.
Đến cháu trai Diêu Phục còn quay lưng lại với lão, giờ khắc này Diêu Phục cảm thấy thực sự bị ai và đau đớn. Lão không bao giờ có thể ngờ được rằng mình sẽ rơi vào tình cảnh này, nhưng lão vẫn ngoan cô không chịu nhận sai về mình mà chỉ một mục đổ lỗi cho người khác. Mấy hôm rồi, bất kể ngày đêm, lão đã lao tâm khổ trí, chạy tới biết bao nhiêu chỗ để dâng sính lễ, tốn không biết bao nhiêu tiền tài của cải. Đa số những chu sinh đúng
bên Tây kia lão đã đều tới nhà tặng lễ, những tưởng phần thắng đã nắm chắc trong tay, vậy mà trở trêu thay, giờ đây không kẻ nào, không một kẻ nào đứng ra ủng hộ lão. Thậm chí ngay cả tên cháu Dương Thượng Nguyên súc sinh kia cũng bỏ lão mà đi, chẳng lẽ đám người ngây thơ này sẽ cho rằng lão sẽ chấp nhận dâng khăn vuông Nho phục trả lại cho tỉnh đốc học ư? Nục cười, đúng là nực cười!
Diêu Phục không chỉ vô si mà còn rất ngoan cố, gặp phải đả kích lớn như thế nhưng lão cũng chỉ buồn trong chốc lát rồi ngay lập tức lại cười ha ha nói:
Một đám tiểu nhân nịnh nọt. Chỉ tay về phía các chu sinh đang đứng phía Tây:
Mây người các ngươi là lũ gió chiều nào xoay chiều ấy, tưởng Diêu mô ta ngu ngốc hay sao? Đại Minh triều từ khi khai quốc tới giờ đã được hơn hai trăm năm, đã từng thấy ai đem công danh của mình đi đánh cược bao giờ chưa ? Đại Minh triều có quy định như vậy sao?
Đám cho sinh bên Tây nghe Diêu Phục mắng là tiểu nhân thì vô cùng giận dữ, thi nhau chửi rủa Diêu Phục, cả sảnh đường bỗng chốc náo nhiệt ôn ào hẳn lên. Trương Ngạc nãy giờ chưa được nói câu gì, thấy vậy thì cũng ngứa ngáy yết hầu, bèn chạy xuống chỗ các chữ sinh đang đứng bên Tây "góp vui”, vừa rủa xả âm ĩ vừa khoa chân múa tay coi bộ như muốn xông vào xé xác Diêu Phục đến nơi. Các chu sinh Chiết Giang cũng lần lượt tham gia vào mắng chửi âm ĩ hết cả lên, chủi mà còn chẳng biết là họ đang chủi cái gì nữa. Phút chốc, Minh Luân đường từ trong ra ngoài không khác gì một cái chợ vỡ.
Diêu Phục thấy tất cả đều đang chỉ trích mình thì cứ tỉnh bơ như không, trong lòng thầm nhủ: "Củ chủi đi, chửi nữa đi. Xem các người làm gì được ta?”
Chúng quan trên sảnh đường ngơ ngác nhìn nhau, Từ Tri phủ không lên tiếng, bọn họ đều không biết nên làm thế nào cho phải.
Tù Thời Tiến biết Diêu Phục rất muốn chửi mắng lại, nhưng đám chu sinh đó sẽ chịu để yên cho lão sao? Từ Thời Tiến không muốn tiếp tục dấn sâu vào đắm bùn nhơ này nữa, đứng dậy nghiêm mặt nói:
Quay sang Vương Tư Nhâm, Trương Nhũ Sương chắp tay nói:
Phủ tôn đại nhân rõ ràng là có trách củ, tới quỳ bẩm:
Tôn giáo dụ rất đỗi hoang mang, đúng lúc này thì một sai dịch chạy
Đại tông sư đó chính là đốc học tỉnh, hay còn gọi là quan Đề Học